Đợi thân ảnh màu vàng đến gần, Vĩnh Cơ phản ứng đã không còn kịp nữa rồi.
Trên thực tế Vĩnh Cơ dù có phát hiện người đó hay không thì phản ứng cũng là như nhau, kinh hỉ ngửng đầu rồi bởi vì quá mức kích động mà thanh âm run run, nhưng cố ý nén niềm vui trong lòng mà quy củ hành lễ, thốt ra câu nói quá mức phổ thông không có gì là đặc sắc, “Nhi thần tham kiếm Hoàng a mã!”
“…” Càn Long trong chốc lát không nghĩ ra hài tử xuất hiện trước mắt là ai, gương mặt hoàn toàn xa lạ, ngay cả giọng nói cũng vậy, nếu không phải thiếu niên tự xưng nhi thần, hắn thực sự đã tưởng hài tử này là thích khách đem bắt lại, hắn không nhớ rõ mình có một nhi tử như thế này, nhưng vẫn nhìn ra gương mặt thiếu niên tỏa ra khí chất của Na Lạp Hoàng Hậu.
Nhớ tới Na Lạp thị, hắn không khỏi cảm thấy khó chịu bực bội, lại nhìn đến thiếu niên quỳ trên đất, tay còn cầm cây cỏ dại, bộ dáng si ngốc mơ màng càng cảm thấy phiền chán, “Ngươi ở chỗ này làm cái gì?”
“Nhi thần…”
Hoàng a mã quan tâm đến mình, ý tưởng này chợt hiện lên khiến Vĩnh Cơ vui sướng ngây ngất, nó có thật nhiều điều muốn nói với Hoàng a mã, về việc học tập gần đây của nó, về việc ngự thiện phòng luôn quên phân lệ của a ca sở, còn có vườn rau của nó nữa, không biết nên nói cái gì trước đây, có lẽ trước tiên nên nói với Hoàng a mã là nó vừa mới đi thượng thư phòng học xong, ngày hôm nay nó học là [Trung Dung Thiên]… Thế nhưng nó vừa mới định mở miệng nói thì đã bị tiếng quát lớn của Càn Long chặn đứng.
“Ngươi cầm trên tay cái gì thế này? Một hoàng tử a ca không chăm học tập không nói, lại còn cả ngày không làm việc gì, còn ra thể thống gì nữa? Ái Tân Giác La không có loại vô dụng như vậy, một điểm khí chất hoàng tử cũng không có!” Càn Long nghiêm mặt nói, không để cho Vĩnh Cơ có bất cứ cơ hội phản bác lại.
Đám thị vệ đi theo hắn phía sau đều quỳ rạp trên mặt đất, thiên tử nổi giận, lôi đình vạn quân cũng không tránh được.
Vĩnh Cơ ngây ngốc mở miệng, “Nhi thần…” chỉ là vừa mới tan học đang quay về cung thôi mà.
“Còn dám ngụy biện, trẫm nhìn thấy ngươi chỉ là học suông!” Càn Long bởi Vĩnh Cơ phản ứng trì độn nên càng tức giận, quả nhiên là một kẻ không còn dùng được, cùng với hắn ngạch nương đều một dạng, bản thân tự hỏi mình thế nào lại sinh ra một nhi tử như thế này!
“Nhi thần không dám!” Vĩnh Cơ cúi thấp xuống, âm thầm trách móc chính mình, Hoàng a mã nói thật đúng nha, mình đúng là vô công rồi nghề, mình lúc nào cũng chỉ khiến Hoàng a mã tức giận! Hoàng a mã suốt ngày phê tấu chương mệt chết đi được, Hoàng ngạch nương nói qua, Hoàng a mã là người vất vả nhất Đại Thanh, mình lại còn khiến Hoàng a mã mất hứng, thật sự là không nên!
Vĩnh Cơ là quyết tâm thật sự nghe Càn Long nói, thế nhưng nó như vậy phục tùng nhu nhuận bộ dáng lại khiến Càn Long xem ra nhu nhược, không có khí thế, thành kiến vốn có không tiêu tan mà còn mạnh mẽ hơn, “Ngươi không dám, ngươi còn cái gì không dám, trẫm thấy mẫu tử các ngươi đều là cùng một dạng, to gan lớn mật!”
“Nhi thần biết tội.”
“Biết tội rồi thì tự mình quỳ trước thượng thư phòng một canh giờ!” Càn Long lạnh lùng đi qua nó, cũng không thèm liếc mắt lấy một cái.
Vĩnh Cơ gắt gao nắm chặt lấy góc áo mình, một giọt nước mắt chảy xuống trên má, nó thật không phải là nhi tử tốt, luôn khiến Hoàng a mã tức giận, Hoàng ngạch nương nói đúng, nó chỉ là một cái không biết phấn đấu!
Hài tử quỳ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, đi về hướng ngược lại, buổi chiều là còn phải học cưỡi ngựa bắn cung, hiện tại thượng thư phòng không có ai, nó đi phạt quỳ không biết có người đến giám sát hay không, buổi học chiều khẳng định là sẽ muộn đi.
“Chờ một chút, ngươi cùng trẫm đi gặp Ngũ ca của ngươi, hảo hảo học theo Ngũ ca, uổng phí Ngũ ca ngươi cùng Tiểu Yến Tử tỷ tỷ, Tử Vi tỷ tỷ đối đãi tốt với ngươi như vậy, mà ngươi ngay cả nửa điểm tốt cũng không học được!” Đi được một quãng, Càn Long bỗng nhớ tới mục đích chuyến đi của mình, liền gọi Vĩnh Cơ lại.
Hắn xem ra, Vĩnh Kỳ cùng Vĩnh Cơ tuy rằng tên đồng âm nhưng chênh lệch vạn dặm, Vĩnh Kỳ là đứa con hắn coi trọng nhất, văn võ song toàn, mọi thứ tinh thông, thật xứng đáng là người thừa kế, mà cái Vĩnh Cơ này tuy là con trai trưởng những cũng chỉ là một thứ ngu ngốc!
Gương mặt tuy còn vương nước mắt nhưng chợt hiện lên nụ cười, gật đầu nhẹ, Vĩnh Cơ đi theo Càn Long, Hoàng a mã dẫn nó đi gặp Ngũ ca thật tốt, nó đã thật lâu không có gặp Ngũ ca với Tiểu Yến Tử tỷ tỷ, Tiểu Yến Tử tỷ tỷ trước đây vẫn hay cho nó chơi cùng, nếu như cả Tử Vi tỷ tỷ cũng ở đó nữa thì thật tốt, Vĩnh Cơ nghĩ đến thế thì bước nhanh hẳn lên, với nó mà nói, những ngày tháng Tiểu Yến Tử vừa tiến cung là khoảng thời gian duy nhất có người để ý đến chơi đùa với nó.
Cố tình để con trai trưởng mình không thích kiến thức một chút cái gì gọi là tài năng, học thức, sự can đảm của một người thừa kế, Càn Long không có cho người thông truyền, vẫy lui thị vệ, chính mình mang Vĩnh Cơ đi Cảnh Dương cung.
Bọn họ vừa đến Cảnh Dương cung liền có thể nghe thấy tiếng Tiểu Yến Tử kích động gào to, “Vĩnh Kỳ, ngươi thế nào có thể làm vậy?”
Càn Long nếu đã thiên vị thì không cần biết gì, nghe được tiếng Tiểu Yến Tử thì trở nên vui mừng, cười ha hả tiêu sái đi vào, “Tiểu Yến Tử, các ngươi vừa xướng kịch à?”
Bên trong không chỉ có Tiểu Yến Tử, còn có Giang Nam Trần gia tiểu thư út Trần Tri Họa cùng Ngũ a ca Vĩnh Kỳ.
Đứng ở bên cạnh Tiểu Yến Tử Vĩnh Kỳ và Tri Họa thấy Càn Long tiến đến, nhanh chóng hành lễ, nhưng là không giống như Vĩnh Cơ như vậy quỳ xuống trên mặt đất, mà chỉ là chắp tay, ngay cả Tri Họa cũng chỉ là cúi người chào, “Nhi thần tham kiến Hoàng a mã, Hoàng a mã cát tường.”
“Tri Họa tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cát tường!”
So sánh với hai người kia, Tiểu Yến Tử sắc mặt có chút khác thường, bất quá cũng may Càn Long bởi đã quen nhìn Tiểu Yến Tử cư xử không có quy củ, cũng không có truy cứu chuyện nàng không có hành lễ, như trước hiền lành nhìn hai đứa con mình yêu thương nhất, nhưng đứng ở sau Càn Long, Vĩnh Cơ vô cùng kinh ngạc nghĩ chính mình có lẽ là bị hoa mắt đi, như thế nào lại cảm thấy ánh mắt Tiểu Yến Tử tỷ tỷ nhìn Hoàng a mã có chút căm hận?
“Hai vợ chồng son này đang bàn cái gì vậy, trẫm vừa ở ngoài liền nghe thấy tiếng Tiểu Yến Tử rồi.” Càn Long trước mặt Vĩnh Kỳ Tiểu Yến Tử vẫn luôn là một người cha hiền hậu, không rộ vẻ uy phong của bậc đế vương, chỉ là cùng con cái bàn chuyện gia đình, Ngũ a ca Vĩnh Kỳ cũng rất thông minh liền phối hợp theo, “Nhi thần cùng Tiểu Yến Tử chỉ là đang đùa giỡn chút thôi, tính tình Tiểu Yến Tử Hoàng a mã cũng biết rõ.
Nhi thần cùng Tri Họa làm câu đối, không may khiến chọc tới Tiểu Yến Tử.”
Tri Họa cũng che miệng thản nhiên cười, “Đúng vậy, Tiểu Yến Tử tỷ tỷ khả sinh khí.”
Càn Long nghe vậy lại càng cười lớn, “Ngươi Tiểu Yến Tử này, chỉ nhìn thấy văn thơ đối ngẫu là liền đau đầu, các con đối câu đối cũng chỉ là làm nó không thoải mái thôi, chữ nó còn không biết đủ, thì sao có thể làm câu đối?”
Vĩnh Cơ khi Tri Họa mở miệng nói chuyện thì mới phát hiện trong phòng còn có một tỷ tỷ thật xinh đẹp, Vĩnh Cơ theo Càn Long thầm cười trong bụng, Tiểu Yến Tử tỷ tỷ khẳng định sẽ không đối được câu đối, tỷ tỷ này bộ dáng xinh đẹp, tựa như Tử Vi tỷ tỷ vậy, Tiểu Yến Tử tỷ tỷ nhất định sẽ tức giận, ân, chờ một chút nữa nó sẽ đi an ủi Tiểu Yến Tử tỷ tỷ!
“Đúng vậy, ta cái gì cũng không biết, các ngươi đều thích Tri Họa đii!” Tiểu Yến Tử sắc mặt càng khó nhìn, không có để ý trước sau, câu nói cũng không có điểm hảo sảng thường thấy.
Càn Long nghe ngữ khí của Tiểu Yến Tử biết nàng là thật sự tức giận, nhẹ nhàng dỗ dành, “Con nha, thật là không chịu được thua, Tri Họa là có cha mẹ dạy dỗ tốt, con không có ai dạy đương nhiên là không thể giống, thế nhưng, chơi đùa với con thú vị hơn so với Tri Họa!”
Càn Long thật sự là muốn trấn an Tiểu Yến Tử, chỉ là hắn không biết rõ tình hình cụ thể, càng không biết Tiểu Yến Tử lúc này đã biết hắn là người đầu sỏ gây nên cái chết của cha mẹ nàng nên vạn phần căm hận, hắn nhắc tới nàng không có ai giáo dưỡng, không có cha mẹ, Tiểu Yến Tử nắm chặt bàn tay, hận ý trong lòng mãnh liệt tuôn ra.
“Ta không phải là con khỉ trên núi!” Tiểu Yến Tử căn bản không nhìn đến Càn Long, ngữ khí cứng nhắc.
Càn Long nhướng mày, sắc mặt cũng kém đi vài phần, hắn không nể nang gì đi dỗ dành người khác, đã thế lại còn có người dám lên tiếng quát, đường đường là hoàng đế Càn Long sao có thể chịu đựng được, ánh mắt tức giận.
Vĩnh Cơ nhếch miệng, khiến Hoàng a mã nổi giận, Tiểu Yến Tử tỷ tỷ cũng thật là, Hoàng a mã là trưởng bối, khuyên bảo vài câu cũng không có gì, nếu như Hoàng a mã thật sự muốn trách móc Tiểu Yến Tử tỷ tỷ, chính mình có nên hay không khuyên giải vài câu?
“Hoàng a mã, Tiểu Yến Tử ngây thơ hoạt bát, nhi thần thích nàng chính là điểm này, Hoàng a mã chẳng phải lúc đó cũng thích tính cách này của nàng sao?” Vĩnh Kỳ tiến lên, đến bên cạnh Càn Long, lời nói nửa lấy lòng nửa nịnh nọt, làm cho Càn Long nghe thấy thư thái vài phần, “Ha ha, Tiểu Yến Tử thật sự là thiên chân khả ái, là nguồn vui vẻ của trẫm!”
Ai biết ngày hôm nay Tiểu Yến Tử tuyệt không cảm kích, bày ra tư thế không hài lòng, cầm trong tay một tờ câu đối ném đi, “Ai cần ngươi giả vờ quan tâm?!”
Càn Long nhìn thấy Tiểu Yến Tử không có tôn trọng nhi tử mình coi trọng nhất, liền cảm thấy mất hứng, “Hài tử không có được giáo dục tốt, vĩnh viễn không thể sửa, Vĩnh Kỳ, ngươi không cần nói hộ cho nàng.”
“Hoàng a mã…” Ngũ a ca quỳ thẳng xuống, hắn so với Tiểu Yến Tử hiểu rõ hơn hết, nếu như Tiểu Yến Tử mất đi sự sủng ái của Hoàng a mã, bọn họ hoàn toàn là không có tương lai, hiện tại chỉ có một Tri Họa, sau này còn có thể có thêm nhiều Tri Họa nữa, Tiểu Yến Tử thân phận không chắc chắn xác định, không có thánh sủng của Hoàng a mã, Tiểu Yến Tử chỉ sợ trong cung căn bản là không sống được, bởi vậy, cho dù có thế nào đi nữa, Tiểu Yến Tử cũng không thể khiến cho Hoàng a mã khó chịu.
Hắn quỳ đây là để giải thích giúp cho Tiểu Yến Tử, nhưng Tiểu Yến Tử đầu óc không nhìn ra được điểm đó, lại càng thêm phẫn nộ! Vĩnh Kỳ còn có a mã để mà quỳ, a mã của hắn mình còn phải hống, như con khỉ làm trò cho hắn vui vẻ, thế nhưng cha mẹ của mình lại phải chết thảm oan uổng, không có hài cốt, mà người làm ra oan nghiệt đó lại chính là người mà Vĩnh Kỳ đang quỳ trước mặt, một cái hung thủ lừa dối tình cảm!
Tiểu Yến Tử càng nghĩ càng giận, cơn giận dữ bùng nổ khiến lý trí vốn không có bao nhiêu đầu tan biến mất, bước lên phía trước, nắm lấy kiếm bên hông Vĩnh Kỳ mà đâm tới người Càn Long.
Vĩnh Kỳ quỳ trên mặt đất, kiếm bị rút cũng không kịp phản ứng, còn Càn Long căn bản là không cho rằng Tiểu Yến Tử sẽ thật sự đâm mình, Tri Họa cách ở khá xa, chỉ có thể hét lên, mà Vĩnh Cơ vẫn chăm chú quan sát Tiểu Yến Tử liền vô ý thức giang tay chắn trước người Càn Long.
Kiếm không vì thế mà thu thế, trực tiếp đâm vào vai trái của Vĩnh Cơ, Vĩnh Cơ từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng có bị thương như vậy, ngay cả bản tử cũng chưa từng nếm qua, đau đớn vô hạn khiến nó thiếu chút nữa thì ngất đi, thế nhưng nó còn nhớ rõ, Tiểu Yến Tử tỷ tỷ là muốn đâm Hoàng a mã, khẩn trương nhìn Càn Long, khuôn mặt khiếp sợ của Càn Long là điều cuối cùng nó nhìn thấy trước khi mất đi ý thức.
Rõ ràng ngày hôm qua Tiểu Yến Tử tỷ tỷ còn nói rất mong nhớ Hoàng a mã, muốn Hoàng a mã qua Cảnh Dương cung, hôm nay như thế nào lại muốn đâm Hoàng a mã? Hoàn hảo, Hoàng a mã cũng không có bị thương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...