Cả sảnh đường ồ lên, hóa ra chính Ngũ phúc tấn là người bày ra màn kịch lớn này! Ngày thường nhìn Ngũ phúc tấn thanh tú yếu nhược, Thái hậu quan tâm nàng nhiều, cũng không thấy nàng làm kiêu, thậm chí nhẫn nại chịu đựng Tiểu Yến Tử, nữ nhân thông tuệ như vậy, sao lại ra tay nặng nề với bản thân đến thế?!
“Ngươi nói bậy! Tri Họa sao phải làm vậy chứ?” Ngũ a ca nói ngay, hỏi đúng tiếng lòng của mọi người.
Vĩnh Cơ cũng há hốc miệng, tất cả rướn cổ dỏng tai chờ đáp án.
Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Lý ma ma lắc đầu nói, “Nô tỳ không biết, phúc tấn không chịu nói gì cả, nô tì chỉ biết đã nhiều ngày tâm tình phúc tấn không tốt.
Ăn cơm không ngon, hay thầm rơi lệ, ngoài ra phúc tấn không nói gì với hạ nhân cả.
Nàng ở trong cung cũng không ổn, nhưng vẫn luôn cố chịu đựng, nô tỳ thật sự không hiểu tại sao phúc tấn lại nhẫn tâm với mình như vậy!”
Trong Càn Thanh Cung chợt nổi tiếng gió, đều là sự thật vọng của đám người mà ra.
Lý ma ma cũng không biết, vậy còn ai biết đây…Tất cả dời mắt từ bà ta sang Thiện Bảo, khiến Thiện Bảo chợt thấy áp lực hẳn.
Hắn siết lại nắm tay giấu trong tay áo, hắn biết lời mình vừa nói lúc trước đích xác không phải trọng điểm, so với những câu sau chẳng là gì.
Trong tay hắn nắm giữ chân tướng đủ để tất cả mọi người ở đây khiếp sợ! Thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng…
“Thiện Bảo, ngươi rốt cuộc tra được cái gì?” Càn Long có dự cảm mọi chuyện đã bắt đầu lao về hướng không thể khống chế nữa, như vạn mã tung vó vụt đi.
“Nô tài đưa ra được kết luận này cũng rất kinh hãi.
Nô tài cẩn thận cân nhắc, sau khi chuyện này phát sinh, người bị hại không chỉ có Ngũ phúc tấn, còn có Thập Nhị a ca! Phúc tấn an bài việc này, mục đích chỉ có một – là giá họa cho Thập Nhị a ca.”
Thiện Bảo áp chế thanh quản đã hơi run run, cố gắng duy trì bình tĩnh.
“Lúc đầu nô tài cũng không hiểu mục đích của Ngũ phúc tấn là gì.”
“Thiện Bảo, ngươi không tra sai đó chứ?” Vĩnh Cơ tròn mắt kinh ngạc.
“Ngũ tẩu là người tốt, ngày thường rất hòa thuận với Vĩnh Cơ, nàng sẽ không hại ta đâu.
Có người muốn hại ta, biết đâu chừng cũng có người muốn hại Ngũ tẩu? Thiện Bảo ca ca, ngươi tra lại đi.”
Càng nói về sau nhóc con kia càng quên mất mình đang ở đâu, mềm giọng năn nỉ Thiện Bảo, trong mắt ánh lệ lóe sáng.
Ở đây nhiều người như vậy, có lẽ chỉ còn Vĩnh Cơ là chân chính lo lắng Tri Họa.
Vĩnh Cơ từng được Tri Họa an ủi, biết nàng ta không giống những người khác, nàng nguyện ý cùng nó trò chuyện, xem Vĩnh Cơ là bằng hữu cùng vai phải lứa, Vĩnh Cơ cũng thật tình xem nàng như tỷ tỷ.
Người khác luôn nhắm vài thân phận của Tri Họa và thế lực sau lưng nàng ta, ngay cả lão Phật gia cũng chưa chắc thật lòng quan tâm Tri Họa, Vĩnh Cơ không tin Tri Họa tỷ tỷ mà nó yêu mến sẽ hại nó.
Lúc này Vĩnh Cơ ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thanh âm nhu nhuyễn mềm mại, bởi vì kích động mà hai tay siết chặt trước ngực, môi nhỏ hé mở, nước mắt lưng tròng, làm Càn Long ngồi trên long ỷ cả người khát khô.
Cứ cảm thấy mình chịu thiệt, nhi tử phong tình cỡ này lại để ngoại nhân nhìn thấy, chuông báo động trong lòng rung lắc mãnh liệt.
Lúc trước Ô Lạp thị hỏi người nó thích, Vĩnh Cơ cũng đáp là Tri Họa, giờ bộ dạng này cũng không phải dành cho mình.
Hắn ho khan vài tiếng áp chế ngũ vị giao tạp trong lòng, “Vĩnh Cơ, không được càn quấy!”
Kỳ thật kia hoàn toàn là tình nhân trong mắt Càn Long hóa Tây Thi, hắn cũng tưởng tượng xa vời quá rồi.
Vài vị thân vương bị hắn ép dầu ép mỡ đến thê thảm, nào có tâm tình đi quan sát Vĩnh Cơ, chỉ coi nó như con nít, cái bọn họ muốn nghe là sự thật sắp được tiết lộ cơ.
Về phần đám người Phó Hằng, ốc đã không mang không mang nổi mình ốc rồi, Thái hậu phía sau bình phong cũng phải vỗ ngực mà thở.
Thiện Bảo cười khổ, hắn cũng hy vọng sự thật không phải như vậy.
“Thập Nhị a ca nói không sai, Ngũ phúc tấn đích thực là người tốt, nàng ta căn bản không có lý do gì để làm vậy.
Thẳng đến lúc nô tài từ Phú Sát tiểu công tử biết được một tin, nô tài cảm thấy Ngũ phúc tấn quả thực là người vĩ đại.”
Mấy lời không đầu không đuôi này của hắn làm một đám người đại quan thân vương muốn vỗ đùi.
Hoằng Trú đang uống trà ngon lành cũng bị chọc cho nước sặc tới mũi.
Hắn xưa nay không phải người quy củ gì, Càn Long đối với đứa em trai này vẫn mắt nhắm mắt mở dung túng không đề cập tới vấn đề lễ tiết, bởi vậy hắn cũng không câu nệ, lớn giọng nói.
“Tiểu thị vệ này, nói chuyện sao y như mấy thư sinh nghèo kiết hủ lậu thế, câu trước câu sau vả nhau chan chát là như nào.
Ngươi không phải nói Ngũ phúc tấn muốn hại Thập Nhị sao? Chưa gì đã sửa miệng nói Ngũ phúc tấn là một người vĩ đại?”
Thiện Bảo cũng biết tính nết Hòa Thân vương, liền thi lễ với Hoằng Trú, đáp, “Hòa Thân vương nói đúng, nhưng phúc tấn khổ tâm như vậy chỉ để hại Thập Nhị a ca, sao còn để Thập Nhị a ca ở lại làm gì cho dư thừa? Nàng lệnh cho Lý ma ma đẩy nàng ngã, vậy nàng hoàn toàn có thể ngã ngay lúc nhìn thấy Thập Nhị a ca, lời nàng chỉ Lý ma ma nói cũng không nêu thẳng tục danh Thập Nhị a ca.
Nếu Lý ma ma một mực chắc chắn là Thập Nhị a ca, chuyện chẳng phải đơn giản hơn rồi sao?”
Thiện Bảo nói đến nói đi biến sự tình càng lúc càng ly kỳ, thực ra cái gì cũng chưa nói thêm được.
Thật đáng đánh mà! Hoằng Trú gãi tai gãi cằm, “Ngươi đừng vòng vo với bổn vương, nói thẳng đi.” Nghĩ nghĩ lại xua tay.
“Không được, không cần ngươi nói, chẳng phải ngươi bảo có tin tức từ tiểu tử Phúc Khang An sao? Phúc Khang An, ngươi nói đi!”
Tiểu công tử sinh ra lớn lên trong kinh, rất quen thuộc với Hòa Thân vương, bị điểm danh cũng không luống cuống, đắc ý liếc Thiện Bảo một cái.
Thiện Bảo mỉm cười, tiểu công tử như vậy mới khiến bất ổn trong lòng hắn bây giờ lặng yên không ít.
Tiểu công tử xuân phong đắc ý, Phó Hằng lại hận không thể lên đá cho cho một cước, cái gì tiểu công tử có được tin tức, rõ ràng là kết quả a mã ông đây bôn ba bốn phương!
“Nô tài là thư đồng của Thập Nhị a ca, được Hoàng thượng ân điển cho ở lại A Ca Sở, đi lại trong cung cũng nhiều, có lần vô ý nghe được vài cung nữ thái giám lắm miệng nói trong cung có chủ tử hạ lệnh muốn ngăn chặn ai đó.
Nô tài nhất thời tò mò, mới phiền đại ca và nhị ca tra xét giúp.”
Phúc Khang An lạnh nhạt nói tiếp.
“Nhưng không ngờ lại phát hiện được bí mật động trời.
Chiết Giang tuần phủ phái người đưa chiết tử đến bị chặn lại, nhưng may ông ta là người khôn ngoan, chiết tử được chép làm hai bản.
Một bản bị chặn mất, một bản ông ta không dám gửi đi, trăn trở hồi lâu mới giao cho người nhà ở kinh thành.
Ngày hôm sau, phủ nọ mất trộm, không mất gì, chỉ mất mỗi bản chiết tử đó.”
“Chiết tử nào kia?” Càn Long nghi hoặc, hắn từ miệng An Nhạc biết chuyện xảy ra hôm đó, nhưng không ngờ chỉ biết được mặt ngoài, An Nhạc đi theo Vĩnh Cơ, lại không quá thân cận, Tri Họa ngã thế nào hắn không biết, chỉ tùy tay túm lấy nha hoàn mặc đồ đỏ kia, cứ tưởng chủ tử nào đó không an phận sai nha hoàn sinh sự, nhưng không ngờ lại là Tri Họa bày kế, nếu thực vậy, tại sao nha hoàn kia xuất hiện? Chủ của nàng ta lại được lợi ích gì?
Càn Long bỗng cảm thấy đau đầu quá.
“Hoàng thượng, chiết tử ở chỗ nô tài đây.” Phó Hằng xoắn não đã hai ngày vội trình lên, Ngô Thư Lai tiếp lấy, đưa cho Càn Long.
Càn Long thầm cảm thấy không ổn, mở chiết tử ra mới biết không ổn chỗ nào.
Liên hệ với chuyện Tri Họa, hắn đột nhiên hiểu được, mặt mũi thoáng chốc sa sầm, quăng chiết tử kia xuống đất, hung hăng vỗ bàn.
“Buồn cười!”
Chiết tử có vấn đề! Các thân vương nhìn nhau, Hoàng thượng nổi giận, bọn họ còn dám ngồi sao? Bèn đứng dậy vỗ tay áo, quỳ rạp xuống đất, “Hoàng thượng bớt giận!”
Hoằng Trú cố ý quỳ gần chỗ chiết tử kia, liếc mắt định đọc nội dung của nó.
Càn Long sớm thấy động tác nhỏ của hắn, lạnh lùng nói.
“Các ngươi cũng đọc đi! Quả nhiên trời cao hoàng đế xa, cho rằng trẫm ở kinh thành thì không coi sóc được bọn họ, đều một đám nghịch thần tặc tử, trẫm sớm muốn gì cũng tóm hết bọn chúng!”
Chiết tử là Chiết Giang tuần phủ đưa tới, cũng là một bản cáo trạng, tố cáo không ai khác ngoài Giang Nam Trần gia! Trần Các lão danh nghe vang dội, nhưng Trần gia đã không còn phong cảnh như trước nữa.
Trần Bang Trực bốn mươi tuổi liền về hưu, đến bảy mươi tuổi mới được một chức quan thị đọc nhàn tản.
Lão có thể đem bốn nữ nhi nuôi dạy như công chúa, tất cả đều nhờ tiền.
Hiện giờ bốn nàng đều đã lớn, tiểu nữ Tri Họa càng được thiện duyên tiến cung làm phúc tấn chính thê của Ngũ a ca, Trần Các lão cảm thấy viên mãn, ngồi chờ hưởng phúc, nhưng mấy con gái con rể lão lại nhận ra cơ hội đến rồi.
Ngũ a ca là hoàng tử được hoàng đế sủng ái nhất, chuyện này người trong thiên hạ đều biết.
Trần gia bọn họ là người Hán, ở địa phương được coi là nhà giàu nhưng không tính là quý hộ danh môn.
Nhà ba con gái lớn của Trần Các lão gả vào cũng không phải hào môn, lúc này đột nhiên có muội muội vượt lên các nàng, đồ cưới chất chồng tiến cung làm đích phúc tấn của hoàng tử được sủng ái nhất, chưa biết chừng còn là Hoàng hậu tương lai.
Bọn họ bắt đầu cảm thấy hãnh diện, tác phong làm việc cũng mạnh dạn hẳn lên, ai đến nịnh hót bợ đỡ cũng không cự tuyệt.
Ngắn ngủn chỉ mấy năm, Trần gia tại Chiết Giang thành thổ bá vương, ba con rể ra đường ngang ngược như cua, chuyện thu hối lộ thôi không nói, mưu tài giết người cũng làm không ít lần.
Mà tuần phủ Chiết Giang lại là tên xui xẻo, trước khi nhậm chức chắc không thắp nhang bái tổ tông, không nhận thức được tính nghiêm trọng của việc này, cứ thế mang theo hùng tâm tráng chi một mạch đi nhậm chức, kết quả đâm đầu vào tường chán nản không kể xiết.
Ông ta nói muốn làm như vầy như vầy, thuộc hạ ông ta lại nói, đại nhân ngài từ từ, chúng ta hỏi ý Trần gia chút đã.
Tuần phủ nghĩ, mình mới tới, thôi nhịn! Mấy ngày sau ông lại nói, cái này phải làm thế này thế này, thuộc hạ lại đáp, đại nhân chờ một chút, chúng ta đánh tiếng với Trần gia cái đã.
Cứ thế, Chiết Giang tuần phủ chịu không nổi, ông ta đường đường là tuần phủ đại nhân lại phải xem sắc mặt của Trần gia mà làm việc, lại còn toàn là tiểu bối. Trần Các lão cả ngày ở nhà dưỡng lão ông không gặp được.
Cái gọi là bùng nổ trong thầm lặng, diệt vong trong trầm mặc, thế là tuần phủ đại nhân bạo phát, còn rất lớn là đằng khác.
Ông sai người sưu tập chuyện xấu Trần gia làm mấy năm nay, đến hơn mười tội trạng khác nhau, muốn Hoàng thượng trị tội Trần gia.
Mà chiết tử này nửa đường đều bị chặn mất một cách kỳ quái, cái trên tay Phó Hằng là vị tuần phủ này làm việc cẩn thận, để người nhà suốt đêm sao chép lại một bản, không bị trộm lấy mất.
Phó Hằng cũng phải trắc trở một phen mới thu được vào tay.
“Có người lấy chiết tử này uy hiếp Ngũ phúc tấn?” Hoằng Trú chợt ngộ ra, tấu chương này nếu đến được tay Hoàng thượng, Trần gia nhất định suy sụp, Trần Bang Trực có thể không sao, nhưng ba con gái con rể chắc chắn chịu liên lụy.
Tri Họa không biết cũng thế, biết rồi thì cứu hay không cứu?
“Hoàng thượng,” Phúc Khang An đảo mắt, ngừng trên người Ngũ a ca một lát, hắn trông khác hẳn so với dáng vẻ la hét đòi công lý lúc nãy, giờ Vĩnh Kỳ như phơi mình giữa nắng tháng tám, đầu đầy mồ hôi, mặt mũi không chút huyết sắc nào.
Phúc Khang An rũ mi khinh thường, “Chặn đứng chiết tử này không phải ai khác, dĩ nhiên là Nội vụ phủ Tiền đại nhân, kỳ quái là Tiền đại nhân nói ông ta phụng ý của Ngũ a ca.”
“Ngươi nói bậy, Hoàng a mã, nhi thần oan quá!” Vĩnh Kỳ quỳ xuống đất, ngưỡng cổ kêu ầm lên, “Nhi thần tuyệt không hề lấy thứ này uy hiếp Tri Họa, chiết tử này nhi thần vẫn chưa xem qua bao giờ!”
“A?” Càn Long lạnh mặt, “Nói vậy, chiết tử này thật là do ngươi chặn lại?”
“Nhi thần…” Thấy nhi tử ấp úng, Càn Long khẳng định suy đoán của mình, nhất thời cơn tức xộc thẳng lên đầu.
Nhớ tới chuyện trước kia, hắn chỉ thấy mắt hoa lên một cái, chén trà trong tay bị ném ra xa vỡ tan nát bấy.
“Vĩnh Kỳ, ngươi đúng là con ngoan của trẫm mà!”
“Hoàng a mã, ngài tin nhi thần đi, nhi thần thật sự không hề uy hiếp Tri Họa, nàng ta là thê tử của nhi thần, làm sao nhi thần lại đi đe dọa nàng, huống hồ nàng còn mang thai cốt nhục của nhi thần.”
Vĩnh Kỳ chưa từng thấy qua Càn Long như vậy, thất kinh lê đầu gối đến chỗ hắn.
“Chiết tử này đúng thật là nhi thần chặn lại, nhưng nhi thần không hề hay biết bên trong là buộc tội Trần gia, nếu nhi thần biết, ngài cho nhi thần một nghìn một vạn lá gan nhi thần cũng không dám!”
“Ngươi không dám? Ngươi còn cái gì không dám? Chuyện ngươi làm, bộ ngươi tưởng trẫm không biết sao?!” Càn Long nhắm mắt lại, ngón tay vuốt ve ban chỉ, “Trẫm cho ngươi cơ hội, ngươi lại không biết quý trọng.”
Hắn nói lời này không mang theo giận dữ như lúc nãy, mà ngược lại, Càn Long cất tiếng cực kỳ bình thản, lại khiến lòng Vĩnh Kỳ nặng trĩu.
Hoàng a mã sẽ không cho hắn cơ hội nữa, hắn bật khóc thành tiếng.
“Hoàng a mã, không phải nhi thần! Là Lệnh phi nương nương, Lệnh phi nương nương bà ta…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...