Hoài Bích


Gió lạnh thổi xào xạc, tiếng kêu nghe sao mà chim hạc thê lương vô cùng.

Đêm khuya ở Loạn Táng Cương, sao mà u ám, khủng bố đến thế.

Từ Thanh Viên bình tĩnh lại rồi lui về phía sau, trong lòng nàng có chút buồn bực khi thấy Phong Nhược dọa dẫm nàng.

Nhưng suy cho cùng nàng cũng là một tiểu thư khuê các, khi nàng tỏ ra tức giận cũng chỉ có thể lặng lẽ trừng mắt liếc Phong Nhược một cái.

Vả lại, khi hắn ta nhận ra được điều gì đó rồi nhìn qua, nàng lập tức cúi người hành lễ.
Yến Khuynh thấy hết tất thảy những biến đổi của nàng, nhưng tâm trí chàng đang trống rỗng, cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Phong Nhược tưởng rằng vị nương tử nũng nịu này cứ như đang nói chuyện gì đó mờ ám(*) lắm với chủ nhân của mình vậy.

Hắn xua xua tay: "Đừng hành lễ với ta, ta không để ý đến cái đó."
(*)之乎者也: chi, hồ, giả, dã : trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng
Yến Khuynh bình tĩnh cắt ngang đề tài vô nghĩa của Phong Nhược: "Tình hình buổi diễu phố bên kia thế nào rồi?"
Phong Nhược vô cùng thoải mái: "Tất cả bọn họ đều đã bị chế ngự.

Chẳng qua chỉ là một vài tiểu tặc, những tên lưu manh nhân dịp lễ Phật Đản gây sự, bản thân bọn chúng cũng không có tổ chức nghiêm mật gì, khống chế, đàn áp bọn chúng vẫn rất nhẹ nhàng.

Nhưng mà buổi thẩm vấn tiếp theo, lang quân người phải tới đó đấy."
Nói tới đây, hắn mới kịp phản ứng, sầu lo nhìn Yến Khuynh.

Sắc mặt Yến Khuynh tái nhợt, cứng đờ đứng đó, điều này khiến cho Phong Nhược không khỏi nghi ngờ tối nay có quá nhiều người lạ xuất hiện, hắn cảm giác được hẳn là Yến Khuynh đang khó chịu vô cùng.
Vậy phải làm sao bây giờ đây......
Lúc Phong Nhược đang hoảng hốt, lại nghe Yến Khuynh ôn hoà đáp: "Chuyện này sẽ không dễ dàng giải quyết vậy đâu, nếu đám tiểu tặc lưu manh ấy muốn kiếm chuyện, tất phải có người dẫn đầu, bọn chúng..."
Từ Thanh Viên run rẩy trong gió lạnh, nàng lén lút dịch về phía Yến Khuynh.

Nàng cho rằng hành động nhỏ nhặt này của mình cũng khéo lắm đấy chứ (*) nhưng nàng nào đâu hay biết, Yến Khuynh rất mẫn cảm cho dù bất luận là kẻ nào đến gần chàng.

Đang nói chuyện, Yến Khuynh chợt dừng lại.
( 天衣无缝: không chê vào đâu được; áo tiên không thấy vết chỉ khâu)
Từ Thanh Viên thấy kì lạ, nàng nâng mắt lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Yến Khuynh.
Hắn nói: "Ở đây gió lớn, Loạn Táng Cương chung quy cũng không phải là nơi để bàn chuyện, chúng ta trở về trước đi."
Tâm trạng sốt sắng của Từ Thanh Viên dịu đi hẳn, nàng nở nụ cười yếu ớt, sóng mắt trở nên mềm mại.

Yến Khuynh dời tầm mắt đi, chàng suy nghĩ thật lâu thật lâu, rồi khi quay đầu lại thì thấy Từ Thanh Viên, nàng đang đang đi theo phía sau mình nhìn chàng với ánh nhìn trông mong.

Từ Thanh Viên thông minh nhận ra: "Ta đi theo lang quân, cũng sẽ ảnh hưởng đến người sao?"

Yến Khuynh nhẹ nhàng lắc đầu, chàng đưa tay về phía Phong Nhược: "Lấy vỏ đao ra."
Sau khi đưa vỏ đao cho chàng, Phong Nhược mờ mịt hỏi : " Để làm gì thế? Lang quân, người chẳng lẽ muốn múa đao ở chỗ này sao? Lang quân, võ công của người lại không giỏi......"
Nhưng lời nói đến đây, hắn bỗng không nói gì nữa, vì hắn nhìn thấy Yến Khuynh cầm lấy vỏ đao của hắn, một đầu chàng giữ trong tay, đầu kia thì đưa cho Từ Thanh Viên.
Yến Khuynh rũ mắt: " Đường ở đây không bằng phẳng, Từ nương tử nắm lấy đầu vỏ đao này rồi đi theo ta ra ngoài nhé."
Từ Thanh Viên ngẩn ra, ý thức được Yến Khuynh nhận ra được nỗi bất an của nàng.

Cảm xúc ấy trong lòng nàng chỉ chiếm ba phần thôi, nhiều hơn chính là sự bức bối chẳng thể nói nên lời - -
Nàng và Vệ Miểu quen biết nhau, nàng biết rằng khi Vệ Miểu mắc phải căn bệnh như vậy, người xung quanh ít nhiều gì cũng coi thường nàng ấy.

Nhưng Yến Khuynh lại có thể chú ý tới đến sự khó chịu của nàng, dẫu cho điều đó có nhỏ nhặt đến mấy.
Chàng ấy mà, luôn ép buộc chính mình thoát khỏi vòng an toàn của bản thân.

Chàng bức bách bản thân phải đối mặt với thế gian khiến chàng luôn sợ hãi mỗi ngày này.

Thân là Thiếu Khanh của Đại Lý Tự, chàng đảm nhận chức quan lớn như vậy, chàng nhất định phải sở hữu khả năng quan sát nhạy bén...
So với suy nghĩ của nàng, Yến Khuynh kiên trì, bền bỉ hơn rất nhiều.
Từ Thanh Viên không nói gì, nàng đưa tay cầm lấy vỏ đao mà Yến Khuynh đưa tới.

Yến Khuynh thấy nàng đã giữ chắc, chàng liền cầm lấy đầu bên kia của vỏ đao, đi về hướng ra khỏi Loạn Táng Cương.
Nghĩa trang vừa loạn lạc lại hiu quạnh, những đốm ma trơi nhẹ nhàng lay động trong làn gió.

Yến Khuynh đi từng bước về phía trước, tay áo chàng tung bay, bóng lưng thanh mảnh, bàng bạc như ngọc.

Theo sau đầu kia của vỏ đao, là vị nữ lang trắng nõn, xinh đẹp thuần khiết đang trang nhã cúi đầu.
Phong Nhược chống tay lên cằm, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn hai con người này, con ngươi hắn trừng ra tới sắp rớt ra rồi.
Khi Phong Nhược đang chuyên tâm quan sát, hắn giẫm phải một hố lá dưới chân.

Thấy bản thân sắp té ngã, hắn nhảy dựng lên, nhanh chóng lách về phía sau, sau đó lại phát ra tiếng kêu nghe rất thảm thiết.
Nghe được tiếng Phong Nhược quỷ khóc sói gào ở đằng sau, Từ Thanh Viên bất giác cảm thấy hả giận vô cùng, nàng ranh mãnh quay đầu lại nhìn hắn cười:
Cái đồ đáng đời! Này thì khi nãy dám hù dọa nàng!
Nàng nhìn thấy Phong Nhược ngã vào trong một ngôi mộ, tay hắn ấn xuống tấm bia mộ để đứng lên.

Cảnh tượng hắn ngã cả người đầy đất, lại còn bò ra từ ngôi mộ nữa, trong đêm nhìn có phần kinh hãi.
Từ Thanh Viên vội vàng đi nhanh hơn vài bước, gần Yến Khuynh hơn một chút.
Phong Nhược bĩu môi, tay hắn nắm lấy bia mộ, hắn cúi đầu thoáng liếc qua một cái, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ lại.
Một loại cảm xúc sợ hãi dâng lên trên cổ họng, cả người Phong Nhược cứng đờ, hắn phát ra giọng nói vô cùng khô khốc: "Lang quân, lang quân..."
Yến Khuynh không nghe thấy, chàng vẫn đi tiếp.


Từ Thanh Viên nhận ra giọng nói của Phong Nhược có chút không đúng, nàng nắm vỏ đao kéo về phía sau.

Nhận ra lực trên tay có sự thay đổi, Yến Khuynh mới chú ý tới, chàng quay đầu lại, thấy Từ Thanh Viên nhẹ nhàng chỉ ở phía sau bọn họ: "Phong thị vệ hình như phát hiện ra cái gì đó."
Yến Khuynh cùng Từ Thanh Viên trở lại nơi Phong Nhược ngã xuống, Từ Thanh Viên nhìn theo hướng ngón tay run rẩy của Phong Nhược.
Dưới ánh trăng thê lương, từ lòng bàn chân của hắn, một luồng khí lạnh lẽo xộc lên.

Từ Thanh Viên lùi về phía sau một bước, kề sát vào Yến Khuynh, nàng quan sát mấy chữ khắc trên bia mộ.
Mộ của Diệp Thi.
Mà ba người ở đây đều đã xem qua hồ sơ vụ án Diệp Thi bỏ trốn kia.
Vì sao mộ của Diệp Thi kia lại xuất hiện trong Loạn Táng Cương ở phía sau Tích Thiện Tự? Ai đã dựng lên bia mộ này? Liệu người của Lương Viên có biết hay không?
- -
Khi ba người Yến Khuynh lặng lẽ từ loạn táng cương trở về nơi dạo phố, cửa phường ở Tây Quang Đức thành Trường An đang rộng mở.
Một nữ tử xinh đẹp mặc một bộ váy đỏ thẫm, tay nàng cầm lấy một bầu rượu, vừa đi vừa uống.
Vào một đêm yên tĩnh và lạnh lẽo, hoa xuân bay khắp nơi, từ lầu các của các vị quan lớn ở gần hoàng thành biểu diễn múa rối, lời hí khúc ê a từ trên những bức tường cao, đến ngay cả những người lang thang trong các đường phố và ngõ hẻm đều cóthể nghe thấy.
Nhắc đến Nam quốc kia, người lại không có để mà dùng, không có binh nào có thể chống đỡ cả.

Khi ấy non sông vỡ vụn, lửa thiêu đốt khắp nơi, Thần Châu đại địa ta sắp bị quân giặc kia đánh phá rồi, lại chỉ có mỗi Thái tử Tiễn đứng ra gồng gánh.
神州: Thần Châu (chỉ Trung Quốc)
" Hoàng đế nước ta năm đó, có mối giao tình thân thiết với Thái tử Tiễn.

Sau khi dẫn dắt vạn quân thu phục sơn hà, bệ ha ở trước bia mộ Thái tử Tiễn khóc lớn: Hiền đệ..."
Bước đi trên phố, nghe được những lời nói từ đám nữ tử không đáng tin kia, nàng ta cười nhạo một tiếng, đoạn ngửa cổ, uống một ngụm rượu lớn.
Việc thành lập quốc gia Đại Nguỵ không liên quan gì đến Thái tử Tiễn cả.

Đơn giản chỉ là người trong dân gian tôn sùng đối với những vị anh hùng hào kiệt gặp phải cảnh ngộ bất hạnh, bất kỳ chuyện xưa đặc sắc nào cũng nên dành cho vị Thái tử đã sớm chết từ lâu kia.
Mà chính sách của quốc gia Đại Ngụy theo hướng mở cửa, lại chưa bao giờ cấm đoán loại hình dân gian này, thế nên các truyền thuyết bị người trong dân gian truyền đi ngày cang thái quá...
Lúc này, vị nữ lang nọ đang uống rượu, chợt nghe được âm thanh chấn động kịch liệt của tiếng vó ngựa trên mặt đất.
Đại Ngụy ban đêm cấm rời phường, huống gì nơi nay còn lại là nơi làm việc của phủ đệ phủ Kinh Triệu, chuyện gì đã xảy ra khiến cho người ta đổ xô đến mở phường vậy?
Nàng đột nhiên quay đầu lại, híp mắt nhìn các quan viên cưỡi ngựa đi tới, còn có các lang quân cưỡi ngựa chạy nhanh như chớp.
Ban đêm quan lại Kinh Triệu phủ xuất binh, nhìn thấy nữ tử áo đỏ đứng trên đường lớn, vội vàng cho ngựa dừng lại.

Khi xác nhận danh tính xong, thủ lĩnh xuống ngựa, hành lễ:
"Công chúa điện hạ!"
Vị nữ tử trẻ tuổi này, gương mặt như băng sương, diễm lệ tựa đào mọng.

Ánh mắt nàng ta mê ly nhìn bọn họ, chậm rãi hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Thủ lĩnh suy nghĩ một chút rồi đáp: "Lính gác trên vọng lâu phát hiện ra hỏa hoạn ở hướng của phường Nghĩa Ninh, quan lại nơi đấy đã lập tức báo cáo tình hình khẩn cấp: Có những kẻ xấu quấy phá.

Chúng thần đang muốn đi điều tra, đã quấy nhiễu công chúa điện hạ rồi."
Nữ tử khoát tay, ý bảo bọn họ rời đi.
Mà khi đang băng qua ngõ hẻm, đoàn người Kinh Triệu phủ quay đầu lại, nhìn nữ tử đang uống rượu kia một cái.
Nữ tử này chính là Quảng Ninh công chúa quay trở về Trường An vào ngày kỳ thi khoa cử được công bố và diễu hành qua các con phố vào tháng hai vừa qua, Mộ Minh Xu.
Quảng Ninh công chúa từng theo bệ hạ chinh chiến khắp nơi, lập được baocông cán hiển hách.

Nhưng khi được thuật lại, người bệ hạ ghét nhất chính là sự tồn tại của vị công chúa này.
- -
Cuộc diễu hành vào ban đêm ở trên núi chính là Tích Thiện Tự của phường Nghĩa Ninh đã bị giặc tập kích phá hủy.
Dân chúng hoảng sợ, nhìn những vị quan mặc thường phục của Đại Lý Tự không ngừng lui tới làm việc.

Quan lại xử lý sự vụ ở đây đâu vào đấy, yêu cầu dân chúng lần lượt tiến lên kê khai thân phận và nguyên quán.
Các nữ tử Lương Viên tụm lại một chỗ, bọn họ cũng không bị thương, nhưng lão phu nhân thì thở hồng hộc, tinh thần bà trở nên hoảng hốt, ngồi thất thần bên ven đường.

Về phía các nữ lang, có người sợ đến mức âm thầm khóc, có người thì hỏi han, quan tâm lão phu nhân.....
Lương Khâu sứt đầu mẻ trán an ủi các nàng.
Hắn đếm số người, bỗng cảm thấy không đúng: "Lộ Châu Nhi đâu?"
Không một ai trả lời, hắn hỏi mấy lần, lão phu nhân khóc lớn: "Châu Châu mất rồi sao? Mau! Mau đi tìm Châu Châu trở về...."
Lương Khâu vội vàng đáp: "Không mất, không mất! Nàng ấy sắp tới rồi..."
Phùng Diệc Châu đứng giữa các nữ lang, chớp chớp mắt quan sát đủ loại người trên đường.

Nếu nàng ta thông minh, lúc này hẳn là nên đi nịnh bợ lão phu nhân, chăm sóc lão phu nhân, đối xử với bà thật chu đáo.

Nhưng nàng ta chỉ kiễng mũi chân, mắt dáo dác ngó quanh, vẫn còn lòng dạ để tò mò chuyện thiên hạ, thảnh thơi quá chừng.
Khi thấy Từ Thanh Viên thướt tha bước tới, ánh mắt Phùng Diệc Châu bỗng sáng lên.
Bên cạnh Từ Thanh Viên còn có một vị lang quân tuấn tú, đầy ý vị đi cùng.

Hai người này, tuy vẫn duy trì khoảng cách ba bước với nhau, nhưng Phùng Diệc Châu dám chắc rằng, giữa hai người đã có chuyện gì đó.
Phùng Diệc Châu trừng mắt, nhìn chằm chằm Từ Thanh Viên và vị lang quân kia.

Các quan lại Đại Lý Tự tiến lên, che khuất đi tầm mắt của nàng ta.
Mà khi Từ Thanh Viên trở về, thấy các quan viên tìm đến Yến Khuynh, nàng liền lặng lẽ né đi, không quấy rầy các vị quan viên phá án.

Nàng chậm rãi đi trên đường, nàng cúi đầu xuống rồi nhặt nhạnh vài thứ.
Yến Khuynh chịu đựng cơn đau đầu do bị người người vây quanh, khi mắt hắn nhìn đi khắp nơi, liền chú ý tới hành động của Từ Thanh Viên.
Chàng chợt nhớ tới chuyện gì đó.
Hắn gọi Phong Nhược tới bên cạnh mình, thì thầm với hắn: "Ngươi giúp Từ nương tử tìm lại kim châm đi."
Phong Nhược hoang mang: "Châm gì cơ?"
Quả nhiên Từ Thanh Viên đang nhặt mấy cây kim châm nhỏ trên mặt đất, hắn cũng không quá để ý: "Nhặt những thứ kia làm gì chứ, nàng lại đi kiếm mấy cái châm mới không phải tốt rồi sao? Đây chính là vũ khí mà nàng dùng lúc né tránh khỏi đám tặc nhân kia tấn công sao? Phòng ngừa cũng thật chu đáo..."
Yến Thanh nhìn hắn.
Tuy rằng ánh mắt chàng ôn nhuận, nhưng đâu đó trong mắt vẫn ẩn chứa chút sự nghiêm khắc xen lẫn vẻ khiển trách, khiến cho Phong Nhược không khỏi ngậm miệng lại.
Yến Khuynh thấp giọng: "Nàng ấy là một thân một mình trong mê cục Trường An này, phụ mẫu nàng sao có thể yên tâm được chứ, bọn họ tự nhiên sẽ để lại cho nàng một chút thủ đoạn tự vệ.


Nàng bởi vì chúng ta không thể ngăn chặn tặc nhân kịp thời mà làm mất đi vũ khí bảo vệ tính mạng.

Nàng không muốn làm cho chúng ta khó xử, nên không có đề cập dến việc này.

Nhưng chẳng lẽ ngươi cứ ngồi không mặc kệ?"
Phong Nhược: "......"
Hắn nghĩ thầm lang quân thật sự có bệnh ngốc sao, thất xảo linh lung tâm (*) của người còn lợi hại hơn so với hắn.
Thất xảo linh lung tâm(七巧玲珑心): Xuất xứ từ truyện Phong Thần, Tỷ Can thông minh bởi có tim 7 lỗ.

Về sau chỉ người rất thông minh, rất có lương tâm.
Hắn yên lặng xoay người chuẩn bị đi làm việc, trước khi đi lại đột nhiên phản ứng lại: "Sao đột nhiên người lại nhắc đến mẹ nàng ta?"
Yến Khuynh hỏi ngược lại: "Từ Cố là văn nhân, vai không thể gánh, tay cũng không thể xách.

Vũ khí kia của Từ nương tử có thể ngăn cản được kẻ xấu, đây không giống như bản lĩnh của Từ Cố.

Vậy nên, chỉ có thể là mẫu thân Từ nương tử đã để lại cho nàng.

Có lẽ trên người Từ Cố cũng có, mới có thể tránh né được sự truy đuổi của triều đình......!Phong Nhược, ngươi còn nhớ mẫu thân của Từ nương tử là ai không?"
Đương nhiên Phong Nhược nhớ rõ.
Hắn đã xem qua hồ sơ của Từ Thanh Viên.
Hắn biết phụ thân của Từ Thanh Viên là đại nho nổi tiếng khắp thiên hạ, Từ Cố.
Khi còn thuở nhỏ, Từ Thanh Viên sống cùng phụ thân, được Từ Cố nuôi lớn.

Nhưng Từ Thanh Viên cũng có một người mẫu thân tài giỏi vô cùng - -
Bà từng là nữ chiến thần Nam quốc, Vệ Thanh Vô.
Chỉ là phụ thân nàng cùng mẫu thân nàng đã hòa ly rồi.
Phong Nhược thần bí hỏi: "Lang quân, người cảm thấy Từ Cố mất tích có liên quan gì đến Vệ Thanh Vô sao?"
Yến Khuynh liếc hắn một cái, không lên tiếng.

Ánh mắt này rõ ràng là đang nói:"Từ khi nào ngươi trở nên thông minh như vậy?"
Phong Nhược tức giận lắm.
- --
Không cần phải nói, đêm đó là một mớ hỗn độn, Từ Thanh Viên mang theo tâm sự nặng nề trở lại nội xá, Lan Thì khóc sướt mướt xong thì rời đi.
Sau khi đẩy cửa ra, đèn nến trong phòng đã sáng rực.

Trong phòng, Nàng thấy Phùng Diệc Châu đã chờ nàng với vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp hoạ.
"Nói đi, có phải ngươi lén lút có tình nhân sau lưng bọn ta, đúng không? Ta biết rồi đấy, ngươi chính là vì luôn muốn gặp mặt tình lang của ngươi, nên ngươi mới luôn vụng trộm muốn ra khỏi Lương Viên.

Đêm nay ta đã nhìn thấy hết rồi!"
Từ Thanh Viên nhìn nàng một lúc lâu, uyển chuyển nói: "Ta tha thứ cho sự nông cạn vô tri của ngươi "
( 浅薄无知: dốt đặc cán mai, kém hiểu biết, thiếu kiến thức)
Phùng Diệc Châu: "...?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui