Hoàn Châu Chi Bất Cải Cơ Nhạc


Càn Long một đêm không ngủ, hôm sau lúc lâm triều, các vị đại thần rốt cuộc cũng có ngày được ‘hưởng sái’ một phen.

Khi hạ triều, Phó Hằng lòng còn sợ hãi vội túm lấy túi thuốc lắc lư của Kỷ Hiểu Lam, “Này, lão Kỷ, Hoàng thượng hôm nay làm sao vậy?”
Sáng nay lúc dâng tấu chương, mặc kệ các đại thần nói gì, ca tụng công đức bị mắng, nói chuyện nghiêm chỉnh cũng bị mắng, mừng tin vui ăn mắng, báo tin dữ ăn mắng nốt.

Những ai mở miệng nói chuyện đều bị chửi cho choáng váng, nhận cha không rõ nhìn mẹ không ra.

May mà ông nhìn thấu tình thế mới cắn răng nhét tấu chương lại vào tay áo.

Hôm nay mặt Hoàng thượng đen như đáy nồi, không lẽ vì chuyện của Ngũ a ca sao?
“Ha ha, ngươi là quân cơ đại thần, là tâm phúc của Hoàng thượng, ngươi nên hiểu rõ hơn so với lão Kỷ ta chứ?”
Phó Hằng hai mắt trợn trắng, “Ta mà biết còn hỏi ngươi làm chi? Ngẫm lại gần đây cũng không phát sinh chuyện gì, chỉ có thể là vì Ngũ a ca xuất cung kiến phủ, nhưng…”
“Nhưng Ngũ a ca vốn đã thất sủng từ lâu rồi,” Kỷ Hiểu Lam nhả ra một vòng khói, “Nên Phú Sát đại nhân cẩn thận ngẫm lại, là ai có tầm ảnh hưởng tới Hoàng thượng lớn đến vậy?”
“…Ai?” Phó Hằng vuốt cằm, “Không đúng, Hoàng thượng mấy tháng nay sủng ái nhất chỉ có Thập Nhị a ca, nên chắc là…”
“Phú Sát đại nhân vẫn là về lấy lòng tiểu công tử nhà mình đi, Trường Giang sóng sau xô sóng trước nha, ha ha ha.” Kỷ Hiểu Lam cười cười rời đi, Phó Hằng cả kinh, tiểu tử thối Phúc Khang An kia nói hôm nay phải vào cung nha.
Chờ Phó Hằng về nhà, ông mới hiểu được Kỷ Hiểu Lam chả phải cái gì đệ nhất tài tử, là đệ nhất thầy bói mới đúng.

Cùng ngồi trong hậu viện với nhi tử nhà mình chẳng phải là tên thị vệ trong cung lẫn Thập Nhị a ca kia sao? Ông nhón chân rón rén đi qua, nghe nhi tử nhà mình bất đắc dĩ nói.
“Ngươi lại làm sao vậy? Lại làm ta một chuyến tay không?”
Thập Nhị a ca tựa hồ có chuyện phiền lòng, hai tay chống má cau mày, hoàn toàn không có ý phản ứng Phúc Khang An.

Ngược lại tên thị vệ kia lại rất kiên nhẫn trấn an nhi tử nhà ông, “Ngươi khoan hẵng kích động, chủ tử tâm trạng không tốt.”
“Khụ khụ.” Phó Hằng ho khan vài tiếng, đám nhỏ quay lại nhìn ông, ông cười hành lễ với Thập Nhị a ca, “Vi thần tham kiến Thập Nhị a ca.”
“Ô, chào Phú Sát đại nhân.” Vĩnh Cơ vẫn rầu rĩ không vui, miễn cưỡng ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông một cái rồi lại nằm úp sấp trên bàn.

Phó Hằng tuy nghi hoặc, nhưng vẫn chưa đến mức đứng giữa đám nhỏ huyên thuyên tự tìm phiền phức, ông chỉ nói vài câu, đại ý bảo nhi tử phải đãi khách cho tốt rồi đi mất, để hoa viên nhỏ lại cho ba người.

Kỳ thật Phúc Khang An cũng lơ mơ, mới sáng sớm y đã dọn xong đồ, giấu theo mấy tấm ngân phiếu ngạch nương cho cùng vài món điểm tâm chuẩn bị tiến cung làm thư đồng cho ai đó.

Nhưng vừa đến Thượng Thư Phòng đã thấy Vĩnh Cơ ngồi đó ngẩn người, hôm nay đến dạy là một lão nhân tuổi tác đã cao, Vĩnh Cơ hồn treo ngược cành cây cũng không quản.
Y chọc chọc cánh tay người nào đó, nó liền máy móc quay đầu lại, hai mắt vô thần nhìn y, Phúc Khang An giật mình, “ Sao thế?”
“Dao Lâm, bản a ca có vấn đề.”
“…Có vấn đề? Ngươi làm gì có cái vấn đề gì? Người có vấn đề là ta mới đúng a, ngươi giờ ở Càn Thanh Cung, chả lẽ muốn ta một mình ở A Ca Sở sao?” Lúc tiến cung Phúc Khang An đã nghĩ tới chuyện này, trước kia y và nó cùng ở A Ca Sở, hiện tại Vĩnh Cơ bị bưng đi mất, y ở cũng chẳng có nghĩa lý gì, nhưng y là thần tử, làm sao vào ở Càn Thanh Cung được.
Y đảo mắt, “Dù sao sư phụ Thiện Bảo cũng luôn bận việc ngoài cung, chả biết làm cái gì, không bằng để hắn ở cùng ta đi?”
“…Ài.” Vĩnh Cơ ai oán xoay mặt, Dao Lâm quả nhiên không thể giúp mình, chỉ toàn nghĩ cho Thiện Bảo.

Phúc Khang An nói một hồi, kết quả chỉ được tiếng thở dài của Vĩnh Cơ, y kinh ngạc, hiểu ngay đứa nhỏ  này là thực sự gặp chuyện phiền lòng.
“Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”
Sau đó Phú Sát tiểu công tử từ sáng sớm dùng mọi cách cũng không hỏi được cái gì.

Đến tận khi tan học, Vĩnh Cơ không biết từ đâu lấy ra một lệnh bài xuất cung, nói muốn ra ngoài.

Phúc Khang An là thư đồng của nó, tự nhiên phải đi theo.

Vừa vặn  Thiện Bảo cũng tới đưa đồ ăn sáng cho bọn họ, thế là ba người cùng đi.
Ngoài cung là thiên hạ của Phúc Khang An, chưa gì đã vội đưa hai người về nhà mình.

Bây giờ Vĩnh Cơ thật sự là có điều lo lắng, nó xuất cung là có mục đích, nó muốn đi tìm Hoàng ngạch nương.
Hoàng a mã nói thích nó, chính là cái loại ‘thích’ đó, nó nằm trên giường ngẫm nghĩ cả đêm cũng không hiểu được tại sao, cũng không dám đi gặp Càn Long.

Nó từ nhỏ được Hoàng hậu dạy dỗ, nên trọng quy củ không khác gì Ô Lạp thị.

Chuyện này với nó mà nói quả thực đảo điên nhân sinh của nó quan suốt mười bốn năm qua.


Nhưng lại ẩn ẩn có chút cảm xúc vui sướng mà chính nó cũng không rõ, càng làm nó kinh hãi không biết làm sao.
Nó rốt cuộc vẫn chỉ là thiếu niên chưa lớn, gặp phải  phiền não thì người thứ nhất nghĩ tới chính là Hoàng ngạch nương.

Nó cũng biết chuyện này không thể nói cho Hoàng ngạch nương, nhưng chỉ cần thấy người trong lòng liền an tâm, cái gì cũng không sợ nữa, nên nó mới cầm lệnh bài từ Càn Thanh Cung đi.
Vĩnh Cơ đau đáu muốn đi tìm Hoàng ngạch nương, thậm chí còn tính toán dọn đến ở cùng nàng.

Nhưng nó nghĩ lại, cảm thấy Hoàng a mã rất đáng thương, có chút không đành lòng.

Ngũ ca vừa chọc Hoàng a mã không vui, nếu mình lại đi, Hoàng a mã chẳng phải sẽ rất buồn sao? Như thế họa vô đơn chí a.
Ngồi một lúc, nó nói muốn đi tìm người.

Thiện Bảo và Phúc Khang An hỏi nó muốn tìm ai nó lại không nói, hai người cũng không có cách nào, chỉ đành đi loanh quanh với nó trên đường cái.
Nó rất muốn tìm Ô Lạp thị, nhưng bước chân ra đường mới sực nhớ hôm qua đi gặp Hoàng ngạch nương là ngồi xe ngựa cùng Hoàng a mã, hiện tại một mình nó làm sao đi được.
“Rốt cuộc ngươi muốn tìm ai? Ngươi biết đi đường nào không?” Phúc Khang An đi vòng vèo mấy hồi, cuối cùng không chịu được liền bạo phát.

Bọn họ đi từ nhà y ra đã hơn nửa canh giờ rồi, đứa nhỏ này lại kín miệng như bưng, thế nào cũng không chịu nói mình đang tìm ai.
Vĩnh Cơ nhìn quanh bốn phía, đường này nhìn giống, hình như chính là đường hôm qua mình đi.

Nó cắn ngón tay nghĩ nghĩ, cuối cùng nhắm mắt chỉ đại, “Đường kia, đi đường kia.”
“Ê ngươi nhắm mắt chỉ đại đấy à, ta thấy rồi nhá, đường kia là về nhà ta!” Gân xanh trên trán Phúc Khang An giựt đùng đùng.
“Vậy sao.” Vĩnh Cơ khó xử.

“Vậy đổi đường khác.”
Phúc Khang An muốn xù lông liền bị Thiện Bảo túm ra sau, hắn hiền lành cười nói, “Vĩnh Cơ, ngài biết đường không? Có thể nói nô tài biết đi hướng nào được chứ? Không chừng nô tài có biết đó.”

Nó muốn đi tìm Hoàng ngạch nương, đây là bí mật cực lớn, không ai được biết.

Vĩnh Cơ che miệng lắc đầu, “Không thể nói.”
“…”
Thiện Bảo cũng bó tay, chỉ đành cùng Vĩnh Cơ tiếp tục tìm đường, nghĩ cùng lắm thì đi vòng kinh thành một ngày, đợi đến khi cửa cung đóng thì đưa Vĩnh Cơ về, đến lúc đó coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Hôm qua Phúc Khang An trên đường đánh nhau với Tiểu Yến Tử, nay đi dọc đường có không ít tiểu cô nương ân cần hỏi thăm.

Y đắc ý nhướn mày, ý tứ rất rõ ràng.

Thiện Bảo dung túng nhìn hắn, trong mắt có thêm ba phần sủng nịch, “Tiểu công tử quả nhiên được hoan nghênh.”
“Đương nhiên!” Phúc Khang An đắc ý, chiết phiến trong tay chỉ ra xa, “Thấy đằng kia không, là Trương chưởng quỹ bán rượu đó, nữ nhi nhà ổng lớn lên rất xinh, mỗi lần ta đi ngang đều tặng ta rượu ngon trong tiệm.”
Vĩnh Cơ không có tâm tình như Phúc Khang An, nó là lần đầu tiên lén xuất cung, thấp thỏm trong lòng, lại còn phiền não vì lời nói của Càn Long, nên không chú ý y đang nói gì.

Nó ngẩng đầu lên lên, chợt thấy trước một khách điếm tụ tập một đống người, nhao nhao ồn ào.
“Ô, ở đó nhiều người thế.”
Phúc Khang An nhìn theo, “A, chỗ đó là Phúc Tụ Lâu nổi danh trong kinh thành, điểm tâm trong đó là nhất tuyệt, thường có rất nhiều người đến ăn.”
“Không phải,” Thiện Bảo lắc đầu, “Người ta toàn vây quanh cửa, hình như có chuyện gì.”
Bọn họ tới gần nhìn xem, phát hiện giữa đám đông là một đứa bé chừng ba bốn tuổi, quần áo trên người xộc xệch nhếch nhác, nhưng nhìn qua cũng biết là đồ thượng đẳng.

Đứa bé đứng ở cửa khóc nức nở, một đám người đang cố dỗ nó nín đi.
Vĩnh Cơ tò mò nhìn nó, Phúc Khang An chụp trán, rên rỉ, “Không phải chứ, ta  đắc tội thần thánh phương nào a, xui xéo quá vậy?”
Thiện Bảo kỳ quái hỏi lại, “Sao thế? Ngươi biết đứa nhỏ đó à?”
“Nhỏ cái gì, đó là nhi tử của Minh Châu cách cách, tên Đông Nhi.” Phúc Khang An buông tay, mặt nhăn mày nhó, “Ta tuyệt đối đời trước thiếu nợ hai vị cách cách này, chỉ cần bước chân ra đường cũng gặp người quen.”
Vĩnh Cơ vừa nghe, hóa ra đứa bé này là thân thích của mình, tính ra nó còn là cữu cữu của người ta đây.

Qua chuyện hôm trước, có người nhận ra Vĩnh Cơ, biết là chủ tử trong cung bèn tránh sang một bên.

Vĩnh Cơ đi đến trước mặt đứa nhỏ, “Ngươi làm sao vậy?”
Phúc Đông Nhi vốn đang khóc nức nở, thấy Vĩnh Cơ liền cảm giác có chút quen thuộc.

Vừa rồi nhiều người tới dỗ nó lại chẳng chịu nói gì, giờ vừa thấy Vĩnh Cơ liền mở miệng nói chuyện, dù vẫn thút thít nghẹn ngào, “Ngươi là ai?”

“Ngươi là nhi tử của Minh Châu cách cách phải không, đây là tiểu cữu của ngươi a.” Phúc Khang An rướn người qua, vươn tay xoa xoa bầu má đứa bé, nó trừng mắt nhìn y, Phúc Khang An cười ha ha, cảm thấy rất đã tức.
“Tại sao ngươi ở đây một mình? Nương ngươi đâu? Bà vú đâu?” Tiểu cữu Vĩnh Cơ ý thức trách nhiệm rất cao, ngồi xổm xuống trước mặt nó hỏi.

Phúc Đông Nhi ngược lại tin tưởng nó, ngoan ngoãn đáp, “Nương và bà vú không thấy đâu, trong nhà không có người.”
Hóa ra, lúc trước Càn Long hạ lệnh đem toàn bộ người Phúc gia và Tình Nhi bắt vào đại lao, những người tới bắt đối với Phúc Đông Nhi – ngoại tôn của Hoàng đế rất nhức đầu, phát sầu không biết làm sao bây giờ? Đứa bé nhỏ như vậy không thể bắt theo, hơn nữa ai dám bắt ngoại tôn của Hoàng thượng a?
Rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn để Phúc Đông Nhi ở lại Phúc gia, chỉ bắt đi vợ chồng Phúc Luân và Tình Nhi.

Chủ tử bị bắt, hạ nhân ai nấy đều hoảng sợ, bên ngoài lại đồn Phúc gia lần này cấu kết với thích khách nên mới bị bắt, Hoàn Châu cách cách được Hoàng thượng sủng ái nhất cũng vào ngục rồi.

Bọn hạ nhân cũng biết Phúc gia hết đường cứu, thừa dịp Tử Vi và Phúc Nhĩ Khang ở ngoài, cuốn gói đi hết phân nửa, chỉ còn lại mấy người lớn tuổi và Phúc Đông Nhi.
Đến khi Tử Vi và Phúc Nhĩ Khang về nhà, Phúc Nhĩ Khang lại vội chạy ra ngoài nghĩ cách cứu cha mẹ.

Tử Vi trước nay chưa bao giờ quản việc nhà, chỉ biết đánh đàn rơi lệ.

Trong lòng nàng ta chỉ có Nhĩ Khang, đối với Phúc Đông Nhi cũng xa cách.

Gia nghiệp Phúc gia không lớn, mấy ngày nay Phúc Nhĩ Khang vội nịnh bợ đại quan mà tiền tiêu như nước.

Lão bộc còn lại trong nhà thấy Tử Vi không thể đương gia, Phúc gia đã sắp lụi tàn, cũng đều thừa dịp Phúc gia còn trả được tiền công thì cầm tiền đi hết.
Bây giờ cả nhà chỉ còn lại ba người Tử Vi, Phúc Nhĩ Khang và Phúc Đông Nhi.

Phúc Nhĩ Khang nơi nơi vấp phải trắc trở, về nhà tâm tình cũng không tốt, Tử Vi mười ngón tay không nhiễm nước xuân, chỉ biết mấy thứ tình tình yêu yêu.

Hai người rốt cuộc nảy sinh bất đồng, thường xuyên khắc khẩu, đáng thương Phúc Đông Nhi không ai chăm, đói quá mới phải rời khỏi nhà kiếm ăn.
“Đông Nhi đói lắm, muốn ăn cơm, nhưng Đông Nhi không có tiền.” Bé con ủy khuất cực kỳ, nắm chặt ống tay áo Vĩnh Cơ không buông.
Bất kể Tử Vi hay Phúc Nhĩ Khang thế nào, Vĩnh Cơ vẫn thích đứa cháu này, “Tiểu cữu cữu mời ngươi đi ăn.”
Thiện Bảo cùng Phúc Khang An nhìn nhau, chỉ đành theo hai đứa trẻ một lớn một nhỏ vào khách điếm.

Cũng may, phỏng chừng hôm nay Vĩnh Cơ chắc là không biết đường tìm người kia, không phải theo sau nó đi khắp phố nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui