Cô không còn trẻ nữa, cô muốn sống những ngày tháng yên bình.
Mùa hạ đã ùa về thành phố G, nhưng chẳng còn ai quan nữa. Suốt một mùa hạ, những đóa hoa nở rộ, vừa mãnh liệt, vừa cô đơn.
Thế rồi, chớp mắt một cái, hoa nở, hoa rụng, cây cối lụi tàn… lại bước sang mùa đông.
Mấy tháng nay, ở thành phố H, Nhất Nhất sống rất tốt, ngày tháng an ổn bình lặng như trong tưởng tượng của cô.
Hiện tại, cô đang làm việc cho một công ty quảng cáo có tiếng tại thành phố
H. Bởi mối quan hệ của Thịnh Thừa Quang và Tạ Gia Vân, cũng bởi lý lịch
đẹp đẽ, nổi trội, vừa vào đã được làm tổ trưởng. Một tháng trước khi đón chào năm mới, cô nhận được lần thăng chức tăng lương đầu tiên, hiện tại cô đã là trưởng phòng của một văn phòng lớn.
Lương tháng hiện
tại xấp xỉ với mức lương hồi còn ở thành phố G, nhưng mức chi phí trong
thành phố H thấp hơn thành phố G đôi chút. Mỗi tháng cô gửi về nhà hai
nghìn tệ, tiền còn thừa đủ để thuê một căn nhà trọ yên tĩnh, thoải mái,
sống tự do tự tại.
Nhân viên của công ty quảng cáo trẻ tuổi hơn
những nơi khác, người dưới quyền Phùng Nhất Nhất lại là một đám thanh
niên. Họ đa phần đều mới tốt nghiệp được hai ba năm, trẻ trung, năng
động. Nhưng so với cấp dưới của Phùng Nhất Nhất ở thành phố G, đám thanh niên này sợ Phùng Nhất Nhất hơn.
Có lẽ là bởi vì Phùng Nhất Nhất trầm lặng, chững chạc hơn hồi còn ở thành phố G, dáng vẻ nhìn có chút uy nghiêm.
Rất lâu, rất lâu về trước, Phùng Nhất Nhất từng muốn làm người phụ nữ như
Tạ Gia Vân, giảo hoạt, tâm kế, có thể bảo vệ được người mình muốn bảo
vệ, sẽ không rơi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ,… Cơn mưa mùa đông rả rích
xuống thành phố H một ngày. Đến lúc tan làm, mưa vẫn chưa ngừng, Phùng
Nhất Nhất ngẩn ngơ phía sau tấm rèm dưới mái hiên, suy nghĩ miên man về
một số chuyện.
Bạn trai Đàm Tường từ màn mưa xông tới, vội vàng
chạy vào cửa, không cẩn thận đụng phải Phùng Nhất Nhất, bấy giờ cô mới
kéo suy nghĩ về hiện tại.
“Sao em lại đứng ở đây? Anh còn tưởng
phải lên trên đó đợi em một lát cơ”, Đàm Tường bỏ kính xuống, đưa tay
lên lau nước mưa trên mặt. Cận thị bốn độ khiến mắt anh ta có vẻ mông
lung, giống như một thần sắc ngây thơ nào đó.
Phùng Nhất Nhất rút khăn giấy từ trong túi ra đưa cho anh ta nói, “Em mang ô cho đồng nghiệp, tiện thể đứng đây đợi anh”.
Đàm Tường vừa lau kính vừa thấp giọng hỏi, “Hôm nay, người trong công ty
anh đều nói gần đây bên đầu tư phái người đến thị sát, liên quan đến
chuyện thu mua hợp nhất… bên em có tin đồn nào không?”.
Đàm Tường là người làm về công nghệ, công ty của anh và công ty của Phùng Nhất
Nhất là công ty anh em. Chuyện có tập đoàn tài chính muốn thu mua hợp
nhất hai công ty đã được đồn đại từ lâu, gần đây Phùng Nhất Nhất không
nghe thấy tin tức phong thanh nào nữa. Cô lắc đầu, giọng bùi ngùi, “Vậy
xem ra sắp tới lại càng bận rộn rồi”.
Đàm Tường cũng thở dài, sau đó lại cảnh giác, vội nói, “Cuối tuần này dù thế nào em cũng phải bớt
chút thời gian ra đấy! Cha mẹ anh đến, chúng ta phải đi ăn một bữa,
chuyện này cha mẹ anh nhắc mãi rồi”.
Thật ra, bọn họ mới chính
thức yêu đương được hai thansgm thời gian quen biết cũng chỉ hơn nửa
năm, bây giờ gặp phụ huynh có vẻ hơi gấp gáp.
Nhưng Phùng Nhất Nhất lại cảm thấy rất tốt.
Ngẫm nghĩ lại, từ khi họ xác định quan hệ đến nay, đúng dịp công ty có tin
đồn thu mua hợp nhất, cô luôn phải tăng ca, số lần hai người hẹn hò ít
đến đáng thương. Có mấy lần, vé xem phim đã mua xong , nhưng chỉ một
cuộc điện thoại, Phùng Nhất Nhất đã bị gọi về tăng ca. Cũng khó trách
Đàm Tường lại có vẻ sợ sệt thế kia.
Phùng Nhất Nhất nở nụ cười áy náy với anh ta.
Đúng lúc Đam Tường đeo kính lên, nụ cười tỏa sáng như vậy khiến anh ta không khỏi ngứa ngáy trong lòng.
Anh ta đối với Phùng Nhất Nhất chính là tình yêu sét đánh, chủ động theo
đuổi cô, cô cũng đồng ý một cách sảng khoái, sau đó hai người cứ theo
tuần tự hẹn hò, nắm tay, cũng đến lúc hôn rồi chứ nhỉ?
Lái xe đến dưới lầu nơi cô sống, Đàm Tường quay đầu nhìn cô, ngón tay túm chặt lấy vô lăng, lòng anh ta rối rắm nhưng không dám hành động tùy tiện.
Cả đoạn đường này, Phùng Nhất Nhất cứ ngẩn ngơ ngồi nhìn màn mưa bên
ngoài. Xe dừng lại, cô ngừng một lát mới thu dây an toàn. Lúc chuẩn bị
xuống xe, cô ngoảnh đầu nhìn người bạn trai ngơ ngác, nhìn anh ta bằng
ánh mắt nghi hoặc.
Đàm Tường ngơ ngác đến độ phải thè lưỡi ra liếm môi mình.
Phùng Nhất Nhất suýt chút nữa thì phì cười.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, rơi đầy xuống cửa xe và kính chắn gió, khiến cảnh tượng trong xe trở nên mờ ảo.
Trong dòng suy nghĩ mơ hồ, nhiệt độ trong xe đang dần tăng cao thì điện thoại của Đàm Tường đổ chuông, tiếng chuông vang vọng thúc giục. Anh ta nhận
điện thoại, lại là cấp trên công ty, thông báo khẩn rằng phải về công ty tăng ca.
Đàm Tường buồn bực đồng ý, sau khi cúp điện thoại sắc mặt ủ rũ vô cùng.
Phùng Nhất Nhất nhìn bộ dạng này của anh ta, trong lòng không hiểu sao lại
trở nên mềm lòng, dịu dàng nói, “Anh mau đi đi, đến muộn tổ trưởng lại
nói đấy”.
Cuối cùng thì cô đã bị cảm động bởi nét mặt ấm ức đó, chủ động nghiêng người hôn lên má anh ta.
Đồng chí Đàm Tường toàn thân chấn động.
Có chút không dám tin, khuôn mặt đỏ ửng, không dám quay đầu lại, chỉ nhìn
trộm cô qua gương chiếu hậu. Bị cô bắt gặp ánh mắt ấy, anh ta lập tức
tránh né theo bản năng, rồi vừa ngượng ngùng, vừa vui vẻ quay lại nghênh đón.
Mặc dù Phùng Nhất Nhất không có gì không vui nhưng… sao cô
cứ cảm thấy mình như bà cô quái gở đang trêu chọc trai trẻ vậy? Rõ ràng
là anh ta hơn cô một tuổi!
Chẳng lẽ là khẩu vị của cô “nặng”1 hơn rồi sao?
1Khẩu vị nặng: Từ ngữ mạng mang nghĩa xấu, chỉ người ham mê những thứ người
thường không thể chấp nhận, hoặc khiến người ta cảm thấy ghê sợ.
Vốn dĩ là tối nay hai người hẹn nhau đến nhà Phùng Nhất Nhất, cô sẽ vào bếp nấu cho Đàm Tường ăn, giờ chỉ còn lại mình cô, sau khi về nhà cô nấu
nhanh chóng cho mình một bát mỳ.
Nhiều năm về trước thành phố G
từng có một trận xối xả trên toàn thành phố. Ngày đó, đâu đâu cũng toàn
là nước đọng, ngay cả cha Phùng mẹ Phùng cũng buồn phiền vì xe đạp bị
ngập nước. Nhưng ngày đó, có người mặc áo mưa, cầm ô, cuốc bộ non nửa
thành phố, tươi cười hớn hở gọi cô đi ăn mỳ.
Anh nói ngày mưa nên ăn một bát mỳ nóng hổi.
Lúc anh nói câu này, gió to mưa lớn táp vào người anh loạng choạng, nước
mưa từ vành mũ áo mưa chảy xuống, anh lấy tay túm lấy cổ áo mưa, giống
hệt như con gà trống đang bị bóp cổ.
Phùng Nhất Nhất bưng bát mỳ đã nấu xong đến bên cửa sổ, vẫy vẫy cái tay bỏng rát. Cô cụp mắt, lắc đầu với bản thân.
Ăn một miếng, cô ngẩng đầu lên, dưới lầu một chiếc xe màu đen đập vào tầm
mắt, trong lòng cô đang khiển trách nguyên nhân mình nấu bát mỳ này thì
chợt thất thần.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Phùng Nhất Nhất
thức dậy nhìn thấy hai bóng mờ chói lọi dưới mắt mình trong gương, cô
thở dài một tiếng rồi quyết định trang điểm nhẹ nhàng.
Trên đường đến công ty, cô nhận được tin nhắn của Đàm Tường, “Có phải là não của
ông chủ có vấn đề rồi hay không? Một cuộc vận hành thử bình thường mà
phải vội vàng kêu anh về để làm gì? Hại anh một mình ở công ty suốt cả
đêm”.
Phùng Nhất Nhất trả lời, “Công việc khó tránh có lúc không được thuận theo ý mình, đừng để tâm quá, qua rồi là tốt rồi”,
Đàm Tường rõ ràng không vui: “Anh biết. Cho nên anh không phàn nàn với cấp trên, anh đang kể khổ với bạn gái mình”.
Đúng lúc Phùng Nhất Nhất tới công ty, cô liền nhét điện thoại vào túi, không có thời gian trả lời lại. Bận rộn xong một vòng, phát hiện anh ta lại
gửi tin nhắn đến, thái độ thành khẩn xin lỗi: “…Anh thức đêm mệt quá,
tâm tình không tốt, anh không nên nóng nảy với em, em đừng giận anh…”.
Hồi đầu, Phùng Nhất Nhất mới quen Đàm Tường, nghe người trong công ty khen
ngợi người này tính tình tốt, biết nhẫn nhịn. Tiếp xúc một thời gian
dài, mặc dù giữa hai người thỉnh thoảng cũng có những tranh cãi nhỏ,
không phải lúc nào anh ta cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng thường thì phàn
nàn xong sẽ ổn rất nhanh thôi. Lúc dỗ dành Phùng Nhất Nhất, dù không
biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng thái độ của Đàm Tường rất chân
thành. Phùng Nhất Nhất cảm thấy một người đàn ông có thể làm được như
vậy đã rất hiếm rồi, cô rất hài lòng.
Cô vừa trả lời tin nhắn vừa đi về văn phòng, cô gái cùng đường đi theo thò đầu ra nói, “Xem ra hôm
nay tâm tình của tổ trưởng đại nhân rất tốt ạ!”.
Phùng Nhất Nhất
cười hỏi vặn lại, “Cô không hy vọng tâm tình của tôi tốt sao? Tâm tình
tôi không tốt sẽ buông lời giáo huấn mọi người đấy”.
Cô gái thở
dài một hơi, bộ dạng chu môi rất đáng yêu, “Chị không nghe thấy gì sao?
Chuyện thu mua hợp nhất đăng lên bảng thông báo rồi! Sếp nói từ hôm nay
trở đi , toàn thể nhân viên trong công ty đều phải tăng ca. Cho nên, dù
không giáo huấn tụi em, ngày tháng của tụi em cũng đã rất buồn chán
rồi!”.
Quả thật Phùng Nhất Nhất không biết chuyện này, chỉ là cô lờ mờ cảm thấy, dường như có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm…
Trong hội nghị, sếp đã tuyên bố thông tin công ty sắp bị thu mua, chỉnh đốn
và cải cách, nhưng đồng thời sếp lại kiêu ngạo tuyên bố công ty được một tập đoàn tài chính siêu cấp lớn thu mua, cho nên không những không phải cắt giảm nhân viên mà phúc lợi của mọi người còn tăng lên vùn vụt. Chỉ
có điều thời kỳ trước bình minh này cần mọi người đồng tâm hiệp lực vì
một ngày mai tươi sáng mà phấn đấu quên mình.
Những ngày tiếp theo, quả nhiên là tăng ca như cuồng phong bão táp.
Phong thanh liên quan đến bên thu mua phái chuyên viên thị sát tới ngày càng
nhiều. Nghe nói lần này, người đến bàn chuyện thu mua là một vị khách
qúy, trẻ tuổi lại anh tuấn vô cùng! Bên cấp quản lý, có người cùng sếp
đến bên thu mua bàn chuyện hợp đồng đã gặp một lần, nghe nói, sau khi
trở về còn nhiều ngày không biết đến mùi vị của thịt…
Lần này cấc cô gái trong công ty vô cùng phấn khởi. Tn tức càng lan truyền càng
thần bí. Sau khi Phùng Nhất Nhất nghe thấy thế, thoạt đầu cô có chút lo
lắng, nhưng rồi nghĩ lại… hai mươi tám tuổi không được coi là trẻ trung
gì nữa rồi. Dù anh có đẹp trai đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể
coi là trẻ tuổi… đúng chứ?
Nhưng Phùng Nhất Nhất không quá nhiều
thời gian để suy nghĩ đến vấn đề này. Với vai trò là một tổ trưởng, cô
luôn là người đầu tiên đến văn phòng, và cũng là người rời đi sau cùng.
Thời gian này phải tăng ca nhiều như vậy, đã mấy ngày nay cô chỉ ngủ bốn năm tiếng mỗi ngày thôi.
Phía Đàm Tường cũng không tốt hơn là
bao. Nhân viên lập trình còn thảm thương hơn nhân viên văn phòng bọn họ, hễ tăng ca là thâu đêm. Mỗi ngày, bên Phùng Nhất Nhất khó khăn lắm mới
được tan ca, hỏi ra mới biết Đàm Tường mới vừa ngủ dậy, đang chuẩn bị đi làm.
Đừng nói đi hẹn hò ở nơi nào có bầu không khí lãng mạn, ngay cả thời gian gặp nhau ăn qua loa bữa cơm cũng không có.
Nhưng đến cuối tuần, Phùng Nhất Nhất bất chấp khó khăn đến gặp cấp trên xin
nghỉ, sau đó cùng Đàm Tường đi đón cha mẹ của anh ta.
Cha Đàm mẹ Đàm từ thị trấn ở quê nhà đến, họ cũng xấp xỉ tuổi của cha Phùng mẹ Phùng, nhưng trông lại có vẻ già hơn mấy tuổi.
Phùng Nhất Nhất nhìn họ liền nhớ đến cha mẹ mình ở thành phố G, đột nhiên càng thấy thân thiết với họ hơn.
Đàm Tường đính hai vòng tròn đen vào mắt đến đón Phùng Nhất Nhất trước.
Phùng Nhất Nhất lo anh ta mệt mỏi lái xe không an toàn nên đã thay anh
ta lái xe.
Kết quả, khi vừa đến trạm xe đón bậc trưởng bối, trên
đường đi ăn cơm, hai người già ra sức hỏi, “Chiếc xe này không phải của
Tường Tường sao? Sao Tường Tường không lái xe vậy?”.
Phùng Nhất
Nhất có chút lúng túng, nhưng cũng không nói gì. Đàm Tường ở đó buồn
ngủ, mơ mơ màng màng có vẻ đáng thương, gượng cười, nói,” Bởi vù con
tăng ca mấy ngày liền, Nhất Nhất thấy con mệt quá nên lái xe một đoạn
giúp con”.
Phùng Nhất Nhất cười với hai vị trưởng bối qya gương chiếu hậu, nhưng cô lại nhìn thấy biểu cảm thở phào nhẹ nhõm của họ.
Bởi dọc đường đã chợp mắt một lúc nên khi ăn cơm Đàm Tường phấn chấn hơn
hẳn. Anh ta vừa ăn vừa giới thiệu Phùng Nhất Nhất cho bố mẹ nghe, nói
một câu thì khen đến hai câu.
Mẹ Đàm không nói gì nhiều, ánh mắt nhìn Phùng Nhất Nhất… luôn có ý đề phòng.
Cha Đàm ngược lại hỏi rất tỉ mỉ: Trong nhà có mấy người? Có em tria à… Bao
nhiêu tuổi rồi? Đi làm chưa? Sức khỏe cha mẹ vẫn tốt chứ? Đã về hưu
chưa? Nhà ở khu vực nào trong nội thành? Nhà cửa thế nào (to không)?
Đàm Tường ở bên cạnh thấy cha nói như vậy cũng thấy ái ngại thay, anh ta
liên tục ngắt lời, cuối cùng bậc trưởng bối nhà anh cũng thấy không vui, trừng mắt với con trai,… Phùng Nhất Nhất thì chỉ biết hỏi gì trả lời
nấy.
Đàm Tường không dám cãi lại cha mình nhưng cảm thấy cha như
vậy quả thật không được hay cho lắm. Không những thế, anh ta còn cảm
thấy đau lòng, ấm ức thay cho Phùng Nhất Nhất, chỉ đành ủ ê, liên tục
gắp thức ăn vào bát cô, luôn miệng bảo cô ăn nhiều một chút.
Cha
Đàm thấy con trai như vậy bèn thở dài, lời ngay ý thật, “Cháu gái à, gia đình chúng tôi không phải nhiều tiền gì, hai người già chúng tôi lại
không được khỏe, chỉ có Tường Tường. Mong sao nó tìm được một cô gái
chân chất, như vậy chúng tôi mới yên tâm… cháu đừng để bụng tôi lải nhải nhé!”.
“Không sao đâu ạ, bác trai!”, Phùng Nhất Nhất chuyển món
ăn nóng hổi vừa được bưng lên đến trước mặt người lớn, nói, “Hai bác ăn
nhiều một chút, chắc trên tàu hai bác vẫn chưa ăn gì đúng không ạ?”.
Thấy cô chu đáo ân cần như vậy, Đàm Tường vô cùng cảm kích, còn có chút kích động. Mẹ Đàm gắp đầy thức ăn cho, anh ta buồn bực vùi đầu vào ăn, chốc
chốc lại ngẩng lên liếc Phùng Nhất Nhất. Cô nhìn anh ta thì anh ta lại
cười với cô.
Sau đó, Phùng Nhất Nhất đi vào nhà vệ sinh, quay về
đến cửa thì nghe thấy Đàm Tường nói bằng giọng điệu tự hào, “…Cô ấy đối
với con tốt lắm! Cô ấy còn biết nấu ăn, mỳ cô ấy nấu ngon lắm ạ! Kết hôn nên tìm người như vậy, dù sao con quyết chắc chắn là cô ấy rồi, cha mẹ
không đồng ý không được…”
Phùng Nhất Nhất vịn tay vào cửa , không lập tức đẩy cửa vào mà lặng lẽ đứng đó.
Như vậy rất tốt! Trong lòng cô có cảm giác ngọt ngào nho nhỏ.
Người đàn ông bình thường thế này, biết điểm tốt của cô đối với mình, cũng có thể đối xử tốt với cô, mặc dù chưa chắc đại phú đại quý gì, còn cần cô
cùng gánh vác những gập ghềnh trong cuộc sống sau này, nhưng cuộc sống
sẽ yên bình, êm ả.
Cô không còn trẻ nữa, cô muốn sống những tháng ngày an bình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...