Kể từ khi có một học sinh thi được giải ba toàn tỉnh, còn được tài trợ học bổng đi du học toàn phần ở Florida, vùng quê nghèo của Hoàng Anh đã được nhiều người biết tới hơn.
Nhà nước sửa đường, các doanh nghiệp cũng đầu tư vào nhiều hơn, vùng quê nghèo lạc hậu ấy dần dần khá lên, mọi người trong thôn làng cũng đã bớt nghèo khổ.
Trong thôn gần như đã lắp điện thoại bàn hết rồi, liên lạc cũng tiện hơn rất nhiều.
Hôm trước Hoàng Anh nhận được lá thư đầu tiên của mẹ mình, có vẻ như mẹ anh đã ổn.
Trong thư bà đã kể chi tiết mọi việc cho anh.
Phong thư của bà còn đính kèm cả một mẩu giấy của Đại.
Vốn chẳng học hành gì mấy nhưng tính cách lại rất hào hiệp rộng rãi, Đại chỉ gửi cho anh vài dòng, đầu tiên là hỏi thăm anh, sau đó nói mọi người ở nhà vẫn khỏe, bảo anh đừng lo lắng gì cả.
Cuối cùng thì anh ta nói tuần sau, nhà anh ta sẽ là gia đình đầu tiên lắp đặt mạng internet trong thôn.
Do trước đây thỉnh thoảng trốn học lên thị trấn vào quán net chơi điện tử với chat chit nọ kia nên Đại cũng coi như là một trong số rất ít những người biết “công nghệ” trong thôn.
Anh ta dõng dạc nói sau khi lắp mạng internet ở nhà xong sẽ liên lạc với anh qua yahoo chat, còn dặn dò anh cứ cố gắng tháng ra quán net hoặc bất cứ nơi nào có thể vào yahoo chat một hai lần, anh ta sẽ kể hết mọi việc ở nhà cho, vừa nhanh mà vừa đỡ tốn kém tiền gửi thư.
Hoàng Anh vui lắm, mọi thứ đang dần tốt đẹp lên rồi, cả ngày hôm ấy anh cứ cười tủm tỉm mãi.
————————————-
“Em làm gì mà cứ cười mãi thế?” Takashi vẫy vẫy tay trước mặt Hoàng Anh, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Hoàng Anh nhìn hắn, từ lúc anh ngủ nhờ nhà hắn tới nay đã hơn hai tuần rồi.
Không hiểu sao, kể từ hôm ấy, gần như tối nào Takashi cũng kiếm cớ tới quán lẩu nơi anh làm thêm, có hôm anh còn thực sự nói với hắn là nếu không muốn ăn thì đừng gọi đồ ra làm gì cả, anh thực sự ăn lẩu tới phát chán ra rồi, dù có ngon tới đâu thì cũng không thể ngày nào cũng ăn được chứ.
Takashi tủm tỉm cười không nói, hắn thay đổi chiến thuật, mỗi hôm lại mang cho anh một chút đồ ăn vặt khác nhau.
Có lúc là bánh quy, bánh xốp, chocolate, pizza, hamburger, bánh mochi, có lần còn cả món bánh gì đó truyền thống của Nhật.
Hắn nói với anh, đây là món bánh đặc trưng của quê hương hắn.
Nói thật, từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, Hoàng Anh nào đã được thấy và nếm thử nhiều thứ đồ như vậy.
Mà đâu phải chỉ có đồ ăn ngon, còn cả sự nhiệt tình của Takashi nữa, hắn đã khiến anh cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, thậm chí hôm nào hắn bận việc không tới quán lẩu, anh còn cảm thấy như thiếu thiếu gì đó.
Có lúc Takashi thậm chí còn lên lớp học cùng anh nữa.
Hắn vẫn đang trong thời gian làm luận án tốt nghiệp, Takashi học các môn chỉ thường thường, dường như hắn không tập trung cho lắm.
Cái khiến anh vô cùng ngạc nhiên chính là khả năng vừa thấy thứ gì đã có thể nhớ tới 80% của Takashi, và cả khả năng học ngoại ngữ cực kỳ siêu việt của hắn.
Đúng vậy, Takashi thông thạo bốn kỹ năng nghe nói đọc viết của tiếng Anh, tiếng Trung, tiếng Tây Ban Nha.
Ngoài ra, hắn còn có thể nói được tiếng Hàn, tiếng Pháp và tiếng Ý, chỉ là không đọc viết được.
Hắn nói bản thân thích học ngoại ngữ, còn nói đó là phương pháp giết thời gian cực tốt.
“Anh còn giỏi thứ gì nữa không vậy?” Hoàng Anh hỏi hắn, ánh mắt ngưỡng mộ vô cùng.
Có lẽ ánh mắt ngưỡng mộ ấy đã khiến Takashi vui lắm nên hắn cười tươi rói, lại nhét kẹo mút vào miệng, sau đó dính sát vào anh, trả lời: “Còn nhiều thứ lắm ấy.” Nói xong, hắn đảo đảo cây kẹo mút trong miệng, tiếp tục cười toe toét hỏi anh, “Hoàng Anh muốn học không? Anh dạy em, miễn phí, chỉ cần trả lời anh một câu thôi.”
“Khoan hãy từ chối, để anh nói cho em biết anh giỏi những gì đã nha.
Ngoài sáu ngôn ngữ nói trên, em có muốn học tiếng Nhật không, anh đây là dân Tokyo chính gốc đó.
Anh còn biết chơi hầu hết các môn thể thao, anh biết đua xe, đua ngựa, đai đen ngũ đẳng Taekwondo, cấp Kyoshi Kendo, cấp bảy Muay Thái.
Ngoài ra, anh còn từng đoạt giải trong các cuộc thi đấu quyền anh nghiệp dư, biết sử dụng katana, súng ngắn, súng trường, súng tiểu liên, súng phóng lựu, biết lái máy bay chiến đấu và trực thăng vũ trang.”
Hoàng Anh: “……….”
Ờm, nói sao nhỉ…
Anh sốc lắm, sốc vô cùng, sốc tới mức một lúc lâu cũng không nói nên lời, cũng không tưởng tượng ra Takashi xuất thân trong gia đình như thế nào, chỉ biết nôm na là có lẽ hắn là con nhà giàu.
“Câu gì vậy anh?” Hoàng Anh thật thà hỏi lại.
“Vì sao hôm nay em lại vui vẻ như vậy? Em….” thích ai rồi à? Tất nhiên câu này, Takashi không khỏi ra miệng.
Hoàng Anh ngạc nhiên, khuôn mặt tươi rói cùng nụ cười tỏa nắng cực kỳ đẹp trai vừa rồi đã biến mất hoàn toàn.
Vẻ mặt hắn lạnh tanh, thậm chí đáy mắt còn có gì đó rất….khó hiểu.
Rất lâu sau đó, Hoàng Anh mới biết, ở Tokyo, không một ai dám lên tiếng khi trông thấy vẻ mặt này của Takashi.
Nhưng hiện giờ thì anh nào có hiểu, chỉ thấy hơi lạ mà thôi, rồi thành thật nghĩ, làm gì có ai cứ tươi cười mãi được, cũng phải mỏi miệng chứ.
Quả thực, ở một khía cạnh nào đó, Hoàng Anh vẫn cứ là một chú bé quê mùa thật thà, đôi khi còn hơi ngốc nghếch.
“Em nhận được bức thư đầu tiên của mẹ em ở nhà gửi tới, còn cả của một người anh cùng thôn nữa?”
“Anh? Anh nào vậy?” Nghe nửa câu đầu, Takashi đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nghe đoạn sau, hắn lại cứng người.
“Anh ấy ở cùng thôn với em, hơn em mấy tuổi, từ nhỏ tới lớn luôn cho em sách học.”
Takashi hơi nhíu mày, nhưng không hỏi thêm gì nữa.
Từ lần trước, khi sấy tóc cho Hoàng Anh vào cái đêm anh ngủ ở nhà mình, Takashi đã phát hiện ra một cảm xúc khác lạ dâng lên trong ngực.
Hắn nghĩ cả đêm, sang cả ngày hôm sau nữa, rồi nhận ra mình đã có cảm tình với cậu bạn trông có vẻ ngốc ngốc này rồi.
Nhưng mới chỉ dừng ở mức độ có cảm tình mà thôi, thậm chí còn chưa lên tới mức thích, yêu thì lại càng không.
Takashi hắn không thích vướng vào mấy chuyện tình cảm linh tinh như trong tiểu thuyết đó làm gì, hơn nữa rất nhanh thôi, hắn sẽ về Tokyo, có lẽ là sau khi tốt nghiệp.
Trong thời gian đó, ở cạnh và có những hành động chu đáo chút với người mình có cảm tình cũng được, khỏi cần học ngoại ngữ giết thời gian thêm nữa, hắn đã thông thạo kha khá ngoại ngữ rồi.
Chỉ có điều, người ta vẫn hay nói câu “Nói trước bước không qua.” Khi đó, hắn đâu ngờ những hành động đó của mình đã gieo thương nhớ vào trái tim chàng trai tội nghiệp kia, càng không ngờ chính bản thân hắn cũng bị cuốn vào.
Những sợi tình cảm tưởng chừng như mỏng manh vô cùng, nhưng lại dai dẳng như tơ nhện, mãi mãi không dứt ra nổi.
Những sợi tơ tình xuất hiện từ thuở sơ khai mà hai người đâu ai phát hiện, rồi cứ mãi cuốn lấy hai người họ, kể cả những ngày tháng sau này họ xa nhau, hay dù biết bao nhiêu biến cố xảy ra, cũng chưa từng đứt đoạn.
Hết chương 7.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...