Nam Tú Cầm tự nhiên ngồi giữa đài, một đôi mắt đẹp đưa tình, nhìn Lam Cẩn Du, Lam Cẩn Du tươi cười, giống như đang nhìn Nam Tú Cầm, thật ra thì ánh mắt lại xuyên qua Nam Tú Cầm, lửng lơ không cố định.
Nam Hương Vận nói không sai, Nam Ức Tịch xác thực khiêu vũ cực tốt. Lúc trước trong ngự hoa viên, vì một điệu vũ của nàng mà hắn trầm mê. Chẳng qua lúc đó chính hắn, bị lợi ích làm mê muội, quyền thế quan trọng hơn tất cả, vì vậy mới có thể bất đắc dĩ cưới Nam Tú Cầm, vì để lấy lòng Nam Tú Cầm mà viết thư như vậy.
Những năm gần đây, mỗi khi nhớ tới Nam Ức Tịch, hắn luôn hối hận không chịu nổi, nhưng thời gian sẽ không làm lại, nữ tử nhìn về phía hắn cười dịu dàng yếu ớt, kỹ thuật nhảy tuyệt mỹ như tiên tử, cuối cùng sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Ánh mắt không tự chủ chuyển tới trên mặt Nam Ức Tịch, ngay cả nữ tử trước mắt xinh đẹp tàn nhẫn, tưởng là nàng nhưng lại là hai người khác nhau, nhưng riêng đôi mắt kia, quả thực cực kỳ giống nàng.
Nam Tú Cầm vừa gảy đàn vừa ngọt ngào nhìn Lam Cẩn Du, lại thấy Lam Cẩn Du mất hồn nhìn Nam Ức Tịch, không khỏi căm tức, đàn xong một khúc, Nam Tú Cầm thản nhiên đứng lên, hất cằm lên, rất cao ngạo nhìn Nam Ức Tịch, chanh chua nói, "Khúc đàn chính là chi vật tao nhã, nhưng luôn có người thích ra vẻ hiểu biết, Cung chủ Ma Cung, ngươi nói đúng không?"
Nam Tú Cầm đột nhiên chĩa mũi nhọn đến trên người nàng, Nam Ức Tịch mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không e ngại, nàng đặt ly rượu nhẹ nhàng lên bàn, ngước mắt, có chút hăng hái nhìn Nam Tú Cầm, giọng nói bình thản, "Công chúa Tú Cầm nói rất đúng. Không hiểu cầm lại cố ý học đòi văn vẻ đánh đàn, thứ người như thế chỗ nào cũng có."
Nam Tú Cầm vốn dĩ muốn châm chọc Nam Ức Tịch căn bản không hiểu những thứ cao nhã vẫn còn ngồi chỗ này ra vẻ hiểu biết, nhưng không nghĩ đến bị Nam Ức Tịch phản bác, trong lòng không khỏi rất tức giận, trong mắt nàng bắn ra một tia oán độc, chỉ vào Nam Ức Tịch chua ngoa nói: "Cung chủ nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ là đang nói ta cố ý học đòi văn vẻ sao? Cung chủ có dám cùng ta tỷ thí một phen không?!"
"Ta không có nói như vậy, nhưng mà công chúa Tú Cầm muốn so đo, vậy ta không có ý kiến." Nam Ức Tịch nghe được Nam Tú Cầm nói, chỉ lười biếng nâng ly rượu đặt bên môi, nhẹ nhàng uống một hớp, nhíu mày nhìn Nam Tú Cầm, trong mắt hàm chứa châm chọc, tiếp tục nói, "Về phần tỷ thí với ta, ngươi còn chưa xứng!"
Nam Tú Cầm bị Nam Ức Tịch châm chọc một phen không đất dung thân, lại thấy Nam Ức Tịch thái độ lớn lối cuồng ngạo như thế, không khỏi vừa thẹn vừa tức, chỉ vào Nam Ức Tịch quát, "Càn rỡ! Ta chính là công chúa thiên kim chi tôn, chẳng lẽ còn kém ngươi một kẻ giang hồ?! Ta thấy ngươi căn bản là không dám tỷ thí với ta!"
"Tú Cầm! Sao có thể nói như thế!" Nam Ức Tịch vẫn không nói gì, Nam Vũ liền lên tiếng chỉ trích, Liễu quý phi cũng trách cứ nhìn Nam Tú Cầm, sử dụng ánh mắt ý bảo Nam Tú Cầm mau trở lại, không nên cùng Nam Ức Tịch xung đột, dù sao trong tay Nam Ức Tịch còn có kho báu Ma Cung đấy.
Trương Sở Sở thấy thế, tự nhiên sẽ không bỏ qua cho cơ hội lần này. Nếu giờ phút này nàng ra mặt, thứ nhất có thể khiến Liễu quý phi mất thể diện, thứ hai có thể mượn cơ hội lấy lòng Nam Ức Tịch, vì vậy nàng lập tức bày ra dáng vẻ hoàng hậu trang nghiêm, nói với Nam Tú Cầm, "Tú Cầm, ngươi thật đúng là càng ngày không hiểu chuyện rồi. Ngày mừng thọ Hoàng thượng, tại sao ngươi có thể hồ đồ như thế?!"
Nam Ức Tịch nghe bọn họ ngươi một câu ta một câu, nàng thản nhiên tự đắc uống rượu, giống như chỉ đang xem kịch, trong mắt cất giấu đùa giỡn và cao thâm. Kho báu Ma Cung quả nhiên vô cùng có tác dụng, khiến cả đám người này không thể không giả mù sa mưa giữ gìn nàng.
Nam Tú Cầm đầu tiên là bị Nam Ức Tịch chế nhạo cực kỳ cáu thẹn, hôm nay lại bị Nam Vũ quát lớn, còn bị Trương Sở Sở luôn luôn bất hòa chế nhạo một lần, trong lòng càng thêm tức giận cực điểm, cũng không lo có thể sẽ chọc Nam Vũ mất hứng, cất giọng nói, "Khởi bẩm phụ hoàng, Tú Cầm không phải đang gây sự, mà thật lòng muốn so tài đánh đàn cùng Cung chủ Ma Cung, nếu Tú Cầm thua, Tú Cầm cam nguyện quỳ xuống nói xin lỗi!"
Nam Tú Cầm nói năng hùng hổ dọa người, Nam Vũ và Trương Sở Sở cũng không tiện nói gì nữa, Lam Cẩn Du lần này từ chối cho ý kiến, tính khí Nam Tú Cầm xưa nay như thế, hắn không quản được, cũng không có hứng thú đi trông nom.
Ngược lại Doãn Lưu Quang nghe vậy, có chút lo lắng nhìn Nam Ức Tịch một cái, tài đánh đàn của công chúa Tú Cầm quả thật bất phàm, khí thế lại hung hăng như vậy, hiển nhiên là quyết tâm muốn bêu xấu Nam Ức Tịch.
Gia Luật Linh và Hạ Văn Cừ cũng hứng thú nhìn Nam Ức Tịch, muốn xem nàng ứng phó ra sao. Tầm mắt Lạc Huyền Lăng thâm thúy yên lặng xuyên qua màn tơ, rơi vào trên người Nam Ức Tịch.
"Hôm nay chính là thọ yến hoàng thượng, theo lý nên lấy sự vui mừng làm chủ. Nếu công chúa thật sự muốn tỷ thí cùng Quỳnh Lạc, không bằng đợi đến bữa tiệc sau." Doãn Lưu Quang thấy Nam Vũ và Trương Sở Sở không ngăn cản nữa, không khỏi đứng dậy, ngăn trước mặt Nam Ức Tịch, ôn hòa lễ độ nói với Nam Tú Cầm.
Nhưng Nam Tú Cầm quyết tâm muốn bêu xấu Nam Ức Tịch, nàng phải trả lại mấy lần bị nhục nhã, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng đây? Doãn Lưu Quang càng bảo vệ Nam Ức Tịch, nàng càng cảm thấy Nam Ức Tịch sợ nàng, không khỏi càng thêm hung hãn, chanh chua châm chọc nói: "Ta cùng nàng tỷ thí tài đánh đàn, cũng không phải là tỷ thí võ nghệ, sẽ không ảnh hưởng yến hội của phụ hoàng. Dĩ nhiên, nếu Cung chủ Ma Cung sợ, ta sẽ không bức bách."
Nam Ức Tịch nghe vậy, nhìn bóng lưng Doãn Lưu Quang một cái, chậm dãi từ chỗ ngồi đứng lên, vòng qua Doãn Lưu Quang, đi tới trước mặt Nam Tú Cầm. Mỗi một bước đi của nàng đều vô cùng xinh đẹp, tuy nhiên nó không lộ vẻ mị tục chút nào, ngược lại có một cỗ không gì sánh kịp cao quý ưu nhã.
Nàng đứng vững bên cạnh Nam Tú Cầm, khẽ nâng cằm lên, đôi tròng mắt đen cười như không cười nhìn thẳng Nam Tú Cầm, chậm rãi mở miệng, từng chữ nói, "A, nếu công chúa Tú Cầm thịnh tình như thế, Quỳnh Lạc phải không đồng ý, sợ là thất lễ. Ta chỉ hi vọng công chúa Tú Cầm nhớ lời ngươi vừa nói, nếu tỷ thí thua, phải quỳ gối nhận lỗi với ta!"
Mấy chữ cuối cùng được nhấn mạnh, mỗi một lời nói vô cùng rõ ràng, giống như bên trong câu nói ngắn ngủi này lộ ra vẻ cuồng ngạo không để thiên hạ vào mắt, tay áo màu đỏ trên không trung tung bay, không có gì sánh kịp Trương Dương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...