Đêm thứ ba kể từ khi Phùng Nhất Nhất mất tích, bên Tạ Gia Thụ, mấy người
đàn ông chuẩn bị nghênh đón một đêm không ngủ nữa. Còn ở một nơi khác
trong thành phố G, Trịnh Phiên Nhiên đang ở nhà chơi cùng vợ con thì một vệ sĩ thân cận vội vàng chạy vào, tay cầm điện thoại, hạ giọng báo cáo, “Anh Trịnh, có điện thoại gọi cho anh, tốt hơn hết là anh nên đích thân nghe ạ”.
Trịnh Phiên Nhiên nhìn nét mặt cậu ta là biết không phải chuyện gì tốt đẹp, vừa cầm điện thoại, vừa đứng dậy đi lên lầu.
Anh ta lạnh lùng “A lô” một tiếng, giọng nói đầu bên kia điện thoại nghe có vẻ hào hùng, sang sảng, “Anh là Trịnh Phiên Nhiên, anh Trịnh, phải vậy
không?”.
“Tôi đây!’, Trịnh Phiên Nhiên đi lên lầu hai, hành lang dài có trải thảm lông đẹp mắt, tiếng bước chân được hấp thụ sạch sẽ.
“Anh có một người em gái, là cô Trịnh Phiên Phiên đúng không?”.
“Không sai!”. Trịnh Phiên Nhiên đi đến cuối hành lang, bên cửa phòng đồ chơi của cô con gái nhỏ nhà mình.
“Ha ha!”, giọng nói hào hùng, sang sảng kia bật cười, vui vẻ nói, “Chuyện
là thế này, em gái của anh, cô Trịnh Phiên Phiên có kết bạn với chúng
tôi. Mấy ngày này, cô ấy ở chỗ chúng tôi vô cùng vui vẻ! Nhưng bây giờ,
cô ấy muốn về nhà rồi. Còn chúng tôi, với tư cách là bạn bè của cô ấy,
có thể bảo đảm an toàn đưa cô ấy về, chỉ là phí xăng dầu hơi đắt, anh
phải chi trả thích đáng cho chúng tôi”.
Đây là lời thoại bọn bắt cóc tống tiền đang rất thịnh hành trong thời gian gần đây.
Cánh cửa phòng đồ chơi khép hờ, tiếng cười đùa vui vẻ của người lớn, trẻ con bên trong vọng ra ngoài. Trịnh Phiên Nhiên khẽ đẩy cửa bằng chiều rộng
một ngón tay, nhìn thấy rõ ràng, bên trong căn phòng ấm áp kia, vợ yêu
và con trai lớn của mình đang nói chuyện, còn em gái Trịnh Phiên Phiên
yêu quý đang ôm con gái bảo bối của mình trên đầu gối và lật giở một
cuốn truyện cổ tích.
Trịnh Phiên Nhiên không quấy rầy bọn họ,
quay người lại, giọng nói nhẹ nhàng, thoải mái nói với đầu bên kia điện
thoại, “Không cần, cậu hãy giết con tin đi”.
Dứt khoát, lưu loát ngắt điện thoại, Trịnh Phiên Nhiên ném điện thoại trả vệ sĩ đang nghênh đón, “Đồ thần kinh!”.
Trong lúc Trịnh Phiên Nhiên nhận được cuộc điện thoại lạ hoắc kia, thì Tạ Gia Thụ cũng nhận được hai cuộc điện thoauj. Một là, bên Trần Dịch Phong có tin tức đưa đến, nói hai ngày trước có người nhìn thấy tên tài xế taxi
kia, chiếc xe đó là đồ trộm cướp, cừa được mua hai ngày trước.
Một cuộc điện thoại là của Từ Thừa Kiêu, nguồn gốc tin tức của ngài Kiêu
thông thoáng bốn phương, có người nói đã bắt cóc em gái của Trịnh Phiên
Nhiên.
Bên Trần Dịch Phong đang tiếp tục điều tra, còn mấy người đàn ông nóng lòng lập tức đi đến Trịnh gia.
Tạ Gia Thụ sợ tình hình lan rộng, nguy hiểm đến an toàn của Phùng Nhất
Nhất nên đã giấu kỹ hành tung hai ngày nay của anh với bên ngoài. Ngay
cả chị gái của anh cũng không biết anh đã mất bảo bối cục cưng. Và đương nhiên, Trịnh Phiên Nhiên cũng không hề hay biết tin tức này.
Lúc này, trịnh Phiên Nhiên biết Thịnh Thừa Quang mượn người của anh ta đi
tìm tình nhân của Tạ Gia Thụ, anh ta đã nổi giận đùng đùng.
Trịnh Phiên Nhiên nheo mắt tức giận, lạnh lùng nhìn Tạ Gia Thụ chằm chằm. Tạ
Gia Thụ lại bày ra bộ dáng chẳng thèm đoái hoài gì đến anh ta. Hai người này chiếm cứ hai sô pha, Thịnh Thừa Quang đứng ở giữa nói, “Tính mạng
con người là quan trọng, những chuyện khác tạm thời gặt sang một bên đã. Phiên Nhiên, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Phiên Phiên cũng bị bắt
cóc rồi sao?”.
Trịnh Phiên Nhiên đã kêu người đi tra hỏi cuộc
điện thoại vừa rồi, nhưng miệng lại lạnh như băng, nói, “Người của ai
người đó tự trông coi, em gái tôi có tôi bảo vệ, không cần các người bận tâm”.
Tạ Gia Thụ cụp mắt, không rõ ý tứ, cười cười, sau đó từ sô pha đứng dậy. Thịnh Thừa Quang nháy mắt ra hiệu cho Thẩm Hiên, hai
người một trái một phải tiến đến đánh bọc sườn, chuẩn bị sẵn sàng ghì
chặt Tạ Gia Thụ, người có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
“Phịch” một tiếng vang dội, bàn trà được thiết kế theo phong cách châu Âu xinh xắn
trong phòng khách Trịnh gia bị đá bay, thân đập vào chân ghế sô pha,
quay vòng, sau đó đập vào bậc thang, gãy một chân mới dừng lại, nằm
chỏng chơ tại đó.
Sự việc xảy ra đột ngột, Thịnh Thừa quang và
Thẩm Hiên đều đề phòng Tạ Gia Thụ, không ai ngờ Phùng Nhất Phàm trầm
lặng nãy giờ lại nhảy ra cướp lời…
Trịnh Phiên Nhiên ngước mắt
nhìn về phía người thanh niên, trong đầu còn đang nhớ lại lần có người
giở thói ngang ngược trước mặt anh là chuyện từ hồi nào. Đúng lúc này,
giọng nói kinh ngạc của Trịnh Phiên Phiên vang lên từ phía xa, “Anh cả!
Mọi người làm sao vậy?”.
Đàn ông dù đứng hay ngồi trong phòng
khách đều nhìn về phía có tiếng nói, Trịnh Phiên Phiên mặc chiếc váy đầm màu xanh nhạt từ trên cầu thang đi xuống, cô gái xinh đẹp tựa như hóa
thân của mùa xuân tươi trẻ, tràn đầy nhựa sống.
Mùa xuân tươi đẹp đi tới, những người khác cô đều đã gặp, chỉ có chàng trai anh tuấn đang trưng ra bộ mặt lạnh lùng, nhấc chân đá tung trà kỷ vừa rồi là khuôn
mặt xa lạ. Trịnh Phiên Phiên làm ra vẻ mặt tò mò lại khó nén thưởng thức đi đến trước mặt Phùng Nhất Phàm.
Vệ sĩ mà Trịnh Phiên Nhiên có
thể giữ trong nhà bảo vệ vợ yêu của anh ta đều không phải là kẻ ăn không ngồi rồi, Phùng Nhất Phàm gây ra động tĩnh lớn như vậy, trong chốc lát
mấy người cao to lực lưỡng đã xông lên, động tác nhanh gọn dứt khoát giữ chặt lấy Phùng Nhất Phàm. Thẩm Hiên vội vàng đến can ngăn, lại bị chặn
lại mộ cách khách sáo mà thô bạo.
Trịnh Phiên Phiên đã giải cứu Phùng Nhất Phàm, cô kêu mấy người to cao nhà mình buông cậu ra.
Cô vô cùng hứng thú hỏi chàng trai anh tuấn, “Chị gái của anh bị bắt cóc
rồi à? Chị gái của anh chính là bạn gái của Tạ Gia Thụ à? Chị ruột của
anh à? Woa… Vậy chị ấy cũng nhất định vô cùng xinh đẹp cho mà xem!”.
Mấy người cao to ra tay nặng, Phùng Nhất Phàm bị đau cánh tay, tâm tư rối
loạn, quả thật là phiền chết đi được cái cô Trịnh Phiên Phiên đang lải
nhải trước mặt này! Cậu rống lớn về phía cô, “Cô có thấy mình phiền phức hay không hả? Cút xéo ngay!”.
Trịnh Phiên Nhiên bị xúc phạm còn
được, thấy em gái bị người ta gầm gừ thế, anh ta chau mày, ngón tay khẽ
động, mấy người cao to lập tức xông đến gần Phùng Nhất Phàm với bộ mặt
hung thần ác sát. Trịnh Phiên Phiên cuống cuồng dang cánh tay ra, nói,
“Các anh muốn làm gì vậy? Đừng có động một chút là đánh đấm có được hay
không hả? Các anh cũng đau phải là côn đồ!”.
Không phải… sao?
Mấy người cao to ngơ ngác nhìn nhau.
Cục diện trong phòng khách hỗn loạn, Thịnh Thừa Quang không phải là người
ba đầu sáu tay, quản được cái này không quản được cái kia, đột nhiên anh thấy nhức đầu không thôi. Thật ra, với địa vị và thân phận của Trịnh
Phiên Nhiên , người muốn đối phó với anh ta và gia đình anh ta nhiều vô
kể, anh ta cũng không biết Phùng Nhất Nhất bị bắt cóc, nhận được cuộc
điện thoại của bọn bắt cóc thì thấy mơ hồ, đương nhiên sẽ không bận tâm.
Huống hồ, bọn họ đến Trịnh gia là đến nhà thăm hỏi tìm kiếm manh mối, bây giờ lại làm nhà người ta loạn thành thế này, quả thật là thất lễ.
Vẻ mặt Thịnh Thừa Quang nghiêm túc nói với bạn mình, “Phiên Nhiên, chuyện
tối nay là chúng tôi đã đắc tội, nhưng hcij gái của Nhất Phàm bị người
ta bắt cóc, trong lòng cậu ấy sốt sắng, cậy đừng so đo với đám thanh
niên. Phùng Nhất Nhất là bạn tốt nhất của bà xã tôi, là mẹ nuôi của con
gái tôi, cậu nể mặt giao tình nhiều năm giữa chúng ta, cứu người quan
trọng hơn”.
Thịnh Thừa Quang trịnh trọng nhắc tới “giao tình nhiều năm” thế này, Trịnh Phiên Nhiên bỗng trừng mắt nhìn anh.
Lúc này, vệ sĩ mà Trịnh Phiên Nhiên phái đi điều tra cuộc điện thoại trước
đó bước nhanh đến, khẽ báo cáo bên tai Trịnh Phiên Nhiên, “Số điện thoại kia không đăng ký e là muốn điều tra sẽ rất khó khăn…”.
Giọng
nói của vệ sĩ đè rất thấp, Thịnh Thừa Quang đứng gần Trịnh Phiên Nhiên
thế này cũng không nghe rõ lắm, Tạ Gia Thụ bên góc kia lại phát ra tiếng cười khẽ.
Cũng với tiếng cười khẽ này, Tak Gia Thụ, người cụp mắt, nhìn có vẻ thờ ơ từ nãy đến giờ bỗng ngước mắt lên.
Anh không làm ra bộ dáng mà Thịnh Thừa Quang và Thẩm Hiên lo lắng, lật tung bàn làm om sòm hay nhảy dựng lên, ngược lại, giọng điệu của anh bình
tĩnh vô cùng, “Trịnh Phiên Nhiên, anh nghe cho rõ đây, cho dù Tạ gia
chúng tôi phải lựa chọn kết thân, cũng tuyệt đối không phải là Trịnh gia các người. Tôi, tuyệt dối không lấy em gái của anh!”.
Trịnh Phiên Nhiên bỗng lạnh mặt, đến Trịnh Phiên Phiên cũng ngẩn ngơ, mọi người đều nhìn Tạ Gia Thụ.
Trong phòng khách nguy nga lộng lẫy của Trịnh gia, thần sắc của Tạ Gia Thụ lại giồng như một người đứng trên vách đá.
Anh nói, “Nếu lần này Phùng Nhất Nhất xảy ra chuyện gì, Trịnh Phiên Nhiên
anh cho dù có mánh khóe thấu trời, tôi đá chọi đá cũng phải bắt anh đổ
máu rơi lệ cùng cô ấy”.
Thịnh Thừa Quang lớn tiếng quát, “Gia Thụ! Câm miệng!”.
Tạ Gia Thụ lanh lùng liếc nhìn Thịnh Thừa Quang rồi hất cắm với Phùng Nhất Phàm, “Nhất Phàm, chúng ta đi!”.
Trịnh Phiên Nhiên tuyệt đối không phải là nhân vật dễ chọc vào, huống hồ
chuyện này trước đó anh ta không hề hay biết. Biết chuyện, anh ta đã lập tức kêu người đi điều tra, cũng coi như giúp đỡ. Tạ Gia Thụ trong lúc
giận dữ đã quẳng cho anh ta một tràng những lời lẽ cay độc. Từ bao giờ
Trịnh Phiên Nhiên lại bị người ta đối xử như thế này? Trong chốc lát,
anh ta tức giận đến tái mét mặt.
Thịnh Thừa Quang và Thẩm Hiên trầm mặc từ Trịnh gia đi ra, sau khi lên xe đều mệt mỏi ngồi phịch ra đó.
Thẩm Hiên day hàng lông mày, cười khổ nói, “Bây giờ, Tạ Gia Thụ đúng thật là…”.
Thịnh Thừa Quang nhớ đến người vợ đang mang thai của mình ở nhà, lắc đầu thở
dài, nói, “Cũng không thể hoàn toàn trách cậu ấy được!”.
Hai người mệt nhoài, không lên tiếng nữa.
Ba ngày hai đêm này, mọi người đều vô cùng mệt mỏi. Bởi sợ chậm trễ thời
gian cứu người tốt nhất, không ai dám ngủ, nhưng Thịnh Thừa Quang và
Thẩm Hiên đều tranh thủ thời gian dựa vào đó chợp mắt một lúc. Dù có sốt sắng thế nào, sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn.
Nhưng có vẻ như Tạ Gia Thụ không có giới hạn này, gần tám mươi tiếng đồng hồ, không thấy anh chợp mắt, hơn nữa, thời gian càng dài càng thấy anh bình tĩnh hơn.
Bình tĩnh … đến đáng sợ.
Xe chạy vững vàng,
trong xe tối lờ mờ, hai người đàn ông đều nhắm mắt, nhìn có vẻ đã ngủ.
Một lát sau, Thịnh Thừa Quang chợt nghe thấy bạn tốt cất giọng trầm thấp gọi tên mình.
“Hử?”, Trịnh Thừa Quang nhắm mắt, trả lời ngắn gọn.
“Trước kia, tôi nghĩ mãi mà không hiểu, giờ thì tôi đã hiểu vì sao Phùng Nhất Nhất lại u mê không chịu tỉnh ngộ như vậy rồi!”.
Thịnh Thừa Quang không mở mắt, chỉ nghe giọng nói của Thẩm Hiên càng ngày
càng thấp, “Tôi coi cô ấy là một khả năng trong tương lai của cuộc đời
mình, còn Tạ Gia Thụ… cậu ấy coi Phùng Nhất Nhất là toàn bộ tương lai”.
Không khí trầm lặng lan khắp xe một hồi lâu, Thẩm Hiên dựa vào ghế ngồi, nhìn cảnh sắc thụt lùi bên ngoài cửa sổ, trong lòng đau khổ vô cùng.
Một lúc lâu sau, Thịnh Thừa Quang đưa tay ra vỗ vai anh.
Thẩm Hiên không ngoảnh đầu lại, chỉ nở nụ cười gượng gạo.
Tạ Gia Thụ dẫn theo Phùng Nhất Phàm ra khỏi Trịnh gia, lên xe trở về bệnh
viện, trung tâm an ninh ở đó bây giờ đang là nơi tập trung của bọn họ.
Dọc đường đi, Tạ Gia Thụ đã gọi điện cho sếp tổng của công ty Phùng Nhất
Nhất, lời lẽ khách sáo giúp Phùng Nhất Nhất xin nghỉ dài hạn.
Phùng Nhất Phàm ngồi bên cạnh nghe thấy vậy, đợi khi Tạ Gia Thụ ngắt điện thoại, bèn hỏi, “Sao anh lại giúp chị tôi xin nghỉ?”.
Tạ Gia Thụ nhìn hàng cây xẹt qua bên ngoài cửa xe, giọng điệu bình thản,
“Nghỉ làm không lý do sẽ bị đuổi việc, đợi cô ấy trở về chắc chắn sẽ
tiếp tục đi làm. Làm công việc quen rồi thì vẫn hơn mà, cô ấy rất thích
công việc ở công ty này”.
Phùng Nhất Phàm nghe rồi hốc mắt bỗng
đỏ lên, chàng thanh niên vừa rồi còn bất chấp tất cả ở nhà Trịnh gia,
lúc này lại đỏ mắt, nghiến răng kìm nén nước mắt, rướn thẳng cổ.
Một lát sau, Tạ Gia Thụ thu lại ánh mắt nhìn ta bên ngoài cửa xe, trông
thấy bộ dạng này của Phùng Nhất Phàm thở dài rồi nói, “Đừng lo lắng, dù
cô ấy không trở về nữa, tôi cũng thay cô ấy chăm sóc cậu và cả cha mẹ
cậu nữa!”.
“Cút!”, Phùng Nhất Phàm nghiến răng nghiến lợi rống lên, “sao anh lại thay chị tôi chăm sóc chúng tôi?”.
Không ai có thể thay thế được chị gái tôi!
Nhưng không ngờ Tạ Gia Thụ lại cười, có vẻ rất nhẹ nhàng, “Tôi để lại toàn bộ tài sản của tôi cho cậu”.
Tài sản hiện tại của anh hẳn là đủ cho người của Phùng gia tiêu xài mấy đời.
Dù sao thì họ chiếm giữ Phùng Nhất Nhất chẳng qua là vì tiền.
Hơn nữa, người nhà của anh, mẹ của anh có cuộc sống của bà, chị của anh có
gia đình riêng của mình, bọn họ không cần tài sản của anh.
Tạ Gia Thụ điên cuống mà bình tĩnh sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy, thậm chí trong
đầu đã phác thảo việc sửa đổi di chúc, dự định lát rảnh sẽ viết lại rồi
gửi cho luật sư.
Lần trước anh lập di chúc là ở Mỹ, lúc đó anh
gặp phải mối nguy hiểm đáng sợ, cũng mấy ngày mấy đêm không ngủ thế này. Để đảm bảo, anh đã lập một bản di chúc, thu xếp mấy căn bất động sản và cổ phần trong Tập đoàn Trường Lạc mà mình có trong tay.
Thật ra, năm đó anh đi Mỹ cũng là bởi mất đi Phùng Nhất Nhất, cảm thấy giữa hai
người không còn hy vọng, thậm chí lúc đó còn oán hận hơn bây giờ. Tạ Gia Thụ của ngày ấy từng cho rằng, cả đời này không muốn gặp lại Phùng Nhất Nhất nữa, hoặc là khi áo gấm về làng sẽ khoe khoang một phen trước mặt
cô, sau đó cả đời này không gặp lại nữa.
Thật ra, đơù này không
gặp chẳng phải đồng nghĩa với việc cô sẽ biến mất trong thế giới của anh sao? Vậy có gì khác biệt với hiện tại đây?
Tại sao hiện giờ anh lại cảm thấy cái chết đang gần kề mình hơn bất cứ thời khắc nào của ngày đã qua vậy?
Tạ Gia Thụ như đang lung lay trên chỗ đứng vừa rộng lớn vừa hư ảo, nhưng
lại cảm thấy nhẹ nhõm, càng cận kề điểm giới hạn, anh lại cành thấy nhẹ
nhõm.
Cô không trở về nữa thì có sao? Cô ở đâu, anh sẽ đến đó tìm cô.
Điện thoại của Từ Thừa Kiêu đã cắt đứt mạch suy nghĩ điên rồ của Tạ Gia Thụ.
Đối với Tạ Gia Thụ mà nói, trong giờ phút này, nghe được giọng nói sang
sảng của ngài Kiêu chẳng khác nào nghe được nhạc tiền1, “Sự tình có chút manh mối rồi! Trần Dịch Phong đưa người tới, tôi đã hỏi qua, tên tài xế mua đồ ăn cắp đó nói chuyện có khẩu âm, có lẽ là người đến từ thành phố C”.
1Ý thơ trong bài Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị: Chăng khác nào nghe được nhạc tiên, tai bỗng khoan khoái.
Tạ Gia Thụ ngồi thẳng người, anh sáng trong mắt anh khiến cả xe sáng thêm vài phần, “Ngài Kiêu! Cám ơn nhiều!”.
“Khách sáo gì chứ! Bên này tôi đã tìm Lý Nham ở thành phố C, anh ta sẽ phái
người đi tìm giúp chúng ta. Ngoài ra…”, Từ Thừa Kiêu chỉ nói tới đây.
“Tôi hiểu! Giờ tôi sẽ đi bàn bạc với anh Thừa Quang và mọi người”.
Lúc này, tại một kho hàng bên ngoại ô thành phố G, một đám người không hề
hay biết bản thân sắp bị bại lộ, đang tụ tập một chỗ ăn hạt dẻ rang
đường vừa mua.
Giọng nói hào hùng đã gọi cho Trịnh Phiên Nhiên
kia là của một người đàn ông râu rậm, khuôn mặt bực bội phun ra vỏ hạt
dẻ, chửi rủa, “Chết tiệt! Sao lại có thể kêu chúng ta giết con tin ? Còn có nhân tính không vậy?”.
Sau này, anh các người còn có thể cùng nhau vui vẻ chơi đùa nữa hay không hả?
Thủ hạ ngồi chồm hỗm bên cạnh Râu Rậm cũng rầu rĩ, miệng nhai hạt dẻ thơm
phưng phức, phát âm không rõ, “Lão Đại, theo anh thấy, có phải chúng ta
bắt nhầm người rồi không?”.
“Không thể nào!”, Râu Rậm cho một hạt dẻ vào miệng, nhai tóp ta tóp tép, “Không phải cấp trên đã nói rất rõ
ràng rồi sao? Vị hôn thê của Tạ Gia Thụ mà! Không phải chúng ta tận mắt
thấy hai người họ qua đêm à? Lúc sáng đi ra còn thân mật nữa cơ mà, đi
thang máy mà cô gái còn bắt chàng trai trẻ ôm nữa cơ”.
“Ối!”, Bọn thủ hạ phát ra giọng điệu chê bai không chịu nổi.
Râu Rậm cười hì hì, rồi lại phun vỏ hạt dẻ, đưa ra kết luận, “Chắc chắn
không phải cùng một mẹ sinh ra. Ân oán của nhà quyền thế gì gì đó…”.
Bọn thủ hạ ngồi chồm hỗm thành một hàng, vừa ăn hạt dẻ vừa gật đầu răm rắp.
“Bảo chúng ta mời cô ta ra ngoài cho khuây khỏa hai ngày, không được đánh,
không được bỏ thuốc, đến dây thừng cũng không cần dùng. Chậc chậc! Nếu
không phải cô Trịnh có thái độ đúng mực, độ phối hợp cao, việc này đúng
thật là không dễ làm”, nói tới đây,, Râu Rậm rất ấm ức cũng rất vui mừng cho tiếp hai hạt dẻ to vào miệng, “Các người nói xem, chúng ta khó khăn lắm mới có một mối làm ăn, sao có thể cứ như vậy mà thả người được,
phải vậy không? Quá bằng cho cô ta nuốt không bao nhiêu bữa ăn như vậy
à?”.
Một bữa cô ta ăn nhiều như thế cơ mà.
“Lão Đại, hay là chúng ta gọi điện cho Tạ Gia Thụ đi! Em gái không phải người thân, bà xã dù gì cũng cùng anh ta ngủ.”
“Cái này… cấp trên nói không cho phép chúng ta động đến Tạ Gia Thụ”, Râu Rậm buồn bực nhĩ, phất tay, ngạo nghễ nói, “Mặc kệ đi, cậu đi tìm số liên
lạc của Tạ Gia Thụ tới đây. Chí ít thì chúng ta cũng phải đòi tiền mua
hạt dẻ về mới được”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...