Nhìn thấy Dung ma ma té trên mặt đất, một thân bẩn loạn, trên người xanh một chỗ tím một chỗ, tiểu bánh bao nhíu mày, hoàng hậu nghe xong hắn đề nghị thì không làm gì Tiểu Yến Tử và cái đám kia a, tự dưng bọn chúng chạy đến này Khôn Trữ cung gây loạn là sao a, chẳng lẽ đây chính là “người ở trong nhà, họa theo trời đến” trong truyền thuyết? Bọn người kai căn bản là đầu óc thiếu hụt mà cảm thấy bị hoàng hậu khi dễ liền quang minh chính đại đại náo Khôn Trữ cung?
Gặp hai người không nhìn nàng cùng tiểu bánh bao, còn tại đối Dung ma ma quyền đấm cước đá, hoàng hậu tức giận đến cả người phát run, đả cẩu còn phải xem mặt chủ nhân, này ngũ a ca rõ ràng ngay tại cửa Khôn Trữ cung của nàng đánh thuộc hạ của nàng, cho dù nàng không được Hoàng Thượng sủng ái, nàng cũng là một quốc gia chi mẫu, tôn nghiêm của nàng có thể làm tổn hại.”Ngũ a ca, ngươi đây là đang làm cái gì! Cư nhiên chạy tới Khôn Trữ cung giương oai! Trong mắt ngươi còn có hoàng thượng, hoàng hậu ta hay không?”
Thấy hoàng hậu đi ra, ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái rốt cục ngừng đánh, đương nhiên vẫn còn tức giận với hoàng hậu, ngũ a ca thật ra còn có chút đầu óc, biết thân là chủ tử đánh một cái nô tài như Dung ma ma nhiều lắm chỉ bị hoàng a mã giận mắng vài câu, nhưng nếu đánh hoàng hậu không phải là chuyện nhỏ, phải biết rằng tuy rằng hắn không thích hoàng hậu, nhưng này tốt xấu gì cũng là một quốc mẫu, cũng là muốn để lại chút mặt mũi. Bất quá hắn tưởng tượng đến bộ dáng Tiểu Yến Tử bị đánh đến nỗi suy yếu, ngũ a ca liền cảm thấy cơn tức giận vừa mới phát tiết khi đánh Dung ma ma lại một lần nữa nổi lên, nga, Tiểu Yến Tử hoạt bát thiện lương vô tội của hắn!
Ngay tại thời điểm ngũ a ca đang nghĩ này nọ trong đầu, Phúc Nhĩ Thái lên tiếng, “Hoàng hậu, thân là quốc mẫu, ngươi lại tâm ngoan thủ lạt ( tâm địa xấu xa, ra tay tàn ác), cả một người như Tiểu Yến Tử ngươi cũng có thể hạ thủ được?” Ở trong lòng hắn, chỉ có Lệnh phi ôn nhu thiện lương nhà bọn họ mới xứng với vị trí hoàng hậu, mà loại nữ nhân Lạp Thị độc ác này chỉ đáng ném vào lãnh cung, Hoàng Thượng đau xót Tiểu Yến Tử như vậy, hoàng hậu còn dám thương tổn nàng, dù có là hoàng hậu cũng phải làm đến cùng, ân, nghĩ về sau Phúc gia bọn họ được hoàng hậu cùng thân thích kính ngưỡng, Phúc Nhĩ Thái tinh thần hưng phấn, “Ngươi căn bản không xứng làm hoàng hậu!” Xem, Phúc Nhĩ Thái hắn là người không sợ quyền quý cỡ nào, bênh vực lẽ phải cỡ nào a, Tiểu Yến Tử mà biết hẳn càng thương hắn đi.
Bọn thị vệ yên lặng, có thể nửa đêm trèo tường, nữ phi tặc kiêm thích khách mà gọi là “cô nương yếu đuối “, hoàng hậu xứng hay không xứng thì một nô tài như Phúc Nhĩ Thái có thể nghị luận sao? Lại còn đứng trước mặt hoàng hậu nói ra, người Phúc gia tất cả đều không có đầu óc sao? Chính mình hẳn là sẽ không bị lây bệnh đi? Nghĩ, bọn thị vệ không tự giác lui về phía sau hai bước, hận không thể ly khai hai tên ngu ngốc kia càng xa càng tốt.
Mà ngũ a ca lại bắt đầu hoang tưởng, quả nhiên khí thế vương giả của hắn rất lợi hại a, hắn thật sự là trời sinh làm hoàng đế a, hoàng a mã không đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn còn truyền cho ai được chứ? (oẹ ta chết mất)
Hoàng hậu thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu, bàn tay nắm tay tiểu bánh bao không tự giác chặt lại, tiểu bánh bao đau mà hừ nhẹ một tiếng, hoàng hậu lúc này mới hơi phục hồi tinh thần, kiểm tra cổ tay cho tiểu bánh bao cổ tay, nhìn đã thấy hơi hơi phiếm hồng, vội xin lỗi sờ sờ đầu tiểu bánh bao, sau đó quay đầu đối mặt với hai người kia, nhịn xuống cảm giác muốn giết người trong lòng, bày ra uy nghi của bậc mẫu nghi thiên hạ, “Bản cung nghe không hiểu ý tứ các ngươi, bản cung giờ vẫn chưa thấy qua vị Hoàn Châu cách cách, sao có thể làm cái gì với nàng?” Trước giờ Tiểu Yến Tử vào cung ngụ tại Duyên Hi cung dưỡng thương, sau lại hồi phục chuyển tới Sấu Phương trai, cũng chỉ là ngẫu nhiên đi Duyên Hi cung trông thấy Lệnh phi, căn bản chưa gặp phải hoàng hậu, hơn nữa bên người Tiểu Yến Tử mọi người đều không để ý đến hoàng hậu trên danh nghĩa này, cũng đã quên hoặc là cố ý không nói, dạy qua Tiểu Yến Tử, hoàng hậu cũng không muốn đi xem “dân gian cách cách ” để tự mình sinh khí, vì thế, Tiểu Yến Tử tiến cung đã mấy tháng mà mặt hoàng hậu cũng chưa gặp mặt.
Ngũ a ca thấy hoàng hậu nói cũng có lý, nhất thời có điểm hụt hơi, bất quá tưởng tượng đến cảnh đáng thương của Tiểu Yến Tử, bật người cãi lại, “Ngươi phủ nhận cũng không được, trong cung mọi người đã biết!”
Bánh bao không nói gì nhìn trời, nếu hắn nhớ không lầm thì Tiểu Yến Tử là bị hoàng a mã phạt đánh bằng roi đi, như thế nào đến tai ngũ a ca lại biến thành Tiểu Yến Tử bị hoàng hậu đánh? Tin tức bị vặn vẹo quá lợi hại đi, hoàng hậu nguyên lai thay hắn cùng hoàng a mã “chịu tiếng xấu” nha, tiểu bánh bao nhận thức ra vấn đề, nhất thời rối rắm, hừ, chuyện của mình phải tự mình giải quyết.
Tiểu bánh bao vỗ vỗ hoàng hậu giúp nàng thuận khí, mở miệng nói, “Ngũ ca, nếu ta nhớ không sai thì ‘ Tiểu Yến Tử tỷ tỷ ’ là trộm gì đó trong cung rồi bị bắt khi trèo tường, hồ nháo khiến hoàng a mã tức giận, bị hoàng a mã phạt, hoàng ngạch nương có liên quan gì đến chuyện này?”
Chẳng lẽ đã sai rồi? Ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái chột dạ liếc mắt nhìn nhau, bất quá, bọn họ sẽ không thừa nhận sai lầm cảu mình, ngũ a ca già mồm át lẽ phải nói, “Hoàng a mã thương Tiểu Yến Tử là thế, sao có thể phạt đánh nàng, nhất định là ngươi ở trước mặt hoàng a mã nói lời gièm pha mới làm cho Tiểu Yến Tử bị đánh, có phải hay không?” Nói xong, càng nghĩ càng cảm thấy mình nói đúng, vì thế hắn lại hợp lý hợp tình nói tiếp, “Ngươi còn tuổi nhỏ mà đã có lòng dạ hiểm độc như vậy?” Hắn càng nói càng kích động, “Quả nhiên là có cha sinh không có nương giáo dục, không hiểu quy củ!”
Lời hắn nói càng ngày càng khó nghe, tiểu bánh bao cảm thấy được cơn tức giận từng đợt dâng lên, hai tay nắm chặt, móng tay bấm sâu vào thịt mà không hề phát giác, chưa từng có...... chưa từng có người dám nói như vậy hắn, tốt lắm, phi thường tốt, tiểu bánh bao giận dữ cười, các ngươi chuẩn bị thừa nhận lửa giận của ta đi!
Dùng tinh thần lực liên hệ với tiểu thanh xà —— hắn từng trộm đi tìm con xà nhỏ ấy, không nghĩ tới tiểu gia hỏa này sông đã nhiều năm nên sinh ra linh trí, ngoại trừ điểm tham ăn, nghĩ vậy bánh bao mặt hắc tuyến, bất quá nhưng rất thông minh, trong phạm vi vài trăm dặm đã là xà đầu đàn —— bảo nó kêu ít tiểu đệ đến, bánh bao cúi đầu, khóe miệng giơ lên một đường cung tà ác, đáng chết, dám chọc giận ta, tốt nhất là hãy chuẩn bị đón nhận lửa giận của ta đi, hảo hảo hưởng thụ cảm giác cùng xà múa tuyệt vời đến thế nào đi.
Hoàng hậu nghĩ tiểu bánh bao bị tổn thương bởi lời ngũ a ca nói, cũng bất chấp chính mình đang ủy khuất, đem tiểu bánh bao ôm đến vào lòng, vỗ nhẹ, ôn nhu an ủi, một đứa nhỏ sao có thể chịu đựng được bị nói như vậy? Lại hướng ngũ a ca giương giọng, “Ngũ a ca, đây là quy củ của ngươi, đây là ‘ huynh hữu đệ cung ’của ngươi? Vĩnh Tông vẫn chỉ là đứa nhỏ, ngươi thân là ca ca mà lại đối đệ đệ nói lời nặng nề, độc ác thế!” Ngay cả ngạch nương mình còn quên, một lòng hướng về nữ nhân Lệnh phi, một người bất hiếu dựa vào cái gì mà có thể đối đệ đệ mình văng lời thoá mạ.
Tiểu bánh bao lẳng lặng ghé vào lòng hoàng hậu, cảm thụ được hoàng hậu bảo hộ, trong lòng có chút cảm động, hoàng hậu thật là mẫu thân tốt.
Đúng lúc này, ngoài Khôn Trữ cung một lưỡng lớn xà đang kéo đến, bọn thị vệ hoảng sợ, chạy nhanh chạy đến phía trước hoàng hậu đem chủ tử bảo vệ, Dung ma ma cũng được đưa vào Khôn Trữ cung, ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái hai người sợ tới mức cứng chân tại chỗ, bọn họ cũng muốn trốn vào Khôn Trữ cung, đáng tiếc hai chân không nghe sai sử, nháy mắt, hai người đã bị đàn xà bao phủ, nói cũng kỳ quái, xà tựa hồ chỉ hướng về phía hai người đó, không làm bị thương đến một ai khác.
Trên mặt tất cả mọi người đều không nhịn được thở dài hai người này nhân phẩm đã bại hoại đến mức ngay cả xà cũng nhìn không vừa mắt sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...