Một chuyến đến Càn Thanh Cung còn gặp phải thích khách, Phúc công công cảm thấy, tiểu chủ tử với vị Gia kia không hợp mạng nhau, mỗi lần đến gần thì y như rằng chẳng xảy ra được chuyện gì tốt.
Vì thế lão quyết tâm dụ dỗ lừa gạt Vĩnh Cơ, bảo nó đừng đi Càn Thanh Cung nữa.
Bản thân nó thực ra cũng không tính thường xuyên lui tới chỗ nọ, mỗi lần đều phải có lý do chính đáng mới đi.
Trong lòng nó, Hoàng a mã của nó ngày bận nghìn việc, là người bận nhất cả Tử Cấm Thành, Vĩnh Cơ làm sao dám tùy tiện quấy rầy được.
Thế là nó quay lại nhịp sống cũ, ngoan ngoãn đến trường rồi về, chạy đi chạy lại mỗi hai nơi là Thương Thư Phòng và A Ca Sở.
Có nhiều người hầu hạ rồi, đứa nhỏ kia ăn sáng xong cũng không phải làm gì nữa, có gì cũng bị đám cung nữ thái giám ôm việc lừa đi.
Nó rảnh rỗi mang theo Đa Đa đi dạo nhiều hơn.
Phúc Khang An vẫn như cũ thích trêu chọc Thiện Bảo, lâu lâu lai đâm thọc hai câu, Thiện Bảo cũng đành chịu.
“Ván này ta nhường ngươi thôi, lại lần nữa.” Phúc Khang An xắn cao tay áo, cổ áo cũng hở ra, nào có bộ dạng của Phú Sát gia quý công tử, nóng nảy đem mấy quân cơ thu về, tỏ vẻ muốn chơi thêm ván nữa.
Vĩnh Cơ ôm Đa Đa ngồi một bên, con chó nhỏ cắn quả bóng, thỉnh thoảng lấy vuốt giật vài cái, chơi vui đến quên cả trời đất.
Vĩnh Cơ dẩu mỏ, “Dao Lâm, ngươi thua rồi, đến phiên ta chứ.”
“Cái gì đến phiên ngươi, ngươi lần nào chả phải đi được ba bước đã chết, ngồi xem thôi được rồi!” Phúc Khang An không thèm nhìn nó, chỉ vào Thiện Bảo, “Ngươi đừng có đắc ý, ta đây nhất định thắng ngươi!”
Vĩnh Cơ buồn bực, đứng dậy đẩy đẩy Phúc Khang An, “Cái gì ba bước sẽ chết, lần trước rõ ràng đi được năm bước! Ngươi đừng có xấu tính như vậy, tới lượt ta, ngươi tránh ra.”
Phúc Khang An giãy giãy không muốn đi, Thiện Bảo cười, chậm rãi nói, “Làm người chữ tín quan trọng, cái gọi là quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy…”
“Ngươi lên!” Phúc Khang An nghiến răng đổi chỗ cho Vĩnh Cơ, nó kích động cầm lấy quân cờ, “Thiện Bảo ca ca, ta muốn đi trước.”
Thiện Bảo nhường nó, thu tay, “Được, ngươi trước.”
Đứa nhỏ mới đi được mấy nước, Thiện Bảo đã hình thành thế vây công, Phúc Khang An nhìn chịu không được, kéo áo đứa nhỏ, “Đi bên này, đi bên này!”
Vĩnh Cơ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thuận theo đem quân cờ đặt vào chỗ Phúc Khang An chỉ.
Y đắc ý nhướn mày, Thiện Bảo nói, “Phú Sát công tử, quân tử xem cờ không được nhắc.”
“Quân tử cái gì, ta và Vĩnh Cơ là đồng minh, mục tiêu là đánh bại tên mặt cá chết là ngươi, đúng không?” Các chiêu số giống nhau gặp Phúc Khang An liền không hiệu quả nữa, Phúc công công đi ngang qua bọn họ, vuốt râu, “Hừ, tiểu chủ tử làm gì có chuyện là đồng minh của ngươi, si tâm vọng tưởng!”
“Điêu nô, râu mép của ngươi rớt…” Phúc Khang An khinh thường bĩu môi, Phúc công công vội vàng che râu, hớt hải về phòng chỉnh râu lại.
Phúc Khang An bật cười khanh khách, không phải lần nào y cũng thua đâu, y cũng không phải Vĩnh Cơ ngốc như vậy.
“Xác định là đi ở đây?” Thiện Bảo bình tĩnh nhìn đứa nhỏ do dự nửa ngày mới đem quân cờ đặt ở một điểm, hảo tâm lên tiếng nhắc nhở.
Đứa nhỏ kiên định gật đầu, Phúc Khang An vội kéo lại, “Từ từ, đổi chỗ khác đi.”
“Tại sao?” Vĩnh Cơ không hiểu hỏi lại.
Phúc Khang An trừng nó, “Cái này là tử cục, vài bước nữa mới tới.
Chúng ta là Ba Đồ Lỗ, có chết cũng không thể chết quá khó coi.”
“A.”
Quân cờ đặt xuống, hai bên chưa phân thắng thua.
Vĩnh Cơ bất tri bất giác nhận ra ba người chơi cờ thì chân chính đặt quân chỉ có Phúc Khang An và Thiện Bảo, nó mất hứng nói, “Đều là các ngươi chơi, ta còn không được đặt cờ nữa.”
“Ngươi tự đi rồi còn gì, còn không phải tự mình chơi thua luôn sao?” Phúc Khang An cũng không thèm nhìn nó, ánh mắt chuyên chú dán lên bàn cờ.
Vĩnh Cơ tức đến thở phì phì ôm Đa Đa rời đi, Thiện Bảo Phúc Khang An đều chăm chú chới tiếp, nghĩ là đứa nhỏ hờn dỗi về phòng thôi, cũng không quản nó.
Cũng không thể trách bọn họ qua quít, thật sự bởi vì thường ngày đứa nhỏ này rất ngoan, mỗi lần giận dỗi cái gì chỉ nhốt mình trong phòng, chỗ có thể đến cũng chỉ có vài nơi.
Bây giờ Thiện Bảo và An Nhạc cũng dọn về đây ở, chỗ Vĩnh Cơ hay lui tới cũng chỉ có Thượng Thư Phòng, sân tập các loại.
Theo lý thuyết, các hoàng tử mỗi ngày còn phải đi thỉnh an, lâm triều đứng chầu mới phải, đáng tiếc Thái hậu không thích Vĩnh Cơ mấy, nhìn thấy nó là dị ứng, liền lấy cớ miễn cho nó việc thỉnh an.
Mà lúc trước phế hậu, Càn Long cũng bởi vì giận Vĩnh Cơ biểu hiện ở Thượng Thư Phòng không tốt, vấn đề hắn hỏi không biết trả lời, cũng hạ chỉ không cho nó tham dự triều chính.
Đứa nhỏ chừng như đã quen với cuộc sống như vậy, cũng chẳng có gì khó chịu, tự mình đi tìm những thú vui riêng.
Lúc này Vĩnh Cơ vẫn chưa muốn về phòng, liền mang theo Đa Đa đi dạo Ngự hoa viên.
Ít ngày nữa nó muốn đến thăm Hoàng ngạch nương, muốn tặng cho nàng hoa ngân quế mà nàng thích nhất.
Mấy ngày trước lại đúng mùa hoa nở, An Nhạc có hôm đi ngang Ngự hoa viên còn vương đầy hương hoa quế về a.
Đa Đa chạy đằng trước, nó đi phía sau.
Ngự hoa viên vẫn cảnh cũ, muôn hồng nghìn tía thật đẹp, nhìn không ra đã đến cuối thu.
Vĩnh Cơ hết sức chuyên chú tìm hoa, không chú ý có người ngồi ở lương đình cách nó không xa lắm.
Hoàng đế Càn Long gần đây không hài lòng, rất không hài lòng.
Hắn vẫn đối với Tiểu Yến Tử có vài phần yêu thích.
Nhưng từ khi bắt nàng ta xong, Vĩnh Kỳ dường như thay đổi toàn bộ, hắn suốt ngày rượu chè bát nháo, la lối ầm ĩ ở Cảnh Dương Cung.
Tử Vi và Phúc Nhĩ Khang cũng đối Càn Long oán thán.
Hắn đã khó chịu, nhớ đến chuyện trước kia nhớ đến Hạ Vũ Hà, cuối cùng càng khó chịu hơn.
Mấu chốt là tiểu Thập Nhị của hắn thế mà cũng không đến gặp hắn.
Trước mắt Càn Long hiện lên bao nhiêu hình ảnh của nó, dường như đứa nhỏ thực sự chạm được đến tim Càn Long.
Bé con mềm mại khiến hắn muốn ôm muốn sủng, muốn mang theo bên người sớm chiều ở chung, cố tình nó lại chẳng hiểu phong tình gì hết.
Hắn là hoàng đế, đâu thể ưỡn mặt đi gặp nhi tử hoài vậy được, Vĩnh Cơ cũng không đến tìm hắn thỉnh an các thứ, Càn Long trong lòng u oán dị thường.
“Ngô Thư Lai, Thập Nhị a ca mấy hôm nay làm gì?”
Ngô Thư Lai lặng lẽ nhếch một bên mắt, “Bẩm Vạn Tuế Gia, Thập Nhị a ca hôm nay cũng sinh hoạt như hôm qua vậy, đi học ở Thượng Thư Phòng, tối về lại A Ca Sở.”
“…Cứ vậy mà về?”
Trời ơi ngài muốn gặp Thập Nhị a ca thì cứ đi gặp đi, ngài là Hoàng thượng ai dám nói gì ngài a, trước đây ngài sủng hai vị cách cách chẳng phải vẫn ba ngày hai lần chạy tới Thục Phương Trai đó sao? Lúc đó hai vị kia còn là cách cách chưa gả chồng a, ngài bây giờ cố kị cái gì đây? Ngô Thư Lai hò hét trong lòng, nghĩ mãi không ra sao Hoàng thượng lại cứ như thâm cung oán phụ như thế.
Nếu là gặp Tiểu Yến Tử, Càn Long muốn thì liền đi, hắn đi Thục Phương Trai thăm nữ nhi cũng là tìm chút việc vui.
Nhưng đây là Vĩnh Cơ, trong lòng Càn Long ấy mà lại sinh ra chút khác biệt.
Hắn không muốn Vĩnh Cơ thay đổi, muốn Vĩnh Cơ cứ mãi ngơ ngác ngây ngô như thế.
Muốn Vĩnh Cơ vẫn cứ nhìn hắn là người anh minh thần võ, vì dân chúng vì thiên hạ, quên ăn quên ngủ chong đèn phê tấu thâu đêm.
Hắn thà không gặp Vĩnh Cơ, còn hơn làm đứa nhỏ thất vọng, càng không muốn bé con trở thành thú tiêu khiển gì đó cho cuộc sống của hắn.
Ngô Thư Lai tự nhiên không rõ chút tâm tư ấy của Càn Long, thấy Vạn Tuế Gia tâm tình không tốt, liền đề nghị đến Ngự hoa viên ngồi một chút.
Đi Ngự hoa viên được a, ở đó không chỉ có hoa hoa cỏ cỏ, còn có các phi tần xinh đẹp lộng lẫy.
Nếu Hoàng thượng nhìn trúng ai hoặc có ai dỗ được cho Hoàng thượng vui vẻ, vậy ông cũng không cần nơm nớp lo sợ Càn Long hỉ nộ vô thường, lấy ông trút giận.
Tốt nhất là gặp được Lệnh phi nương nương thiện giải nhân ý, Hoàng thượng nhất định vui vẻ, tối nay trực tiếp đến Duyên Hi cung cũng không chừng.
Càn Long đã cho tu sửa Ngự hoa viên không ít lần, hắn thích nhất Thiên Thu đình ở phía tây hồ, cho nên các phi tần lảng vảng quanh đó cũng đặc biệt nhiều.
Mới ở trên cầu kiều Càn Long đã thấy bên kia tụ tập một đám nữ nhân xanh xanh đỏ đỏ, tâm sinh phiền chán, ngược lại đi Vạn Xuân đình.
Vạn Xuân đình quả nhiên quạnh quẽ hơn không ít, nơi này không có kiều hoa chiếu thủy, cây cối xum xuê, xanh um tươi tốt lại thiếu chút gì đó.
Càn Long đứng trong đình cảm khái, chợt thấy bóng người trước gốc cây quế hoa.
Vĩnh Cơ đứng dưới cây ngân quế đã lâu, nó cũng rất phiền não, hối hận sao không đợi An Nhạc trở về, dẫn hắn cùng tới.
Ngân quế trong cung cũng đã có chút tuổi, vì thẩm mỹ mà chặt đi toàn bộ nhành thấp, chỉ để lại thân cây nhẵn nhụi cùng tán lá xanh um.
Vĩnh Cơ đưa tay cao quá đầu, thử nhảy nhảy mấy cái, thế mà cành thấp nhất cũng không thể đụng tới.
Đa Đa thấy vậy còn tưởng chủ nhân đang giỡn với nó, cắn quả cầu trong miệng lăng xăng nhảy loạn.
Vĩnh Cơ đá nó, nó lại sáp qua, con chó ngốc lấy móng giữ quả cầu lại, há miệng gâu gâu sủa.
“Đừng sủa nữa, cây này cao quá.” Vĩnh Cơ vuốt cằm, vẻ mặt đau khổ nghĩ cách, “Hay đổi cây khác đi.”
“Cây ngân quế này được trồng tại đây thời Thánh Tổ, là cây quế nhỏ tuổi nhất trong Ngự hoa viên, cũng là thấp nhất.”
Thanh âm trầm ổn hữu lực vang lên bên tai, Vĩnh Cơ vừa quay đầu đã thấy một mảnh minh hoàng rực rỡ, “Hoàng a mã? Nhi thần thỉnh an Hoàng a mã.”
“Ha ha, Vĩnh Cơ muốn hái nhánh ngân quế này à?”
Càn Long kéo tay Vĩnh Cơ lại gần, đứa nhỏ cùng hắn ngửa đầu nhìn nhành ngân quế nở từng chùm hoa vàng rực, dùng sức gật đầu, “Vâng.”
Nó không biết nói dối, nhưng Vĩnh Cơ hiểu được chuyện mình mỗi tháng trộm đến thăm Hoàng ngạch nương không thể để Hoàng a mã hay,nên lược bớt lý do, cũng may Càn Long không thắc mắc chuyện đó.
Nhìn thấy Vĩnh Cơ cũng đủ làm tâm tình hắn tốt lên rồi, vui sướng này đủ át đi hết thảy, ngay cả con chó ngốc chỉ biết sủa gâu gâu kia trong mắt hắn cũng thành đáng yêu.
Hắn nghĩ nghĩ, nhìn tay mình có thể đụng đến nhánh cây, khóe miệng khẽ nhếch lên, hỏi, “Vĩnh Cơ có muốn tự mình hái không?”
“A?” Vĩnh Cơ nghi hoặc, thân thể đã được ôm lên, bàn tay vững chãi đem nó nhấc bổng lên, mùi hương xông vào mũi nó.
Đứa nhỏ ngây ngốc cúi đầu, bắt gặp đôi mắt tràn đầy ý cười của Hoàng a mã.
Càn Long công kênh đứa nhỏ trên vai, “Hái đi, Hoàng a mã đỡ cho ngươi.”
“Hoàng a mã, này không được đâu.” Vĩnh Cơ kinh hoảng, nó đang ngồi trên vai Hoàng a mã, đây là đại bất kính, Hoàng ngạch nương mà biết, mắng nó chết mất.
Càn Long chỉ cười, “Có gì không được, trẫm là Hoàng a mã của ngươi, trẫm nói không sao là không sao đâu mà.”
Trọng lượng trên vai thực nhẹ, hoàn toàn không giống thể trọng của một thiếu niên vốn đã mười ba.
Hắn là hoàng đế, chưa từng có ai dám ngồi trên vai hắn.
Thể nghiệm này hoàn toàn mới lạ, đứa nhỏ này ngồi lại không yên, nhích nhích dịch dịch đến nỗi khiến hắn khô nóng cả người.
Cảm giác này lại khá quen thuộc, cũng thật lạ lùng.
Hắn chỉ nắm lấy một bàn tay của đứa nhỏ, bởi vì hơi dùng sức mà toát một lớp mồ hôi, nhưng bàn tay nọ vẫn man mát lành lạnh, y như bao lần nắm lấy trước đây vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...