” Đó là cách cách?” Tử Vi run rẩy chỉ tay vào Tiểu Yến Tử, hỏi một lão nhân bên cạnh.
“Ngươi không biết?” Lão nhân bày ra bộ dáng “Ngươi thực cô lậu quả văn (tạm dịch: kiến thức kém cỏi)”, “Đó là nghĩa nữ Hoàng Thượng nhận trong dân gian, Hoàn Châu cách cách.” Tuy rằng, hắn cảm thấy được vị Hoàn Châu cách cách này không hề giống nữ nhân có gia giáo, nhưng là có lẽ quy củ hoàng gia so với quy củ của đám hạ dân bọn chúng có điểm bất đồng?
Đã lấy đi tín vật mẫu thân để lại còn cướp đi vị trí cách cách của nàng sao? ( mụ mụ:kỳ thật là lấy gùi bỏ ngọc đi?) Tâm Tử Vi đau đến nghiêng trời lệch đất, đau đến nỗi nàng không thể thở được.
Phúc Nhĩ Khang, Phúc Nhĩ Thái cưỡi con ngựa cao to, vẻ mặt vênh váo đi trước. Đáng lẽ hai người này đã bị cấm chừng, nhưng ngũ a ca cảm giác rằng mình là a ca hoàng a mã thích nhất (mụ mụ: cảm giác thật tốt a, ngươi ngay cả một chút cũng không có), với lại việc trọng đại hôm nay, hắn và huynh đệ nào có thể bỏ qua? Dù sao hoàng a mã cũng sẽ không trách hắn đâu ( kỳ thực là mặc kệ hắn đi). Bọn họ đứng trong đội ngũ, một đường “tuần tra “, bọn họ phải nghiêm mật bảo hộ Hoàng Thượng cùng “Hoàn châu cách cách”.
Nhĩ Khang thần tình cao ngạo, hướng lỗ mũi to dặn dò Phúc Nhĩ Thái: “Dân chúng nhiều lắm, phải cẩn thận một chút, canh phòng nghiêm ngặt tránh có thích khách!”
Phúc Nhĩ Thái vẻ mặt ưng thuận gật đầu, “Ta biết! Ta nhất định sẽ hảo hảo bảo hộ Hoàng Thượng và Tiểu Yến Tử!” Nga, Tiểu Yến Tử ngươi thẳng thắn, hoạt bát như vậy, ta nhất định bảo vệ tốt ngươi, nghĩ như vậy, hai mắt nhìn chằm chằm cỗ kiệu của Tiểu Yến Tử bắt đầu”phát xuân”.
Đội ngũ hoàng gia hướng tới thiên đàn chậm rãi đi trước.
Tử Vi trong mắt hàm chứa bao nước mắt, ánh mắt của nàng thủy chung hướng thẳng tới Tiểu Yến Tử trang phục phụ nữ Mãn Thanh hoa lệ, dáng vẻ vui sướng, phía trước là kiệu của Càn Long, đó là phụ thân của nàng a, cùng nàng gần như vậy mà lại vô cùng xa xôi......
Lệ thành hàng dọc theo hai má chảy xuống, bỗng nhiên, Tử Vi như vừa trong mộng mới tỉnh giấc, rời khỏi đám đông, đuổi theovề phía cỗ kiệu của Tiểu Yến Tử cuồng hô: “Hoàng Thượng, ngươi bị lừa! Hoàng Thượng...... Ta mới là ‘ cách cách ’ thật! ‘ Hoàn châu cách cách ’ là lừa gạt ngươi! Tiểu Yến Tử...... Chúng ta không phải đã kết bái tỷ muội rồi sao? Ngươi lại dùng tâm ngoan độc đối xử với ta như thế?”
Nàng cứ vậy mà hét về một hướng, bên kia nhất thời hỗn loạn đứng lên.
Nhận thấy được bên kia rối loạn, Càn Long nhất thời tức giận, sao lại thế này, ngày quan trọng hôm nay cư nhiên xảy ra nhiễu loạn? Cách long liễn không xa là Hoằng Thiên Nhật cũng hiếu kỳ đi tới, quay đầu ngựa lại, chạy tới nơi rối loạn.
Bên kia cách vị trí hai huynh đệ Phúc gia không xa, Phúc Nhĩ Thái hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Yến Tử, căn bản vô tâm tư chõ mõm vào, còn Phúc Nhĩ Khang vội vàng ghìm ngựa đi tới. Liếc mắt nhìn thấy một nữ tư còn trẻ, mĩ mạo như hoa, điên cuồng chạy lại đây. Phúc Nhĩ Khang phe phẩy lỗ mũi, hét lớn một tiếng: “Thị vệ! Đem nàng bắt lại!”
Bọn thị vệ mắt trợn trắng hướng lên trời, ngươi cho ngươi là thủ lĩnh thị vệ đại nội a, một cái thị vệ nho nhỏ cũng dám ra lệnh cho ngự tiền thị vệ. Bất quá mọi người vẫn là vây quanh, dù sao nếu xảy ra chuyện, tất cả không ai được hay ho.
“Hoàng Thượng, người nhận sai người...... Ta mới là cách cách a!” Tử Vi một bên thê lương kêu, một bên cố gắng nghĩ muốn thoát khỏi thị vệ đang vây quanh mà tiến lên.
Phúc Nhĩ Khang vừa nghe lời này, còn có điểm luống cuống, giọng rống lên, ” Đúng là kẻ điên, còn không nhanh bắt lại!”
Các thị vệ nhìn nhau một lượt, khó tránh khỏi thương hương tiếc ngọc, Tử Vi một cái thiếu nữ tử, trên người không ít vết thương từ đâu ra “Hoàng Thượng...... Chiết phiến còn có “Mưa bụi đồ“(ta chịu>.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...