Hoàn Châu Chi Bất Cải Cơ Nhạc


Càn Long trên cơ bản không có nhớ rõ mình còn mang theo nhi tử đi cùng, thế nên, khi Vĩnh Cơ từ phía sau hắn lao lên chắn đao, hắn hoàn toàn không có phản ứng gì, thẳng đến khi cảm thấy một dòng máu ấm áp chảy qua ngón tay, hắn mới ngây ngốc nhìn thiếu niên đã ngất lịm đi trong lòng mình.
Nếu như hắn nhớ không lầm, hài tử này năm nay đã 13 tuổi rồi, thế nhưng chợt nhìn, chỉ tựa như một đứa trẻ chưa lớn lên.

Càn Long cũng nhớ tới, hình như hắn chưa từng vì hài tử này mà ban tiệc sinh nhật.
“Người đâu, mau truyền ngự y!” Càn Long ôm tiểu nhi tử hướng ra phía cửa hô to, Tri Họa cũng cuống quít chạy ra gọi người, chỉ có Tiểu Yến Tử vẫn cầm lấy thanh kiếm dính máu đứng nơi đó, không nhúc nhích, Vĩnh Kỳ ngây người một hồi, bởi Tiểu Yến Tử rút kiếm đeo theo người mà lại một lần nữa quỳ xuống trên mặt đất, “Hoàng a mã, ngài bỏ qua cho Tiểu Yến Tử, Tiểu Yến Tử không phải là cố ý, Tiểu Yến Tử chỉ là nhất thời xúc động thôi mà!”
“Truyền ngự y!”
Càn Long lúc này đây cảm thấy thật thương tâm, nhi tử thế nhưng lại không có quan tâm Hoàng a mã của mình có bị thương hay không, mà chỉ nghĩ đến vì nữ nhân mình yêu thương cầu tình, quả nhiên là đứa trẻ mồ côi mẹ, có vợ liền quên ngay cha! 
“Hoàng a mã, Tiểu Yến Tử chỉ là vì bực bội với nhi tử mà thôi!”
Ngũ a ca còn đang kêu gào, Càn Long vung tay lên, đem tiểu Thập Nhị ôm đến đặt lên trên giường, bởi vì bị Vĩnh Kỳ làm thương tâm, Càn Long đối với nhi tử của mình cảm thấy một chút yêu thương quan tâm, ánh mắt nhìn thiếu niên nằm trên giường có chút phức tạp.
Một kiếm của Tiểu Yến Tử cũng không phải là đâm sâu, Vĩnh Cơ ngất xỉu hơn phân nửa là bởi vì bị dọa sợ cùng với quá đau đớn, ngự y một trán đầy mồ hôi xem xét nửa ngày cũng chỉ là cấp thoa dược lành vết thương với một chút thuốc bổ dưỡng thân thể, mà bởi vì áp suất phòng thấp, nên đem bọc Vĩnh Cơ thành một cái tiểu mập mạp.
Đáng tiếc lòng quan tâm của Càn Long đối với đứa con mình không thích vĩnh viễn không duy trì được lâu, Vĩnh Cơ bị đuổi về a ca sở, hắn có hỏi qua vài lần.


Sự chú ý của Càn Long lúc này đã chuyển sang việc mâu thuẫn giữa con trai và con gái cưng của hắn, bắt đầu suy nghĩ tìm cách gặp Vĩnh Kỳ nói chuyện linh tinh, về Vĩnh Cơ giúp hắn cản đao đã bị vứt ra phía sau.
Vĩnh Cơ sáng sớm sôi nổi ra ngoài, buổi chiều lại cả một người đầy máu quay về, Phúc công công bị các ngự y biểu tình nghiêm trọng nên hoang mang lo sợ, cho rằng tiểu chủ tử nhà mình đã không biết muốn đi trước Hoàng Hậu nương nương, bính một tiếng ném đi quải trượng, bước hai ba bước vọt tới trước, nằm bên người Vĩnh Cơ mà gào khóc.
“Tiểu chủ tử, ngươi sao có thể bỏ lại lão nô a?”
“Lão nô không có người làm sao có thể sống được, ngươi thật là nhẫn tâm!”
Đưa Vĩnh Cơ trở về còn có ngự tiền thị vệ cùng với ngự y, đứng ở cửa, khóe miệng co quắp, này Thập Nhị a ca ngoại trừ khuôn mặt tái nhợt, trên vạt áo có chút máu, đâu có giống như người chết!
Vĩnh Cơ chỉ cảm thấy toàn thân đều đau, nó muốn ngủ, ngủ rồi sẽ không đau nữa, thế nhưng bên tai vẫn còn nghe thấy ai đó ầm ĩ quấy rầy nó, thật đáng ghét, càng lúc càng lớn, càng ngày càng khó nghe, sau đó, còn có người được đằng chân lân đằng đầu lắc lắc người nó, nó đau quá, vậy mà vẫn còn lắc!
“Đừng lắc…đừng lắc ta!”
Cật lực nói ra vài chữ, Vĩnh Cơ lại lâm vào mê man, vốn đang khóc đến không thành tiếng, khóc không ngừng đến có thể đổ cả Tử Cấm Thành Phúc công công nghe được Vĩnh Cơ nói xong, dừng một chút, sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, lập tức thu hồi nước mắt, nhặt lên quải trượng dưới đất, thu hồi biểu cảm, biến thành một người công công già nua nghiêm túc, phảng phất như cái người gào khóc thảm thiết lúc trước chưa bao giờ tồn tại qua vậy.
Bọn thị vệ trừu trứ khóe mắt rồi ly khai, các ngự y cũng chỉ căn dặn vài câu rồi lặng lẽ đi ra, Phúc công công ngồi ở bên giường Vĩnh Cơ, thay Vĩnh Cơ lau mồ hôi trên trán, An Nhạc ngồi ở bậc thềm trước cửa, a ca cở náo nhiệt một hồi rốt cục lại quay về sự an tĩnh vốn có.
“Cũng chỉ có ngươi mới còn đi cứu hắn!” Phúc công công nghiêm khắc nhìn cái trán trơn bóng của Vĩnh Cơ, nụ cười cay đắng bất đắc dĩ, “Hắn cũng chưa từng nhớ kỹ ngươi!”
An Nhạc dùng khóe mắt nhìn trong phòng một nằm một ngồi, một già một trẻ, một chủ một hầu, cái a ca sở này thật như người đồn là quạnh quẽ bị lãng quên, Thập Nhị a ca cũng giống như trong lời người khác không có thông minh, thậm chí có điểm ngốc nghếch, thế nhưng, y lại cảm thấy hình ảnh ấm áp như vậy đã không còn bên trong cung đình nữa.


Có lẽ, y có thể sống yên phận sống ở chỗ này.

Y cũng muốn nhìn một chút xem, làm sao hoàng cung tăm tối này còn giữ được một cái đứa nhỏ hoàng gia hồn nhiên trong sáng như vậy.
Vết thương của Vĩnh Cơ theo lời ngự y nói cũng không phải là rất nghiêm trọng, nên qua hai ngày liền cùng Phúc công công giận dỗi, bởi nó ngồi trên giường mãi cũng cảm thấy buồn bực.
“Công công, nếu nằm xuống nữa, Vĩnh Cơ sẽ biến thành cái nấm mất.” Thiếu niên cầm lấy góc chăn lộ ra gương mặt nhỏ nhắn đáng thương, đôi môi nhỏ nhắn chu lại, trong mắt còn ửng một màng lệ quang.
Bộ dáng của thiếu niên bé nhỏ thật sự là khiến người ta trìu mến vô cùng, mặc dù đã cao tuổi như Phúc công công cũng thất thần chốc lát, sau đó nỗ lực nén mỉm cười, nghiêm nghị nói, “Không được, vết thương của chủ tử còn chưa tốt, cái gì nấm, không được nói mò!”
“Thực sự sẽ thành nấm mà,” Vĩnh Cơ rất chăm chú, nghiêm trang chỉ ra ngoài cửa sổ, “Trên thân cây chết héo liền có nấm mọc ra, Vĩnh Cơ nếu cứ ở trên giường suốt thì sẽ biến thành như vậy!”
Dứt lời, nghiêm mặt nói, “Xem, giống cái nấm!’
“Phốc!” Lão nhân rốt cuộc không thể giữ được vẻ nghiêm túc, sủng nịnh nhìn Vĩnh Cơ lắc đầu, “Tiểu chủ tử thôi đừng nói mấy thứ này hòng đánh lừa lão nô đi, đi ra ngoài cũng chỉ có thể ở trong sân, cũng không có thể ôm Đa Đa.”
Con chó Đa Đa này, thật đúng là chó cậy thế chủ, ỷ vào sự sủng ái của tiểu chủ tử nên coi trời bằng vung, sớm biết hôm nay sẽ xảy ra tình huống như thế này, trước đây lão sẽ không hảo tâm đem nó nhặt ở bụi cỏ ôm trở về, không biết sủng vật của quý nhân nào trong cung đi kết bạn, sinh ra được như thế một cái tiểu tạp mao đến khắc lão! Khi ôm chó nhỏ trở về, Vĩnh Cơ thật cao hứng, đặt tên cho nó là Kim Bảo, chỉ là mọi thứ tiến triển không có theo như mong muốn của Vĩnh Cơ, hiện tại con chó này người khác kêu Kim Bảo không thèm để ý tới, kêu Đa Đa mới để ý tới người.


Thật là chó hoang, Phúc công công như vậy kêu gào trong lòng.
Phúc công công vẫn còn đang thầm oán chính mình nhiều chuyện, xen vào việc của người khác, Vĩnh Cơ đã hưng phấn xốc chăn lên chạy ra ngoài sân, vườn rau của nó không biết thế nào rồi?
Luống rau nho nhỏ ở trong sân xanh tươi um tùm, ánh mặt trời chiếu lên trên, sương trên mặt lá xanh vẫn còn chưa tan hết, trong suốt ướt át.
Vĩnh Cơ cẩn thận ngồi xuống bên cạnh luống rau, Đa Đa không biết từ góc nào chạy tới, tựa ở bên người thiếu niên cọ cọ lung tung, kêu “uông uông” vui vẻ.
Híp mắt, cẩn thận tỉ mỉ cảm nhận được mùi rau xanh thơm ngát trong không khí, Vĩnh Cơ cười loan ánh mắt, đợi cho chính mình khỏe lên, Phúc công công nói rau này lúc đó sẽ ăn được rồi, cái này là rau lần đầu tiên nó tự tay trồng, nhất định phải đưa cho Ngũ ca với Tử Vi tỷ tỷ bọn họ nếm thử, Tiểu Yến Tử tỷ tỷ muốn ám sát Hoàng a mã, Vĩnh Cơ quyết định lần này sẽ không đưa rau cho Tiểu Yến Tử tỷ tỷ.
Có nên hay không đưa rau cho cả Hoàng a mã nữa? Hoàng a mã mỗi ngày đều có rất nhiều món ăn, ân, còn có ngự thiện phòng bên kia cũng có vườn rau, đều là của Hoàng a mã.

Vĩnh Cơ khổ não nhìn số rau ít ỏi trước mắt, hình như sẽ không đủ cho Hoàng a mã ăn đi, kia đành chờ sau này mình trồng được tốt hơn nữa rồi đưa cho Hoàng a mã vậy.
Dùng ngón tay đếm những người nó muốn đưa rau, gương mặt Vĩnh Cơ tràn đầy phiền muộn, thế nào lại có nhiều người như vậy, chính là rau thật ít a!
“Hoàng Thượng giá lâm!” Giọng của thái giám xuyên thấu qua tường viện cao cao truyền vào.
Vĩnh Cơ nhanh nhẹn sửa y phục chỉnh tề, quỳ xuống trước cửa viện, “Nhi thần cung nghênh Hoàng a mã!”
Càn Long sau vài ngày rốt cục nhớ tới mình còn có một đứa con đã cản đao giúp mình, chuyện Tiểu Yến Tử khiến hắn phiền lòng, Cảnh Dương cung không đi, đi xem đứa con này cũng tốt! Cản Long vốn là định tới để biểu đạt tình cha con, hắn muốn giống như đối với Tiểu Yến Tử trước kia, hắn là a mã tự tay uy dược cho con mình, để lại một câu truyện hay mọi người truyền tụng.


Càn Long trên đường nghĩ đến cảnh tượng đẹp đẽ, chỉ hận không thể hung hăng “phụ từ tử hiếu” một phen để ngày sau lưu truyền thiên cổ, trở thành câu chuyện ca tụng của mọi người mỗi khi trà dư tửu hậu.
Chính là hắn không ngờ nhi tử hẳn là còn phải nằm trên giường chờ hắn đến uy dược dĩ nhiên lại cung kính quỳ trên mặt đất nghênh đón hắn, không có kích động cảm kích như hắn tưởng tượng, khiến Càn Long bắt đầu não bổ.

Kinh nghiệm gặp con cái của hắn ít đến đáng thương mà phần lớn đều là toàn về Ngũ a ca Vĩnh Kỳ.

Mỗi lần hắn đi Cảnh Dương cung, Vĩnh Kỳ đều là tươi cười đi ra nghênh đón, còn đứa nhỏ này chỉ biết sợ sệt quỳ trên mặt đất run rẩy, thực sự là vô dụng.
Càn Long càng nghĩ càng thấy con trai trưởng này của mình vô dụng, đối với mình cũng không thân, sợ hãi rụt rè không đảm đương được trách nhiệm, hắn hừ lạnh một tiếng, “Đứng lên đi, thương thế của ngươi thế nào rồi?”
“Thưa Hoàng a mã, Vĩnh Cơ đã tốt lắm rồi.” Vĩnh Cơ kích động xoay người, khom người trước mặt Càn Long, thanh âm nho nhỏ run run, Hoàng a mã quả nhiên là quan tâm tới nó.
Đã tốt lắm rồi?! Ngô Thư Lai đứng ở phía sau Càn Long trước mắt tối sầm, Thập Nhị a ca a, ngươi thế nào đã nói tốt lắm rồi? Ngay cả Tiểu Yến Tử là dân gian cách cách khi mới vào cung cũng biết ý vào sinh bệnh mà làm nũng, Hoàng Thượng chúng ta là rất thích hưởng thụ bộ dáng đó, Vạn Tuế Gia lần này hơn phân nửa là muốn biểu hiện tình cảm phụ tử thâm sâu, ngươi cho dù có thực sự tốt lắm rồi cũng phải nói là chưa tốt, huống chi ngươi bị thương như thế tốt thế nào được!
Ngô Thư Lai đoán không sai, gương mặt Càn Long vốn khó nhìn càng biến sắc thêm, liếc tới rau dưa trong viện, Càn Long chỉ cảm thấy mình thực sự không nên đến đây, lãng phí thời gian cũng lãng phí tình cảm, hắn ngay cả cửa cũng chưa bước vào, ở trong sân liền vẫy tay áo xoay người, “Ngươi đã không có việc gì nữa thì không nên bỏ bê bài vở, lấy [Đại học thiên] sao vài lần, đưa cho Kỷ sư phó kiểm tra.”
Vĩnh Cơ trái lại gật đầu, Hoàng a mã mỗi ngày bận vô vàn công việc vậy mà vẫn bớt thời gian đến xem nó, nó mộ nhụ nhìn bóng dáng Càn Long ly khai, âm thầm phát thệ nó sẽ trở thành một Ba Đồ Lỗ giống như Hoàng a mã vậy.
Phúc công công đứng ở cửa môn âm u khổng rõ biểu tình, hanh, đây là tính cái gì, Thập Nhị a ca vừa bị thương là ở cánh tay, bây giờ còn muốn Thập Nhị a ca chép sách?! Thập Nhị a ca, ngươi chừng nào thì mới có khả năng nhận ra, Hoàng a mã của người kỳ thực không có quan tâm chút này tới người con trưởng là ngươi a..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui