Lúc Phùng Nhất Nhất
lên lầu, đi đến chỗ rẽ trên cầu thang, cô lờ mờ nghe thấy giọng nói quen thuộc của em trai mình. Cô nhẹ chân nhẹ tay tiếp tục bước về phía trước hai bước, nương theo ánh sáng nơi cầu thang, ngẩng đầu lên nhìn, thấy
đồng chí Phùng Nhất Phàm đang dựa người vào lan can nói chuyện điện
thoại, vẻ mặt rất đỗi dịu dàng.
Vẻ mặt hiếm thấy thế kia khiến người chị gái Phùng Nhất Nhất đây nhìn thế là đủ rồi.
Tiếc là lời phát ra từ miệng cậu lại có vẻ rất mất kiên nhẫn, “Anh đi công
tác, mang theo quần bơi làm gì… Không được, nhiều nhất anh chỉ có hai
ngày rảnh rỗi thôi… Em mang theo hai bộ là được, hành lý nhiều em lại để ở phòng anh”.
Đang lúc nói chuyện, Phùng Nhất Phàm nghe thấy
tiếng bước chân, vội vàng ngắt điện thoại, thò đầu ra nhìn, cậu gọi một
tiếng “Chị!”.
Sau đó bạn nhỏ cười xấu xa, “Em còn tưởng đêm nay chị không về nhà cơ!”.
Anh Gia Thụ không xong rồi!
Gương mặt Phùng Nhất Nhất thoáng nóng lên, nhưng đối với bạn nhỏ này, cô vẫn
tay nghề điêu luyện, “Chị không quay về sao có thể nhìn thấy em trai
mình lại có lúc dịu dàng như nước thế này chứ? Sao vậy, muốn cùng Phiên
Phiên đi chơi sao?”.
Phùng Nhất Phàm dửng dưng, “Không phải, mấy ngày nữa em đi công tác đến đảo Hải Nam, đúng lúc cô ấy cũng muốn đi”.
Phùng Nhất Nhất đi đến bên cạnh em trai, thở hổn hển, “Ôi, đúng thật là già rồi, leo cầu thang cũng cảm thấy mệt ơi là mệt!”.
“Từ năm hai mươi lăm tuổi chị đã càu nhàu như vậy rồi. Đúng thật là chưa
thấy người nào lại lo bò trắng răng như chị. Ai rồi cũng sẽ già đi, chỉ
có chị là kêu ca lớn tiếng nhất”, Phùng Nhất Phàm trước giờ vô cùng
khinh thường tính nhát gan như thỏ đế của chị mình.
Phùng Nhất Nhất lấy lại nhịp thở bình ổn, quan tâm hỏi, “Nhất Phàm, em và Phiên Phiên… em nghĩ thế nào?”.
Phùng Nhất Phàm thoáng cười tự giễu, trầm trầm nói, “Sao em biết được người khác nghĩ gì?”.
“Người khác nghĩ gì không quan trọng, bản thân em nghĩ gì? Em có thích Phiên
Phiên không?”, Phùng Nhất Nhất hỏi rất nghiêm túc, “Có thể thấy Phiên
Phiên rất thích em, nhưng còn em? Thái độ của em đối với cô ấy quá lạnh
lùng hờ hững, như vậy không được. Mặc dù cô ấy bao dung với em, nhưng cô ấy sẽ đau lòng”.
Phùng Nhất Phàm nhìn chị gái bằng ánh mắt kỳ
lạ, bực dọc hỏi lại, “Chị sao vậy? Chuyện của chị còn không lo được, giờ lại muốn khuyên răn em?”.
Phùng Nhất Nhất bị cậu nói cho nghẹn họng, lúng túng nói, “Người ngoài cuộc tỉnh táo hơn mà…”.
“Vậy thì người ngoài cuộc là em đây nói cho chị biết, bở lỡ Tạ Gia Thụ, chị đợi thêm năm trăm năm nữa đi.”
“…”
Lúc này, cánh cửa Phùng gia bỗng được mở ra, mẹ Phùng đứng ở cửa nhìn con
trai và con gái, tò mò hỏi, “Cứ bảo sao lại nghe thấy giọng nói của hai
đứa… không vào còn đứng ngoài cửa làm gì hả?”.
Hai chị em vào
nhà, Phùng Nhất Phàm thừa cơ chuồn mất, Phùng Nhất Nhất vẫn muốn đuổi
theo để nói chuyện nhưng lại bị mẹ Phùng gọi lại, “Cậu kia có lẽ lại
quay lại rồi, lén đặt mấy hộp quà buổi sáng mang đến ở cửa. Chúng ta về
mới nhìn thấy, còn có một bức thư, gửi cho con, này!”.
Đàm Tường? Phùng Nhất Nhất nhận lấy thư, bóc ra đọc một lượt. Thật ra thì nội dụng thư không có gì nhiều, Đàm Tường nói rất đơn giản, cũng rất thành khẩn.
Em có Tạ Gia Thụ, lựa chọn tốt như thế, vậy thì anh có thể không chút áy
náy nào mà đi theo đuổi tiền đồ của mình rồi. Anh từng thật lòng muốn
cùng em chung sống đến già, bây giờ chỉ có thể chúc em đạt được điều
mình mong muốn, cả đời hạnh phúc!
Đạt được điều mình mong muốn, cả đời hạnh phúc, mấy chữ này khiến trái tim Phùng Nhất Nhất khẽ run lên.
Mẹ Phùng ở bên cạnh quan sát biểu cảm của con gái, thử thăm dò, “Thằng bé
này rất có lòng. Đây là lần đầu tiên con nhận được thư tình đúng không?
Ha… thời buổi này, dù sao cũng từng đi học, biết nói biết viết, lại làm
cái gì ‘văn phòng không giấy’, kết quả là người cầm bút viết còn ít hơn
ngày xưa”.
Tiếng cười của mẹ Phùng khiến bầu không khí bớt căng
thẳng, tâm trạng có chút nói không rõ ràng với Đàm Tường trong lòng
Phùng Nhất Nhất cũng nhạt hơn. Cô gập thư lại, thở dài, tán gẫu với mẹ,
“Không phải đâu ạ, trước kia Tạ Gia Thụ cũng có viết thư cho con, nhưng
không phải là thư tình. Đây cũng không phải là thư tình!”.
Có một lần, Tạ Gia Thụ và cô từng tranh cãi về một chuyện vô cùng nhạt nhẽo.
Lúc đó, Phùng Nhất Nhất vẫn còn là trợ lý mà Thịnh Thừa Quang cho Tạ Gia Thụ mượn để dùng tạm. Ngày ấy, mặc dù cô nhát gan, nhưng không chịu
được tính khí bá đạo của Tạ đại thiếu gia, sau khi bị anh mắng mỏ thê
thảm, cô khóc lóc đòi từ chức.
Khi ấy, Tạ Gia Thụ hống hách làm ầm ĩ, đuổi cô đi, sau đó lại viết cho cô một bức thư.
Không giống nét chữ gượng gạo của Đàm Tường, chữ của Tạ Gia Thụ vô cùng đẹp.
Từ nhỏ anh đã luyện bút lông, bút máy viết rõ ràng nét phẩy nét mác, nét chữ vừa mạnh mẽ vừa mềm mại. Cụ thể anh viết những gì, bây giờ Phùng
Nhất Nhất không nhớ rõ nữa, nhưng đó mới là lần đầu tiên cô nhận được
thư tay.
Vẻ mặt nhớ nhung của cô khiến mẹ Phùng yên tâm hơn một chút, bà cười, tiếp tục dò la, “Thế nào? Nó đưa con về, nói gì với con?”.
“Cũng không có gì…”
“Sao lại có thể không có gì?”, lòng mẹ Phùng sốt sắng, bất mãn nói, “Mẹ nhắc nhở con, con đã đồng ý với mẹ là trước năm ba mươi tuổi sẽ lập gia đình rồi đấy”.
“Giờ con hai mươi chín, vẫn còn một năm nữa cơ mà mẹ.”
“Một năm có đủ cho con làm cao không hả?”, mẹ Phùng nói bằng giọng khinh
thường, “Tạ Gia Thụ đúng là đồ ngốc. Tối nay như thế mà cũng không giải
quyết xong, coi như mẹ đã nhìn lầm nó rồi!”.
Phùng Nhất Nhất cảm
thấy vô cùng bi thương với hành động hận không thể bán cô đi ngay này
của mẹ Phùng, cúi đầu lẳng lặng về phòng.
Mẹ Phùng nhìn bóng lưng con gái, nét mặt chỉ có thể dùng câu “Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” để diễn tả.
Diệp Kỳ Viễn, anh rể của Tạ Gia Thụ là người yêu từ thời đại học của Tạ Gia
Vân. Lúc đó, Tạ Gia Vân đã có hôn ước, hai người yêu nhau sâu đậm nhưng
chỉ có thể chia tay trong đau đớn. Rất nhiều năm sau đó, mãi đến khi
Thịnh Thừa Quang vì Tử Thời mà xóa bỏ hôn ước với Tạ Gia Vân, Diệp Kỳ
Viễn vẫn luôn đợi Tạ Gia Vân.
Nhưng Tạ Gia Vân đâu dám lấy anh?
Khi lâm chung, cha đã giao Tập đoàn Trường Lạc vào tay cô. Gia Thụ
nghịch ngợm không hiểu chuyện, một đám người Tạ gia như hổ sói lúc nào
cũng nhìn chằm chằm vào hai chị em cô. Trước đó, trong tay cô có Thịnh
gia và Thịnh Thừa Quang khiến họ phải kinh sợ. Nếu cô lấy Diệp Kỳ Viễn,
sau này ai sẽ thay hai chị em cô chèo chống?
Ngày đó, Tạ Gia Thụ
còn quá trẻ. Người trẻ tuổi bao giờ cũng hiếu thắng. Anh vỗ ngực nói với chị gái mình, “Chị, chị lấy anh Kỳ Viễn đi. Em đi kết thân là được rồi! Em sẽ tìm người chống đỡ cho chị!”.
Bây giờ nghĩ lại, ngày đó đúng là vừa nhiệt huyết vừa ngu xuẩn.
Đang thả hồn mình vào hồi ức thì chợt nghe tài xế nói đã đến Diệp gia. Lúc
Tạ Gia Thụ xuống xe, khóe môi còn mang theo nụ cười buồn bã. Con trai
của Tạ Gia Vân và Diệp Kỳ Viễn chạy đến đón anh, chọc vào cằm anh, tò mò hỏi, “Cậu, cậu đang cười sao?”.
Tạ Gia Thụ nhéo mặt cậu bé, “Đúng, cậu gặp cháu nên rất vui ấy mà!”.
“Tại sao ạ? Lẽ nào cậu đã biết cháu muốn đòi cậu hai bao lì xì rồi sao?”, cậu nhóc nghi hoặc hỏi.
Lúc này, Tạ Gia Thụ bật cười ha hả.
Họ cùng nhau vào nhà. Tạ Gia Vân thấy con trai ngồi trên đầu em trai, đưa
tay ra ôm lấy con. Diệp Kỳ Viễn ở đằng xa chạy đến đỡ, “Em cẩn thận
chút!”.
Tạ Gia Thụ căng thẳng, cuống cuồng hỏi, “Chị làm sao vậy? Có chỗ nào không được khỏe sao?”.
Tạ Gia Vân mỉm cười không lên tiếng, bà cụ trong Diệp gia cất giọng, “Gia Thụ à, bảy tháng nữa là cháu lại được làm cậu rồi!”.
“Thật sao?!”, Tạ Gia Thụ mừng rỡ kêu lên.
Diệp Kỳ Viễn ôm đứa con cả vào trong chơi, Tạ Gia Vân cười nói với em trai,
“Sao em lại đến sớm vậy? Chị còn tưởng tối em mới đến”.
“Ồ…”, Tạ Gia Thụ đang từ trong mừng rỡ lấy lại tinh thần, nghiêm mặt nói, “Chị, em có chuyện muốn nói với chị”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...