Người cầm kiếm rất trẻ, toàn thân mặc áo trắng thuần, cổ tay vừa lật, lưỡi kiếm linh hoạt áp lên cổ Càn Long, y cũng không thèm che giấu thân phận, lạnh lùng nói, “Giang Nam Hồng Hoa hội Trần Đan Tâm, hôm nay sẽ lấy mạng chó của ngươi!”
Tên nghe lạ nhưng họ thì quen, Càn Long cau mày, nhìn thiếu niên trước mặt từ trên xuống dưới, khóe miệng nhếch lên, “A? Đan tâm chẩm kiếm ký nhiệt huyết, tuyết y bão cầm hướng tịch dương.
Ngươi có một muội muội tên Hoài Cầm?”
Thần sắc thiếu niên cứng lại, mũi kiếm dấn sâu mấy phần, “Mắc mớ gì tới ngươi, hôn quân!”
“Ồ, trẫm đoán kiếm của ngươi tên Thanh Phong, ba thước thanh phong hoài thiên hạ, nhất kỵ bạch mã khai ngô cương, đúng không?” Càn Long cười như có như không, đưa tay kẹp lấy mũi kiếm, đột nhiên đổi đề tài, “Cha ngươi là tổng đà chủ Hồng Hoa hội?”
Hắn cũng không chờ thiếu niên đáp lại, vừa dứt lời lại nói tiếp, “Nhìn ngươi mặc đồ trắng, cha ngươi qua đời?”
“Bớt lo chuyện bao đồng, hôn quân, hôm nay ta đến, là vì hoàn thành tâm nguyện của phụ thân, lấy mạng chó này của hôn quân nhà ngươi!” Thiếu niên thẹn quá hóa giận, mũi kiếm sượt qua da Càn Long, để lại vết máu nhỏ giọt chảy dài.
Phía sau một trận hút khí, tiếng khóc của Tử Vi càng dữ dội, Ngô Thư Lai đổ đầy mồ hôi, trong lòng hoảng phát điên, Hoàng thượng, ngài cho dù muốn chết cũng đừng tìm cách vậy a! Ngài cùng tên phản tặc này lải nhải chi vậy?
“Thiếu chủ, giết hôn quân này đi!” Không biết là ai trong đám hắc y nhân hô to một tiếng, nhất thời hàng loạt tiếng hô giết hôn quân vang dậy khắp nơi.
Tiếng la động trời nọ chỉ dừng khi thấy Trần Đan Tâm giơ tay trái lên, dù sao y cũng còn quá trẻ, cầm kiếm chĩa thẳng hoàng đế đương triều tuy từng nghĩ qua, nhưng chưa bao giờ làm, thanh kiếm trong tay vì y khẩn trương mà run nhè nhẹ, vết thương của Càn Long theo đó mà máu chảy nhiều hơn.
Thiếu niên kia cất giọng nói, vừa khàn khàn vừa kích động, “Gia phụ luôn lấy phản Thanh phục Minnh làm nhiệm vụ đời mình, cả đời vì sự nghiệp của Hồng Hoa hội mà hao hết tâm tư, hôm nay, ta liền lấy mạng chó của lão tặc nhà ngươi, lấy đó an ủi gia phụ trên trời có thiêng.”
“Ngươi thực cho rằng…”
“A mã mới không phải hôn quân, không cho ngươi giết a mã của ta!”
Tiếng nói trong trẻo mang theo non nớt của trẻ con bỗng phát ra, Càn Long giật mình, lời muốn nói cũng nuốt ngược, không quan tâm cổ mình còn đang bị thương, ngoái đầu nhìn lại.
Vĩnh Cơ của hắn vẫn mặc cái giáp nhỏ kia, đầu đội mũ cao, khuôn miệng mím chặt, ánh mắt nghiêm túc, từng bước một hướng hắn đi tới.
Rõ ràng tiết trời đã ngả sang đông, đại địch vây quanh, mệnh tại sớm tối, nhưng lạ thay hắn vẫn thấy ấm áp từ tận đáy lòng.
Càn Long bất đắc dĩ nhếch mỗi, chậm rãi nói ba chữ, “Bé con ngốc!”
Vĩnh Cơ còn không biết a mã nói nó như thế, nó nghiến chặt hàm, cố làm cho mình đừng có vẻ khẩn trương cũng đủ tiêu hết tâm tư của nó.
Hoàng a mã lẫn Kỷ sư phụ đều dạy qua, thái sơn sập mà mặt không đổi sắc, gặp nguy không loạn mới là Ba Đồ Lỗ chân chính.
Nên nó siết chặt tay, nghiến hàm đến phát đau cũng không dám lộ ra một chút sợ hãi.
Đứa nhỏ từ xa thấy a mã nhà mình bị người ta lấy kiếm kề cổ, người kia còn nói muốn giết a mã của nó, đầu nó nhất thời nhũn thành tương hồ, nếu không phải Phúc Khang An sống chết kéo nó, nó đã sớm vọt ra.
Trần Đan Tâm nghe tiếng nhìn lại, không chỉ có y, những hắc y nhân khác lẫn đại nội thị vệ đều đưa mắt nhìn Vĩnh Cơ.
Nó vóc dáng nhỏ bé, lại tròn trịa, nhìn từ xa mũm mĩm một cục, Trần Đan Tâm buồn cười, “Ngươi là nhi tử của cẩu tặc này?”
“Ngươi mới là nhi tử của cẩu tặc!” Vĩnh Cơ xù lông, “Quân tử động khẩu không động thủ, cũng không thể tùy tiện mắng chửi người, thầy ngươi không dạy ngươi sao?”
“Ngươi!” Trần Đam Tâm sầm mặt.
Thấy đối phương chỉ là một đứa bé, miệng thở phì phì, mười phần trẻ con.
Y không nói nổi nên lời, chỉ đành hừ lạnh, “Hôn quân vô đạo, tất nhiên là thủ nhi đại chi! Hồng Hoa hội bọn ta đều là người trung nghĩa, mắng hắn một câu hôn quân thì làm sao? Tiểu quỷ, muốn sống thì cút qua một bên đi!”
Vĩnh Cơ giận dữ, lại bước lên trước, giẫm nát đám cỏ khô dưới chân, “Ta không phải tiểu quỷ! Ta là Thập Nhị a ca đương triều! Ta đã trưởng thành rồi!”
Rồi nó cảm thấy mình lầm trọng điểm, miết miết miệng tiếp tục nói, “Ngươi vừa nói gì ấy nhỉ?”
“Ha?” Trần Đan Tâm nhướn mày, đứa nhỏ bộ dáng rất đáng yêu, không khí vốn khẩn trương cũng thêm vài phần thoải mái, đủ để y nổi ý trêu chọc đứa bé này.
Y không hề gì cười nói, “Thập Nhị a ca, thật sự là thất lễ thất lễ! Ta nói hắn hôn quân vô đạo, chỉ là kẻ thay thế, bắt thiên hạ làm heo chó dưới chân.
Như thế ngươi vẫn muốn cứu a mã của ngươi?”
Vĩnh Cơ gật đầu, “Không cần đa lễ! A mã của ta không phải hôn quân, là ngươi nói hôn quân vô đạo, bản a ca xem qua sách sử, lúc còn Minh triều, hoàng đế của các ngươi ức hiếp dân chúng, quan bức dân phản, chúng ta Đại Thanh thủ nhi đại chi tại sao không được?”
Vĩnh Cơ…Lông mày Càn Long dãn ra, có lẽ Vĩnh Cơ của hắn thực sự không phải không thông minh, những điều cần hiểu nó đều hiểu, miệng lưỡi nó không lưu loát, nhưng nó nói đều là đạo lý đơn giản nhất, nó luôn bị người khác làm lơ, a mã của nó là hắn đây cho tới nay vẫn chưa nhìn kỹ được nó!
Càn Long lại chậm rãi nở nụ cười, đưa tay làm một động tác, đôi môi khép mở nói không thành tiếng, nhưng đứa nhỏ vẫn theo hắn cười lên thật tươi.
“Không phải sợ.”
Trần Đan Tâm không nói gì chống đỡ, cuối thời Minh rối ren là thật, dân chúng lầm than cũng là thật, Đại Thanh bắt đầu thiên hạ phục hưng cũng thật nốt, đứa nhỏ dùng mấy câu nói toạc ra cái gọi là lý tưởng của bọn họ, cùng lắm chỉ là hiện thực đã tiêu tan.
“Hoàng a mã kế vị tới nay, thiên hạ khang an, tứ hải thái bình.” Vĩnh Cơ kiêu ngạo ngưỡng mặt đầy đắc ý, “A mã trị quốc quốc thái dân an, Hoàng a mã không phải hôn quân cẩu tặc, các ngươi sai rồi!”
“Thiếu chủ, ngươi đừng để đứa bé này tà thuyết mê hoặc người khác, mau giết hôn quân, Minh phục Thanh phản, mẫu địa phụ thiên! Thiên hạ này là của người Hán, của Chu gia!” Hắc y nhân thấy Trần Đan Tâm có hơi lung lạc liền đổ dầu vào lửa.
“Hừ, trẫm sau khi chết, còn có hậu nhân.” Càn Long khinh thường hừ lạnh ra tiếng, “Giang sơn Đại Thanh là gót sắt Ái Tân Giác La bọn ta đạp tới, các ngươi giết trẫm, hoàn lại Đại Thanh vẫn là của Ái Tân Giác La, mà Hồng Hoa hội các ngươi… vĩnh viễn, đừng hòng tồn tại nữa!”
Thiếu niên sắc mặt khẽ biến, lời này Càn Long nói đều là thật, hôm nay y giết hoàng đế, đổi lại cũng là đuổi cùng diệt tận mà thôi, không có cửa khác.
Thay triều đổi đại nói dễ hơn làm, không phải chỉ việc giết một hoàng đế là xong, nhưng khó có được cơ hội thế này… Y do dự.
“Hoàng thượng, ngài không thể nói vậy, thần thề sống chết bảo hộ Hoàng thượng, tru diệt hết bọn loạn thần tặc tử!”
Tiếng rống giận dữ từ sau lưng Càn Long vang lên, để thế cục nháy mắt nghịch chuyển, lưỡi kiểm nguyên bản rời khỏi cổ Càn Long nay lại quay về vị trí cũ, Càn Long bị kéo sang bên cạnh vài bước, thiếu niên kèm chặt lấy Càn Long lui về sau, “Loạn thần tặc tử hả, hôm nay có hôn quân này ở đây, có phải là loạn thần tặc tử bọn ta cũng làm!”
Phúc Nhĩ Khang hếch cái mũi bự, tiếp tục kêu, “Hoàng thượng, ngài không cần lo lắng, thần nhất định sẽ đến cứu ngài.
Trần Đan Tâm, ngươi dám động vào Hoàng thượng, là tội lớn tru di cửu tộc, coi chừng cái đầu trên cổ ngươi!”
Ngươi không hại chết trẫm liền không sai! Càn Long chỉ muốn một đao chém chết đồ ngu này cho xong việc, lúc trước sao mình lại đem cái tai vạ này theo chứ! Trần Đan Tâm quả nhiên bị Phúc Nhĩ Khang kích cho nổi giận, “Vậy ngươi liền xem thử đầu ta rơi trước, hay Hoàng thượng của các ngươi mất mạng trước!”
“Không được giết a mã của ta,” Vĩnh Cơ hoang mang rối loạn chạy về phía Trần Đan Tâm, bỗng trong không khí nghe được tiếng thở dài, Vĩnh Cơ hốt hoảng cảm thấy mình bay lên, một đôi tay vững chắc vòng ngang thắt lưng nó, phía sau là lồng ngực ấm áp, tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai, “Thật là… bé ngốc này!”
“Vĩnh Cơ không có ngốc!” Xoay người ôm lấy cổ hắn, đem mặt chôn vào lòng người kia, “Hoàng a mã, Vĩnh Cơ sợ!”
Càn Long vỗ vỗ sau gáy đứa nhỏ, cách đó không xa An Nhạc cùng thiếu niên đánh nhau, chỉ còn tiếng đao kiếm leng keng va chạm.
Càn Long hơi nheo mắt, hắn quả nhiên đoán không sai, thị vệ bên người Vĩnh Cơ là cao thủ, thậm chí so với bất cứ thân vệ của hắn còn giỏi hơn.
Cao thủ như vậy sao lại muốn ẩn thân tại A Ca Sở, cam tâm tình nguyện vì một a ca không quyền không thế như Vĩnh Cơ bán mạng?
Thiếu niên và An Nhạc đánh càng ngày càng ra xa, dần dần khuất khỏi tầm mắt của mọi người, Càn Long nhanh chóng cho người đuổi theo.
Trong ngực hắn còn có một bé con vừa từ anh hùng thoắt cái thành mèo mít ướt.
Càn Long lấy cằm cọ cọ đỉnh đầu đứa nhỏ, có lẽ, hắn nên sớm hiểu được, mình đối với đứa nhỏ này chẳng có gì là tình phụ tử.
Khoảnh khắc kia, khi hắn thật sự cho là mình sẽ chết, lúc sinh mệnh đến giây cuối cùng, trong đầu hắn thế nhưng lại thấy khuôn mặt ngốc nghếch đáng yêu của Vĩnh Cơ.
Hắn là hoàng đế phong lưu, nơi nơi lưu tình lại không chung tình, hóa ra cũng không biết tình là gì! Càn Long cúi đầu nhìn người đang khóc trong lòng, những rung động, những tình cảm không biết tên, nay đều đã giải thích được.
Hắn cho là mình biết yêu, nhưng hiện tại hắn mới biết tình yêu chợt đến, những gì trong năm tháng trước kia đều không phải.
Tình yêu chân chính lại lấy phương thức tần nhẫn như thế cười nhạo hắn tự phụ vớ vẩn, hắn yêu chính con mình!
“Hoàng a mã, người sao vậy? Người bị tên kia dọa sợ sao?” Vĩnh Cơ khóc nửa ngày, đột nhiên nhận ra Hoàng a mã mãi không lên tiếng.
Trươc kia mỗi khi nó khóc Hoàng a mã đều ra sức hỏi han nha.
Nó trộm ngước lên xem, thấy ánh mắt mê mang của Hoàng a mã, cũng quên cả khóc, vươn tay sờ mặt Càn Long, lo lắng hỏi.
Càn Long trầm mặc lắc đầu, bàn tay to lớn khẽ cọ lên mặt đứa nhỏ, lau đi vết nước mắt trên mặt nó.
Vĩnh Cơ mờ mịt nhìn Hoàng a mã kỳ quái của nó, nghĩ hay là kêu ngự y đến đây?
Xa xa có tiếng vó ngựa tiến đến gần, một thiếu tướng mặc giáp bạc đi đầu nhảy xuống ngựa, “Chúng thần tiếp giá đến chậm, thỉnh Hoàng thượng thứ tội!”
Phúc Khang An kinh ngạc chạy ra, “Nhị ca?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...