Bây giờ tôi là chủ nhà của em, mong em khách sáo và tôn trọng chủ nhà của mình một chút.
“Gia Thụ…”, Phùng Nhất Nhất đứng nguyên tại chỗ thì thào một tiếng thì thào một tiếng, khẽ đến độ ngay cả chính bản thân cô còn không nghe thấy. Sau đó cô bỗng lớn tiếng gọi anh, “Tạ Gia Thụ! Tạ Gia Thụ!”.
Cô bất chấp tất cả lao tới, đuổi theo chiếc xe đang từ từ lái ra khỏi tiểu khu. Sau khi đuổi kịp, cô ra sức đập tay vào cửa xe.
Người ngồi trên ghế phía sau nhìn cô xuyên qua tấm kính thủy tinh, nét mặt vô cùng bình tĩnh, sau đó Phùng Nhất Nhất nghe thấy giọng nói của anh cũng rất bình thường, “Dừng lại một chút đã!”.
Chiếc xe vốn đang chạy rất chậm lập tức dừng lại vững vàng.
Cửa xe được hạ xuống, khuôn mặt anh tuấn của Tạ Gia Thụ ló ra ngoài. Khoảng cách gần như thế, Phùng Nhất Nhất lại nhìn chăm chú, xác định đây là người thật, không sai.
Nhưng “người thật” Tạ Gia Thụ lại dùng giọng điệu có phần mất kiên nhẫn hỏi, “Rốt cuộc thì em muốn làm gì?”.
Chẳng thể ngờ lời này lại do anh hỏi trước, Phùng Nhất Nhất nghẹn họng trong tức khắc.
Cô đờ người ra đó, không nói lời nào. Tạ Gia Thụ ra vẻ kiềm chế liếc cô một cái, lại hỏi, “Rốt cuộc là em có chuyện gì hả? Có gì thì em nói nhanh lên, tôi còn có việc”.
Phùng Nhất Nhất không nhịn được, thở dài một tiếng, dũng cảm hỏi thẳng anh, “Tập đoàn tài chính thu mua công ty của bọn em là anh sao?”.
“Mẹ em1”, Tạ Gia Thụ điềm tính, giọng điệu lạnh tanh trả lời cô.
1 Ở câu trên Phùng Nhất Nhất kết thúc câu hỏi bằng “…你 吗?” (nǐ ma) có nghĩa là “…là anh à?”, nhưng Tạ Gia Thụ lại cố tình trả lời là “你 吗” (nǐ mā), có nghĩa là “Mẹ em”. Hai âm có cách đọc gần như nhau, nhưng nghĩa lại hoàn toàn khác.
Phùng Nhất Nhất không thèm so đo kiểu “lỗi ngôn từ” này với anh, tiếp tục hỏi, “Là anh giúp Đàm Tường thăng chức, phải không?”.
Thật ra, ngay từ đầu , cô đã cảm thấy có gì đó không bình thường. Nếu việc công ty được thu mua là chuyện nằm trong kế hoạch từ trước, vậy thì lúc cô đến, hẳn là Thịnh Thừa Quang sẽ nhắc nhở một câu. Hơn nữa, Thịnh Thừa Quang sẽ không xếp cô đến một công ty sắp có sự thay đổi về cơ cấu như vậy.
Vậy thì tập đoàn tài chính lớn đột nhiên muốn thu mua hợp nhất, vung khoản tiền lớn không bạc đãi công nhân viên cũ kia có chút đáng ngờ.
Nhưng đoán là đoán vậy thôi, Phùng Nhất Nhất không dám suy nghĩ sâu xa. Cô cũng không biết bản thân đang sợ điều gì.
Thế nhưng bây giờ, Tạ Gia Thụ lại xuất hiện ngay trước mặt cô.
Tạ Gia Thụ… lại là đã lâu không gặp.
Lần trước gặp anh, nhìn anh ở khoảng cách gần như thế, còn là lúc anh vừa mới phẫu thuật trong bệnh viện. Hiện giờ, nhìn khí sắc của anh không tồi, hẳn là cơ thể đã hồi phục rồi? Nét mặt anh rất hòa nhã, thậm chí nét cục cằn và lạnh lùng ẩn chứa giữa hai hàng lông mày khi anh trở về vào năm ngoái đã biến mất. Tạ Gia Thụ đứng trước mặt cô đây, bình tĩnh đến mức khiến cô cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ vô cùng.
Câu hỏi vừa rồi của cô, đổi lại là Tạ Gia Thụ của rất lâu về trước, chắc hẳn sẽ nổi trận lôi đình, chỉ tay vào mũi cô rồi kêu cô cút xéo, thậm chí còn động thủ. Nếu đổi lại là Tạ Gia Thụ của ngày mới quay về vào năm ngoái, có lẽ sẽ lạnh lùng nói với cô rằng, “Đàm Tường là món đồ chơi gì vậy? Một bãi phân1 sao? Sao tôi có thể biết đến thứ đó được cơ chứ?”.
1 Tường: 翔, được một bộ phận cư dân mạng dùng để chỉ “bãi phân”.
Nhưng Tạ Gia Thụ đứng trước mặt cô lúc này, thản nhiên mà hỏi lại, “Tại sao tôi phải thăng chức cho anh ta? Em cảm thấy tôi có nhu cầu ấy sao?”.
Phùng Nhất Nhất xem như là đã nếm thử cái gọi là kẻ câm ăn hoàng liên, khổ mà không nói ra được rồi!
Điều đau khổ hơn là, cô hoàn toàn không biết phải ứng phó thế nào với Tạ Gia Thụ của hiện tại!
Phùng Nhất Nhất không biết phải làm thế nào, đành buông tay. Tạ Gia Thụ như là trút được gánh nặng, lập tức kêu tài xế lái xe, còn vội vàng nâng cửa xe lên.
Phùng Nhất Nhất không khống chế được bản thân, đuổi theo hai bước, rồi lại dừng lại, cuối cùng chỉ có thể giương mắt nhìn chiếc xe màu đen ra khỏ tiểu khu. Đầu óc cô đã rối bời.
Mặc dù Tạ Gia Thụ thế này thế nọ, nhưng anh không đến mức phải gạt người khác.
Nhưng cho dù anh không có liên quan gì đến chuyện công ty thu mua, anh đã đến đây, Phùng Nhất Nhất cảm thấy phải nói với Đàm Tường một tiếng.
Nhưng mà… phải nói thế nào đây?
Nói như thế này sao? Em từng có một người bạn trai cũ cao ráo đẹp trai giàu có, chúng em vô cùng yêu thương nhau, cũng vô cùng hòa hợp, nhưng bởi vì yêu quá mãnh liệt, còn em lại chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, cho nên em và anh ấy chia tay. Em đã ruồng bỏ anh ấy.
Liệu Đàm Tường có cho rằng cô đã đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình hay không?
Phùng Nhất Nhất nghĩ mấy chuyện này, trằn trọc không ngủ nổi. Cô buồn phiền bò dậy cầm điện thoại, gửi tin nhắn hỏi Đàm Tường đã ngủ chưa.
Nửa giờ đồng hồ sau, Đàm Tường mới trả lời, “Chưa, anh vẫn đang tăng ca ở công ty. Sao em còn chưa ngủ. Muộn lắm rồi đấy!”.
Phùng Nhất Nhất cảm thấy nhắn tin để nói chuyện này có lẽ sẽ tốt hơn, cô dạo đầu, “Hình như chúng ta chưa từng nói về chuyện của trước kia! Những chuyện liên quan đến người yêu cũ”.
Đàm Tường trả lời rất nhanh, Phùng Nhất Nhất dường như thấy được bộ dáng của anh ta nghiêm túc bấm bàn phím như bay, “Lúc anh học Trung học Phổ thông có chút mập mờ với bạn cùng bàn, nhưng chưa từng nắm tay, hẳn là không được coi là yêu đương chứ nhỉ? Sau đó lên Đại học, vào năm thứ Hai, anh chính thức có bạn gái, là cô em năm Nhất cùng khoa. Yêu nhau được một năm thì bọn anh chia tay, bởi vì lúc đó cô ấy phải đi du học. Bọn anh mới chỉ nắm tay. Mấy năm trước khi anh vừa vào công ty, có mấy lần đi ăn cơm xem phim với hai nữ đồng nghiệp, nhưng sau đó họ lần lượt được điều động ra nước ngoài công tác, rồi cũng không liên lạc gì với nhau nữa”.
Cậu bé xúi quẩy! Phùng Nhất Nhất quả thực không tiện nói ra chuyện với Tạ Gia Thụ với Thẩm Hiên, bởi vì nếu nói ra, có lẽ anh ta sẽ bị đả kích: Em có một người bạn trai cũ cao ráo đẹp trai giàu có, em đã vứt bỏ anh ấy. Sau đó, lại có một người cao ráo đẹp trai giàu có khác theo đuổi em, em không đồng ý. Rồi sau đó, bạn trai cũ cao ráo đẹp trai giàu có kia về nước, chúng em ở bên nhau, còn phát sinh quan hệ với nhau, nhưng cuối cùng, em lại vứt bỏ anh ấy…
Có thể Dàm Tường sẽ cảm thấy cô đang mỉa mai anh ta, hoặc là đầu óc cô có vấn đề.
Phùng Nhất Nhất kéo gối che mặt.
Một lát sau, cô trấn tĩnh lại, cầm điện thoại lên xem, tin nhắn của Đàm Tường được gửi từ năm phút trước, nhưng nội dung không hỏi tới bạn trai cũ của cô, điều anh ta nói là, “Em yêu, không phải là em lại muốn ra nước ngoài đấy chứ?”.
Phùng Nhất Nhất phá lên cười, những thấp thỏm bất an và do dự trong một buổi tối đã tiêu tan phần nào.
Cô mang theo tâm tình dịu dàng trả lời anh ta, “Không phải,… hôm nay em gặp lại người yêu cũ, em cảm thấy cần phải nói với anh một tiếng”.
“Vậy anh ta phải ra nước ngoài sao?”, Đàm Tường bỗng gửi đi một tin nhắn như vậy.
Phùng Nhất Nhất cười sằng sặc, hoàn toàn không cảm thấy chủ đề này bi thương nữa, vừa cười vừa trả lời, “Ạnh nghiêm túc chút đi!”.
Đàm Tường không trả lời mà gọi điện thoại đến.
Trong điện thoại, giọng nói của anh ta mang theo ý cười, hiển nhiên là nụ cười ấm áp trong đêm đông, “Anh rất nghiêm túc mà! Bạn gái đại nhân, anh không nổi máu ghen đâu! *Lăn lộn đòi biểu dương*”.
Phùng Nhất Nhất cũng đang cười, cô nói, “Tâm tình rất tốt sao? Tăng ca mà còn vui vẻ như vậy?”.
Đàm Tường dừng một chút, ý cười trong giọng nói được đè thấp, thay vào đó là hào hứng trước giờ chưa từng có, “Từ trước tới giờ anh chưa từng tràn trề hy vọng về những điều tốt đẹp trong tương lai như bây giờ. Anh thật không ngờ, anh còn có thể làm được việc lớn như thế!”.
Sự hả hê mãn nguyện trong lời nói của anh ta khiến Phùng Nhất Nhất thấy có chút bất an, nhưng cô vẫn cổ vũ anh ta cố gắng.
Cuối cùng, trước khi cúp điện thoại, Đàm Tường nói, “…Anh sẽ dốc hết năng lực của mình để cho em cuộc sống tốt nhất”.
Phùng Nhất Nhất không trả lời câu này của anh ta mà chỉ dịu dàng chúc ngủ ngon.
Cuối cùng, họ không nói hết chuyện về người yêu cũ. Cả đêm, Phùng Nhất Nhất đều nằm mơ, giấc ngủ chẳng hề an lành.
Ngày hôm sau, cô tỉnh giấc trong cơn mơ màng, cố bò dậy sớm hơn thường ngày nửa tiếng, trước khi ra ngoài còn đắp mặt nạ, trang điểm nhẹ, rồi lại tỉ mỉ chọn một bộ đồ công sở màu đen trong tủ quần áo. Cuối cùng thì người trong gương có vẻ đã có tinh thần hơn một chút.
Phùng Nhất Nhất tinh thần phơi phới ra khỏi nhà. Bởi khu nhà trọ cho người độc thân có diện tích nhỏ nên chủ nhà đã thiết kế chỗ đựng giày dép ở trên tường bên ngoài cửa. Mỗi khi Phùng Nhất Nhất ra ngoài, đều phải đóng cửa rồi mới thay giày.
Nhưng vào lúc cô đang lom khom thay giày như mọi ngày, bỗng nghe thấy âm thanh có người đi ra bên cửa đối diện. Cô thay giày xong, nhẹ nhõm đứng thẳng người, đang suy nghĩ xem có nên chào hỏi hàng xóm hay không thì nhìn thấy vị hàng xóm của mình. Cô lại giống như ngày hôm qua ngẩn người ra đó.
Tạ…Tạ Gia Thụ!
Lại là Tạ Gia Thụ, từ nhà đối diện nhà cô đi ra. Anh hiển nhiên không dùng giá đựng giày dép ngoài cửa mà đi giày da thẳng ra ngoài. Anh tiện tay kéo cửa, chẳng thèm liếc lấy một cái.
Phùng Nhất Nhất nghiến răng gọi giật anh lại, “Tạ Gia Thụ!”.
Tạ Gia Thụ đang đưa tay ấn nút thang máy, không ngoảnh đầu lại “Ừm” một tiếng.
“Anh…”.
“Tôi đã mua lại toàn bộ tầng lầu này rồi. Tối ngày hôm qua đã đưa tiến đặt cọc cho chủ nhà cũ. Hôm nay bắt đầu làm thủ tục sang tên. Cho nên, mong em đừng chất vấn tôi rằng tại sao lại xuất hiện ở đây nữa. Bây giờ, tôi là chủ nhà của em, mong em khách sáo và tôn trọng chủ nhà của mình một chút”.
Nói rồi, thang máy đến, Tạ Gia Thụ lập tức bước vào trong. Anh khoanh tay dựa vào tường, đôi chân thon dài hơi đan chéo, mặt không biểu cảm nhìn cửa thang máy đóng lại, ngăn cách anh và cô.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy vốn đã sắp đóng lại lại được mở ra. Tạ Gia Thụ đứng bên trong cánh cửa thần sắc không đổi, ngước mắt nhìn người xuất hiện bên ngoài.
Phùng Nhất Nhất thầm cắn răng nhanh chân bước vào, đáng tiếc là cuối cùng vẫn không vững vàng được như anh. Khuôn mặt kia quá mức bình tĩnh. Sau khi bước vào, cô quay người đưa lưng về phía anh, vòng eo thon thả trong bộ đồ công sở màu đen thẳng tắp.
Phùng Nhất Nhất chẳng nói chẳng rằng, Tạ Gia Thụ cũng không lên tiếng. Trong bầu không khí yên ắng, cô bỗng nhạy bén phát giác ra lưng mình đang tỏa nhiệt, hơn nữa còn bị ép chặt. Cảm giác động lòng người, toàn thân bị ép chặt, hận không thể cắn môi co quắp thành một đống ấy… cô vội vàng quay người lại, đúng lúc kịp đưa tay ra chặn ngực anh.
Phùng Nhất Nhất mở to hai mắt, trợn trừng với người cách cô rất gần, lời nói vừa thốt ra, ngay cả bản thân cô cũng thấy giọng mình run rẩy kịch liệt, “…Tạ Gia Thụ!”.
Tạ Gia Thụ cúi đầu nhìn cô, nét mặt không rõ biểu cảm. Đèn bên trong thang máy là nguồn sáng lạnh, chiếu xuống mặt anh khiến sắc mặt càng giống như ngọc. Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức có thể khiến Phùng Nhất Nhất nhìn thấy mình trong mắt anh. Còn mắt anh, đôi mắt ấy…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...