Hoàn Châu Chi Bất Cải Cơ Nhạc


Từ lúc bắt đầu được sủng ái đến nay, Thập Nhị a ca lần đầu tiên gặp được nguy cơ chính trị lớn nhất đời, lại bị a mã của nó phá hỏng mất.

Càn Long mặc kệ vẻ mặt nhăn nhó như táo bón của Nữu Hỗ Lộc thị, thờ ơ buông một câu rồi bỏ lại mọi người, đưa Vĩnh Cơ về Càn Thanh Cung.
Làm vậy có đáng giá không? Càn Long nhếch miệng cười, đương nhiên đáng.

Vì nhi tử nhà hắn quan tâm hắn, Vĩnh Cơ không phải không hiểu mà ngược lại hiểu rất rõ, hôm nay là Hoàng a mã cố tình làm mọi người tin nó nên không để người đưa nó vào Tông Nhân Phủ.

Có điều nó vẫn mềm người ghé vào lòng Càn Long, thầm mắng chính mình không tốt, lại gây thêm phiền toái cho Hoàng a mã.
Càn Long còn tưởng Vĩnh Cơ bị dọa sợ, vừa về Càn Thanh Cung đã trêu nó, “Vĩnh Cơ sợ sao?”
Vĩnh Cơ cho tới bây giờ đều là đứa nhỏ ngoan ngoãn thành thật không biết nói dối, nó không giấu giếm gì trước mặt mọi người, trước mặt Hoàng a mã mà nó luôn sùng bái yêu kính lại càng không.
Nó gật đầu, được một nửa lại lắc lắc.

Càn Long nhướn mày, Vĩnh Cơ nhỏ giọng đáp, “Nhi thần vốn rất sợ, nhưng Hoàng a mã nói không phải sợ, nhi thần liền không sợ nữa.
Vĩnh Cơ nhát gan, Càn Long thường xuyên trấn an nó thành quen, hiển nhiên hắn cũng thích nhi tử ỷ lại mình, lúc nãy trước mặt mọi người không tiện nói thẳng, nên đều lén dùng tay ra hiệu.

Vĩnh Cơ sớm nhìn ra được Hoàng a mã nhắc nó không cần sợ, giờ những lời này của nó thành công lấy lòng Càn Long.
Tim hắn đập uỳnh uỵch, khóe miệng không kìm được nhếch lên, hắn vươn tay vuốt má đứa nhỏ, “Hoàng a mã đã nói cả đời sẽ che chở Vĩnh Cơ, Hoàng a mã là hoàng đế, mà lời của hoàng đế thì thế nào?”
“Là miệng vàng lời ngọc, một câu nói một gói vàng.” Khuôn mặt Vĩnh Cơ rốt cuộc hiện chút ý cười.

Lúc nãy trước mặt mọi người nó còn bị cho là phạm nhân khiến nó kinh hãi, bây giờ mới thoáng thả lỏng.
Thấy Càn Long cười vui vẻ, nó lại sinh ra áy náy, nắm tay Càn Long ấp úng nói, “Nhi thần lại gây phiền toái cho Hoàng a mã.”

Chỗ nào là ngươi gây phiền toái cho trẫm, rõ ràng là phiền toái tự đến tìm ngươi.

Cho dù hôm nay không phát sinh, việc này sớm muộn gì rồi cũng xảy đến.
Lòng Càn Long sáng rõ như gương, có điều lại không nói ra miệng.

Hắn thu lại nét cười, khẩn thiết thâm tình nói, “Trẫm có vất vả vì Vĩnh Cơ cũng là cam tâm tình nguyện.”
Vĩnh Cơ nhếch môi, mặt mũi đỏ bừng, ngập ngừng một lát mới nói, “Hoàng a mã, Hoàng mã ma nói không phải không có lý, nhi thần tin Hoàng a mã nhất định sẽ tìm ra chân tướng sự việc, Hoàng a mã vẫn là…”
Để nó ra khỏi Càn Thanh Cung đi.

Lúc ấy nó có hoảng thế nào cũng hiểu được Hoàng a mã tự mình trực tiếp đưa nó đi khỏi đó nhất định khiến nhiều người tức giận, vậy khác nào làm việc theo cảm tính, khác nào hôn quân.
Trên đường về đầu óc Vĩnh Cơ xoay chuyển liên tục, trong lòng nó Hoàng a mã là minh quân, nó cảm thấy mình không thể khiến thanh danh Hoàng a mã bị hao tổn.

Không phải chỉ đến Tông Nhân Phủ ở hai ngày thôi sao? Chuyện không phải nó làm, Hoàng a mã nhất định có thể tra ra hung phạm, lúc đó nó đương nhiên được thả thôi.
Không biết đi Tông Nhân Phủ có thể đem theo Kim Bảo không nhỉ, tốt xấu cũng có cái gì giải buồn, nếu không nói An Nhạc đem cho nó ít thoại bản theo cũng được.
Vĩnh Cơ còn đang ngẩn ngơ tính chuyện vào ở Tông Nhân Phủ, không hay biết những lời này chọc giận Càn Long, tâm tình vui vẻ bị nó quét đi sạch sẽ.

Càn Long nghĩ mình ở trong lòng Vĩnh Cơ chung quy cái danh phụ thân vẫn nặng hơn ái nhân, hắn cười khổ.

Tông Nhân Phủ là chỗ nào, nơi đó không phải A Ca Sở trong cung, thiếu người hầu hạ cũng không phải vấn đề, mà nơi đó vốn là chỗ ăn thịt người.
Hơn nữa nếu Vĩnh Cơ vào đó thì địa vị trưởng tử của nó hoàn toàn mất giá trị, Đại Thanh không có hoàng đế nào từng vào Tông Nhân Phủ cả.

Càn Long không nhẫn tâm nói hết cho nó nghe, chỉ lẳng lặng nhìn Vĩnh Cơ, thật lâu sau mới mở lời, “Có phải Vĩnh Cơ cảm thấy Hoàng a mã kém cỏi, không có tác phong đúng mực quân vương?”

Thập Nhị a ca ngốc nhưng ít nhất vẫn đủ nhạy cảm với Hoàng a mã, hai bàn tay xoắn lại với nhau, cuối cùng quyết định nói hết những gì mình muốn nói với hắn, “Hoàng a mã làm vậy rõ bất công, Hoàng mã ma và Ngũ ca đều không vui, các vị mẫu phi cũng có điều oán trách…ưm…nhưng Vĩnh Cơ…vẫn rất vui.”
Nó ấp a ấp úng nói một câu mà ngắc ngứ loanh quanh, Càn Long nghe xong vế trước còn suýt tức muốn đập tường, đến nửa câu sau lại bắt đầu cười ngu.

Được một nửa mới thấy chính mình dường như chưa từng vì một câu của ai đó mà thoắt buồn thoắt vui như vậy.
Hắn nhu hòa nhìn Vĩnh Cơ mặt mũi đỏ rực tới tận mang tai, nghĩ có lẽ tình cảm hắn trao đi còn hơn hắn tưởng nhiều lắm.
Càn Long vươn hai tay chuyển khuôn mặt ửng hồng kia lại đây, chăm chú bộc bạch tâm ý với nhi tử, “Nếu là người khác, trẫm tất nhiên xử án công bằng.

Nhưng Vĩnh Cơ không giống, hiện tại trong lòng trẫm Vĩnh Cơ là quan trọng nhất.

Thậm chí dù là ngươi làm, Hoàng a mã cũng sẽ khiến ngươi bình an vô sự.”
Vĩnh Cơ cứng họng nhìn Càn Long, một lúc lâu mới nói, “Hoàng a mã ngươi đây là…ngu ngốc vô năng…”
Càn Long muốn khóc quá đi mất, hắn sớm nên biết thể nào cũng có kết quả này, mỗi lần tự cho là thâm tình thổ lộ đều bị Vĩnh Cơ làm cho nát bét.

Hắn giao thủ với Vĩnh Cơ thì chỉ có thua thôi, nhưng không sao, cũng chả quan trọng, vấn đề ở hành động cơ.

Thế là đại lưu manh Càn Long hung hăng áp Vĩnh Cơ lên giường.
“Ngu ngốc vô năng là như vậy sao?”
“Ô…A…”
“Hay là thế này?”
Vĩnh Cơ chỉ có thể ư ư phản kháng trong họng, thầm nghĩ Hoàng a mã ngươi nha khác gì hôn quân ham sắc quên dân chỉ cần mỹ nhân bỏ mặc giang sơn trong sách sử với kịch thoại hay nói đâu.


Hoàng a mã như vậy sẽ bị bách tính đứng lên phản kháng đó.

Chỉ tiếc là miệng nó bị a mã nhà mình chặn mất rồi, muốn nói gì cũng không được.
Cảm thấy chọc nhi tử mỹ mãn rồi, để nó được an tâm nghỉ ngơi, Càn Long bèn ra ngoài lo chuyện khác.

Thiện Bảo ở ngoài chờ hắn, Càn Long sẽ không hàn huyên nhiều lời với thần tử, Thiện Bảo cũng chẳng phải trọng thần, nên hắn vừa nhìn thấy người liền hỏi thẳng, “Ngươi đi theo Vĩnh Cơ, nói nghe xem đã xảy ra chuyện gì?”
Thiện Bảo cung kính cúi người, “Bẩm Hoàng thượng, nô tài cho rằng chuyện này nhất định có kẻ ở giữa sắp đặt.”
Càn Long kinh ngạc, khẽ nghiêng người về trước, “A? Phân tích trẫm nghe thử.”
“Nô tài đi theo Thập Nhị a ca, lúc Thập Nhị a ca rời đi dĩ nhiên nô tài biết, lấy công lực của nô tài, muốn đuổi kịp tiểu chủ tử không thành vấn đề, nhưng nô tài không đuổi theo được,” Thiện Bảo ổn trọng nhưng rốt cuộc cũng không phải An Nhạc, vẫn chưa trải qua năm tháng rèn giũa, có thành thục đến mấy vẫn mang theo nét niên thiếu lông bông, “Đây là bất hợp lý, đường đi của nô tài bị người cản, một đường đi tìm tiểu chủ tử luôn có chuyện lạ thường phát sinh.”
Hắn gặp toàn những khuôn mặt lạ, một lão ma ma vô tình vấp ngã, một tiểu cung nữ lỡ tay làm rơi bát điệp, gập ghềnh một hồi làm hắn so với Hoàng thượng còn đến trễ hơn.

Giờ nghĩ lại, quả thực rất đáng ngờ, rất nhiều lỗ hỗng giăng đầy ra đó.
“Huống hồ tiểu chủ tử trước nay thông minh sẽ không làm việc lỗ mãng, hôm nay thế mà lại không chờ nô tài, cũng thực kỳ quái.”
Ngươi cứ nói thẳng con ta nhát gan, sẽ không một mình đuổi theo một người mặc áo đỏ, rõ ràng là có người dụ nó đi theo cũng được mà.

Càn Long khóe miệng co giật, đối với lời của Vĩnh Cơ, hắn tuyệt đối không nghi ngờ gì, Thiện Bảo tại điểm này cũng biểu hiện rất tốt, biết tin tưởng Vĩnh Cơ!
Càn Long thầm gật đầu, vẻ mặt thản nhiên, “Ngươi nói cũng đúng, còn ý gì khác không?”
Thiện Bảo do dự, suy nghĩ một lát mới cắn răng, quỳ xuống đất, “Nô tài vừa rồi cẩn thận quan sát trong điện đã có chút thu hoạch, nhưng nô tài cũng không có chứng cớ xác thực, không dám va chạm các vị chủ tử, nếu Hoàng thượng cho nô tài thêm thời gian, nô tài nhất định đem chân tướng mọi việc trình lên ngự án của Hoàng thượng.”
“Thêm thời gian?” Càn Long hơi dựa ra sau, va chạm các vị chủ tử khác à? Thiện Bảo này quả nhiên lanh lợi, hắn khẽ nheo mắt, sâu kín hỏi, “Ngươi nghĩ chuyện này có thể chờ bao lâu?”
“Thỉnh Hoàng thượng cho nô tài năm ngày.” Thiện Bảo dập đầu, kiên định đáp.
“Ba ngày,” Càn Long lắc đầu, “Trẫm chỉ có thể cho ngươi ba ngày mà thôi.

Nếu trong vòng ba ngày ngươi có thể cho trẫm biết sự thật, trẫm cam đoan có thưởng!”
Thiện Bảo kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Càn Long, hắn vẫn như trước bình chân như vại, Hoàng thượng nói lời này là có ý gì? Là đã tự quyết rồi sao? Hay Hoàng thượng đang thăm dò hắn?

Thiện Bảo cố gắng trấn định, hiện tại dù đã nói gì, đã đâm lao thì phải theo lao, hơn nữa chẳng phải đây là chuyện hắn muốn làm sao?
“Nô tài lĩnh chỉ.” Hắn lại dập đầu, lần này còn nghiêm nghị hơn cả lần trước.
Dưới góc độ Thiện Bảo không thấy, khóe miệng Càn Long khẽ nhếch trong thoáng chốc rồi thu lại, “Ngươi đi xuống đi.”
Thiện Bảo tiếp củ khoai phỏng tay này xong liền đi, lúc ra ngoài cũng là tâm sự nặng nề, chỉ biết cúi đầu cất bước, nghĩ xem bắt đầu từ đâu mới tốt, những người phía sau chuyện này hắn đều không động vào được, làm sao để vô thanh vô tức mà vẫn tận thiện tận mỹ?
“Này, ngươi làm sao đấy? Từ sáng sớm đã kỳ cà kỳ cục!” Thanh âm trong trẻo như gió lành thổi qua giữa trưa hè, trong lòng Thiện Bảo chợt buông lỏng, vẻ lo lắng cũng bớt.
Hắn nhướn mày, nhìn thiếu niên khoác áo màu rêu đứng cách đó không xa, phía sau y là cây cối xác xơ trụi lá, cả người y mặc đồ sẫm màu từ trên xuống dưới, nhưng Thiện Bảo lại thấy đây mới là cảnh đẹp, toàn bộ thế giới vì có y xuất hiện mà sinh động hẳn lên.
Hắn không tự giác nhếch khóe miệng, “Ngươi chưa đi à?”
“Hửm? Ngươi còn chưa giải thích cho ta, ta làm sao đi được? Ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu, buổi sáng ngươi nói mấy cái đó là ý gì?” Phúc Khang An hùng hổ bước lại, cùng Thiện Bảo song song hướng về phía A Ca Sở.
Phúc Khang An đây là cho Thiện Bảo một bậc thang, Thiện Bảo nếu thiện giải nhân ý, giờ phút này chỉ cần tiếp lời tiểu công tử biệt nữu nhà hắn là được, nói vài lời ngon ngọt dễ nghe, bồi tội với tiểu công tử, chuyện này coi như bỏ qua.
Trước đây Thiện Bảo đích thực là hợp ý với tiểu công tử, nhưng hôm nay rõ ràng hắn không có hứng, bởi vì hắn không tiếp lời, cũng không bồi tội với tiểu công tử, ngược lại lãnh đạm đáp, “Tiểu công tử, lời nô tài nói lúc sáng điều  là thật lòng, đến bây giờ nô tài vẫn có ý đó.”
“Ngươi nói gì?” Phúc Khang An xù lông, ta đều lấy cớ hạ cho ngươi bậc thang, thế mà dám trở mặt với ta?!
“Tiểu công tử, nô tài vừa lĩnh mệnh từ Hoàng thượng, nhiều ngày nay không thể cùng tiểu công tử, thỉnh tiểu công tử tùy tiện đi.” Nói xong liền bước đi nhanh hơn, Phúc Khang An không đuổi theo, chỉ chợt thấy đầu mũi nghèn nghẹt chua xót, vội ngưỡng mặt nhìn mây trắng trên trời.
Có gì đặc biệt hơn người đâu! Ta cũng không phải rời đi ngươi thì không thể tự tại, ngươi nói không cho đi, ta càng muốn đi, ta còn muốn lập công lớn cho ngươi mở mắt ra mà xem!
Trong Càn Thanh Cung lại là cảnh tượng khác hoàn toàn, Thiện Bảo đi rồi, Càn Long xóa bộ dạng giả bộ thần bí kia, ngón tay trên bàn gõ gõ đều nhịp, “Đồ đệ ngươi cũng khá, mạnh mẽ giống ngươi.”
“Thiện Bảo tư chất thượng thừa.” Bên cửa không biết khi nào có một hắc y nhân dựa vào, hắn ôm kiếm lạnh nhạt đáp lại.
“Hừ, nhi tử của trẫm còn tốt hơn đồ đệ nhà ngươi!” Càn Long không phục, nói một câu mà tự mình cũng thấy trái lương tâm.
Có điều An Nhạc ngược lại đồng ý với Càn Long, Thập Nhị a ca đích xác có nhiều chỗ Thiện Bảo không bằng được.

Chính hắn còn có một chút không rõ, “Sao lại đem chuyện giao cho Thiện Bảo?”
“Thì, như ngươi nói đó, Thiện Bảo là một nhân tài đáng giá còn gì.” Càn Long thơ ơ nhún vai, dĩ nhiên hắn sao có thể để lộ tính toán đưa Thiện Bảo của ngươi bán mạng cho nhi tử nhà ta.
Càn Long khôn ngoan bỏ qua điểm ấy, nói tiếp, “Dù sao có ngươi làm sư phụ ở đây, hôm nay ngươi có đi cùng Thập Nhị đi…”
An Nhạc hơi nhíu mày, lập tức gật đầu.

Càn Long cười nhạt đáp, “Vậy nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui