Hoài Bão Và Tình Yêu

An đảo mắt khắp phòng. Cả ngày vất vảchuyển đồ đến đây, giờ mới có dịp nghiêm túc ngắm căn phòng, An thấy rất hàilòng. Căn phòng khá rộng, nhà bếp nhỏ xinh, nhà vệ sinh sạch sẽ, lại có bancông nhìn xuống công viên gần đó.
-        Chịngủ giường này, còn em giường kia. Dũng phân chia.
An gật đầu không cần suy nghĩ, tâmtrí cô dồn vào cái cửa sổ nhìn ra ban công nhiều hơn. “Tuyệt, tớ sẽ trồng vàichậu hoa ở đây” An sung sướng ngồi lên bệ cửa, tiện đập đập tay xuống.
-        Hihi.Em biết ngay chị sẽ có ý tưởng đó.
-        Cậurất hiểu chị.
-        Quákhen. Nếu so với căn phòng trước chị ở, thì đúng là chị đã “lên đời” nhé.
An gật đầu. Ở đây vừa rộng rãi lạicó không gian riêng. Đây là một cư xá mini 5 tầng, có khoảng 40 phòng trọ, tầngtrệt được thiết kế làm nơi để xe.
-        À,em quên chưa nói với chị, hôm nay nhà mình có khách. Sếp của em. Dũng như sựcnhớ.
-        Hả,thông tin này có vẻ bất ngờ.
-        Anhấy là người giới thiệu cho em chỗ này. Tiện thể cho chị làm quen luôn, anh ấycũng sống ở đây, tầng 3.
-        Nghĩalà hàng xóm của chúng ta. Được, em có biết anh ấy thích ăn gì không? An hỏi, cômuốn vị khách của mình cảm thấy rằng họ rất biết ơn anh.
-        Anhấy thích ăn canh cá, lần nào đi nhậu cùng cũng đều thấy gọi mấy món kiểu đó.Còn thì không rõ lắm.
-        Ok,chị có ý tưởng rồi. An cười. Cậu dọn dẹp đi, chị đi chợ.
Việc đi chợ với An không mấy khókhăn. Ngoài việc thừa hưởng list các món ăn tuyệt chiêu của mẫu thân ra, cô còncó khả năng cảm nhận mùi vị rất tốt. Các món canh lại là sở trường của cô. “Anhchàng kia chắc hẳn sẽ rất hài lòng” cô tự tin. An cũng không phải là cô gái cẩnthận, tỉ mỉ gì. Bình thường cô làm gì cũng chỉ qua loa, đại khái, không thíchrườm rà. Việc ăn uống lại càng đơn giản, ăn gì cũng được, 10-20 phút là nấuxong bữa cơm, chỉ khi nào cảm hứng lên cao, cô mới thực sự “hành nghề”.
Đang định nếm thử món canh, An nghethấy tiếng gõ cửa. Dũng đang chỉnh giùm cô giá sách, nói vọng ra: “Chắc anh ấyđến rồi, chị ra mở cửa đi”.
Cửa mở, khi chủ và khách bốn mắt chạmnhau, trong khoảnh khắc An nghe như có tiếng súng nổ bên tai. Khuôn mặt này…
-        Emlà…
-        Anhlà…
An nhớ lại ánh mắt kinh khủng đãkhiến cô khiếp vía cách đây mấy tháng. Chính là anh ta. Đây là sếp của em traicô?
-        AnhQuân, anh đến rồi à? Chị, sao không mời anh ấy vào.
Nhìn bộ dạng sững sờ của hai người,Dũng liền hỏi: “Hai anh chị quen nhau à?”
An chưa biết trả lời thế nào thì Quânđã nhẹ nhàng nói: “Cũng không hẳn. Chỉ là tình cờ gặp nhau một vài lần. Anh làQuân”.

“Tình cờ gặp một vài lần, sao mìnhkhông biết” An thắc mắc nhưng cô vẫn gật đầu: “Vâng, em là An”.
“Thật là bất ngờ, em lại là chị củaDũng”. Anh cười tươi nhìn cô.
“Vâng, quả là bất ngờ”. An cố nặnra một nụ cười, trên mặt vẫn hiện hai chữ: “Không hiểu”. Nhìn cung cách của anhta, khác hẳn với con người cô nhìn thấy hôm đó. Không hiểu tại sao anh ta lạinhìn mình như vậy?
Quân đã bước vào trong nhà, An vẫnđứng tần ngần ở cửa.
-        Anhxuống xem có giúp gì được hai chị em không? Quân nhìn quanh căn phòng.
-        Vâng,chị em mang về một đống lỉnh kỉnh. Anh qua đây giúp em một chút.
-        Ừ.À mà anh ngửi thấy mùi thức ăn thơm quá. Quân không hề khách sáo, có vẻ anh vàDũng rất thân thiết.
An chợt nhớ đến nồi canh, cô chạy vộivào bếp. “Thiếu ngọt” cô nếm thử. “ Anh ta gặp mình lúc nào? Tại sao lại nhìnmình như vậy?”, An vẫn không sao đuổi được ý nghĩ đó. Tayvới tìm lọ bột ngọt nhưng mắt cô vẫn để ý Quân. Anh đang kê bàn với Dũng, hoàn toànkhông có dấu hiệu gì cho thấy anh áy náy vì đã gây ra mối bận tâm cho cô. Trongmột tích tắc lơ là, An đã cầm nhầm… lọ muối.
Vẻ ngoài điềm nhiên như không, thựcra Quân cũng đang mang những suy nghĩ không kém gì An. Cô gái này mỗi lần gặplà khiến anh không khỏi bất ngờ và thật thú vị khi cô lại là chị gái của Dũng,trưởng nhóm sinh viên do anh phụ trách. Đồ đạc cô mang về có thể chất đầy mộtxe ba gác. Hoa, chậu cảnh vẫn xếp một góc trong nhà, chưa tiện bày trí. Riêngsách truyện phải đựng bằng bao, chưa kể những vật dụng linh tinh. Quân lật lậtmấy quyển truyện đang để tạm ở đầu giường. Gần như mỗi quyển đều ghi vài dòng cảmnhận của cô trong đó. Với “Tiếng chim hót trong bụi mận gai”: “Tưởng mất mày rồi,hóa ra ta để quên ở nhà. Hihi. Mua mày cách đây 4 năm, mất 4 ngày để đọc, 3 nămsau xem phim bằng phụ đề tiếng anh, vẫn hiểu mới chết chứ...”. Còn với “Trà hoanữ”: “Rất thích tác giả Alexander Dumas cha, nên dù túi đang rỗng, vẫn nhắm mắtmua mày để xem Dumas con viết thế nào. Vui quá đến quên luôn mặc cả^^. Thậtđáng đồng tiền bát gạo, giờ tao hiểu tại sao mày lại là tác phẩm kịch được diễnđi diễn lại nhiều nhất rùi...”. Với “Ruồi Trâu”: “Truyện này phải đọc đến một nửamới hiểu tác giả viết cái gì. Rèn cho người đọc tinh thần “nhẫn nại”, “kiên cường”  không kém gì nhân vật trong truyện. Nhưng màcàng đọc càng hay...”. Đọc vài cuốn, Quân kết luận: “Đúng là một cô gái “Thấysách chưa được đọc bao giờ như được gặp người bạn tốt, Thấy sách mình đã đọc rồinhư gặp người bạn cũ”. Mà sách của cô thì đủ các thể loại: tình cảm, trinhthám, khoa học, đông tây kim cổ, có lẽ chỉ trừ truyện ma là không có.
Bên ngoài đã có tiếng lạch cạch dọncơm. Dũng kéo Quân đi rửa tay, bước ra đã thấy An dọn xong mâm cơm.
Phải công nhận, trình độ nấu ăn củacô không chê vào đâu được: canh cá rô thơm lừng, tôm tẩm bột vàng giòn, nộm thậpcẩm nhiều màu sắc và cả thêm một đĩa thịt rang béo ngậy.
-        Chịem nấu ăn rất ngon. Dũng hết lời ca ngợi chị mình khi họ ngồi vào bàn ăn.
-        Ừ,nhìn là muốn ăn rồi. Quân nhìn An tỏ ý ca ngợi, cô mỉm cười đáp lại, mặc dù vẫncảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Đúng như Dũng nói, Quân chọn móncanh đầu tiên.
-        Trôngmón này thật hấp dẫn. Múc một ít vào bát, anh bắt đầu đưa lên miệng.
An ngẩng đầu lên đúng lúc đó, cô thấyanh nhăn mặt, cảm tưởng như đang cố nuốt.
An thoáng bối rối: “Sao thế nhỉ?”.Lúc nãy thêm mì chính cô chủ quan không nếm lại. Đang định múc một ít canh thìDũng lên tiếng: “Anh Quân, hôm nay chị em em mới chính thức dọn đến đây ở. Cảmơn anh đã giúp đỡ”.
-        Cậukhách sáo từ bao giờ thế. Quân cười nhưng hình như mặt anh có hơi tái.
Những món khác đều rất ổn. Không hiểusao An cứ nhìn chằm chằm vào bát canh: “Nó có vấn đề”. Ngần ngừ một lát, cô múcmột ít vào bát đưa lên nếm thử. “Ôi trời, mặn chát, không lẽ mình cho nhầm muối”.Thật không còn từ nào diễn tả cảm giác của An lúc này. Những lời ca tụng củaDũng và khuôn mặt tỉnh bơ của Quân làm cô chỉ mong có một cái lỗ nào để chui xuống.An cúi gằm mặt, nhặt từng hạt cơm trong bát, cảm giác nuốt không trôi.
-        NgheDũng nói em đang học CNSH ở đại học Bách Khoa à?
An hơi giật mình khi Quân hỏi, cô lắpbắp: “Vâng, vâng, em sắp là sinh viên năm thứ 5”. An cười cười đáp lại, cốtránh ánh mắt của anh.

-        Emgái anh cũng học ngành đó, nó kém em một tuổi.
-        Vâng,thế ạ.
Như bìnhthường, một chủ nhà hiếu khách sẽ hỏi: “Em gái anh tên là gì? Em ấy có ở cùnganh không?...”. Song từ lúc gặp Quân, đầu óc An đã là một mớ bòng bong. Cô trảlời cho qua quýt, hi vọng không phải nói chuyện với anh ta quá lâu. Anh càng điềmnhiên như không, cô càng như ngồi trên đống lửa.
-        Sax,cái gì mà mặn thế này. Dũng cũng đã “dính chưởng”.
Quân và An bốn mắt nhìn nhau. Nụ cườiđang nở trên môi cô tắt phụt, một đàn ong bay vo ve trong đầu.  Định sau khi Quân hỏi chuyện xong, cô sẽ đứnglên “chữa cháy” món canh. Anh ta không nói, cô không nói thì sẽ coi như khôngcó chuyện gì. Nào ngờ…
Mặt An đã đỏ lựng, dáng điệu ấp únggiống như một học sinh đang ngủ gật bị cô giáo gọi dậy trả lời bài: “Thật ngạiquá! Có lẽ em cho hơi quá tay”
-        Cũnghơi mặn một chút. Quân thật thà.
-        Vậyđể em đi chữa.
Quân chưa kịp nói: “Không cần đâuem ạ” đã thấy An bê bát canh vào trong bếp. Trông điệu bộ của cô anh không khỏiphì cười. Dũng cũng nhăn nhở, nó ghé sát tai anh thì thầm: “Có lẽ chị em bị anhlàm cho hồn xiêu phách lạc mất rồi”.
Cuối cùng, bữa cơm cũng kết thúc.An lui cui rửa bát rồi chú tâm sắp xếp đồ để hai anh chàng nói chuyện. Thực racô rất muốn biết anh ta gặp cô lúc nào mà có ấn tượng về cô như vậy. Nhưng nghĩđến chuyện món canh, cô không dám mở miệng. Khi Quân vừa về khỏi, Dũng đã lao ngay vào đứng cạnh An tra hỏi:
-        Chịthấy sếp em thế nào?
-        Khôngtệ.
-        Thếthôi á. Chị không thấy anh ấy rất đẹp trai sao?
-        Cũngtạm. “Đẹp trai ư, thiên hạ thiếu gì” An thầm nghĩ.
-        Anhấy rất phong độ?
-        Cũngcó vẻ.
Hai chị em họ luôn đối đáp như vậy,kém nhau một tuổi, họ vừa như chị em, vừa như hai người bạn.
-        Chứkhông phải chị bị anh ấy làm ê mẩn đến nỗi quên đường thành muối đó hả?Nhìn Dũng cười hí hí, An thấy cáu tiết.
Dũng tiếp lời: “Em định giới thiệuanh ấy cho chị, nhưng không ngờ chị lại gây ấn tượng “mạnh” như vậy”
An khẽ nhíu mày: “Nếu cậu biết anhta đã nhìn tôi với ánh mắt đáng sợ thế nào thì cậu có còn nói anh ta tử tế, hàohoa nữa không??” Quả thật, ấn tượng của cô về Quân cũng rất “mạnh”.

Cô vỗ vỗ vai em trai: “Hóa ra cậu địnhtrở thành “ông mối” cho chị đấy à? Rất tiếc, đẹp trai ư, cũng chỉ để ngắm màthôi”. Nói đoạn đi nhanh ra ghế bật tivi, bỏ lại thằng em phía sau.
Dũng chưa chịu kết thúc cuộc tranhluận: “Mà thôi, anh Quân lúc nào cũng có hàng tá viên kim cương lấp lánh xungquanh, ngó đến hòn đá cuội là chị thì người ta lại đánh giá thấp anh ấy”. Dùnglời lẽ để khích bác cô chị là cách mà cậu thường dùng.
“Coi như điếc, coi như câm”. An lờđi, tiếp tục xem tivi.
-        Emchỉ đánh giá khách quan thôi mà. Nói chung không nên làm chị bị tổn thương saunày. Dũng tiếp tục trêu An.
-        Emsẽ giới thiệu cho chị mấy anh khác rất được ở công ty.
Không hiểu tâm trạng của những ngườibị ép đi xem mặt thế nào? Còn cô, mới chỉ trong tình trạng “giới thiệu” mà nghehai từ đó đã dị ứng khắp người. Ở với Lan, cứ dăm bữa nửa tháng, sau một bài calên lớp về tình trạng “độc thân” không có dấu hiệu kết thúc của cô, lại đòi chocô làm quen một anh chàng “rất được” nào đó. Không ít lần, Hưng nhắn những tinnhắn rất giàu cảm xúc, đơn giản như: “Nhiều lúc, anh thấy thương em lắm”. “Thương”ở đây dành cho cô gái bị sự cô đơn và thiếu thốn tình cảm giày vò. Giờ ở vớiDũng, mới ngày đầu tiên, cậu em cô cũng mắc virus “mai mối”. Điều đó làm cô thấymình giống một con bé u sầu, ủ rột vì đói khát tình cảm. Trong khi, cô hoàntoàn thoải mái với cuộc sống “độc thân”. Sở thích và đam mê của cô quá nhiều.Thời gian cô dành cho nó còn chẳng đủ, hơi sức đâu mà quan tâm mấy chuyện tìnhcảm. Dĩ nhiên, không thể không có đôi lúc “yếu lòng”, những khi mưa to nắngcháy, Lan có Việt đưa đón, còn cô lủi thủi đến trường. Dẫu vậy, nó cũng chỉ làmột ý nghĩ thoáng qua, không lưu lại quá lâu trong tâm trí cô.
-        Thếtiêu chuẩn “rất được” của cậu là thế nào? An rời mắt khỏi màn hình, hỏi mộtcách hờ hững.
-        Àthì, ngoại hình chỉ cần tạm được, không đến nỗi sứt môi lồi rốn, cao hơn chị mộtchút, chủ yếu có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân và gia đình, ngày cho chị ăn3 bữa đầy đủ, thi thoảng đưa vợ con đi du lịch, không có hành vi bạo lực, uốngrượu say biết tự lên giường đi ngủ...
Những điều này thật hợp ý An, có điều,cách diễn đạt của em cô mới phong phú làm sao. “Không sứt môi lồi rốn”, nó còncụm từ nào sinh động hơn nữa không. “Cao hơn chị một chút”, tôi mới chỉ có1m59, chẳng nhẽ anh ta cao 1m 59,5 cũng được sao, “ngày cho chị ăn 3 bữa” saomà nghe giống lợn công nghiệp quá.
An quay hẳn người lại, chống cằmnhìn cậu em: “Nghe tiêu chuẩn cũng đủ biết cậu là người siêu thực tế. Sau này,khi tuyển vợ, cậu chỉ cần đeo một tấm biển đề: “Cần tuyển một nữ, thấp hơn tôimột cái đầu, nuôi con khỏe, đẻ con ngoan, không ăn quà vặt, không ngồi lê đôimách, gia đình không có tiền sử bệnh tim...”.
-        Emmà phải làm thế sao. Em chỉ là nhìn người mà đưa ra tiêu chuẩn thôi. Vợ em ấyà, không xinh như hoa hậu cũng phải hạng siêu mẫu. Chỉ riêng ở công ty, chẳngqua em ít tuổi chứ fan hâm mộ em chỉ thua mỗi anh Quân thôi.
-        Ồ,vậy vinh dự lựa chọn con dâu kia sẽ thuộc về mẹ và chị cơ đấy.
Dũng vui vẻ gật đầu: “Dễ thế lắm.Chị cứ mãi cô đơn thế này thì trong tiêu chí của mẹ sẽ phải thêm “có thể sốnghòa hợp với chị gái của chồng” mất”.
-        Nóithẳng ra là “bà cô” chứ gì. Rất không may chị lại thích hai từ đó. Em biết đấy,càng già người ta càng khó tính. Chị không đảm bảo sẽ đối xử hòa thuận với vợem đâu.
-        Cảmơn chị đã báo trước. Thực ra, em đã dự định sau khi lấy vợ sẽ nuôi một conbecgie chỉ để canh chừng mỗi khi chị đến chơi.
-        Haha,vậy chị thật vinh dự là người đầu tiên tặng em becgie ấy một quả mướp nướng. Anđứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.
-        Ặc,chị nhìn hiền lành thế mà tâm địa thật xấu xa. Dũng nói với theo.
Ló mặt ra ở cửa, An ném cho cậu emmột nụ cười lém lỉnh: “Hì hì, em không phải là người đầu tiên nói câu đó đâu”.
……………………..
Ngay khi thực tập xong, An đã lên kếhoạch ùa hè. Đầu tiên là phải củng cố kĩ năng tiếng anh, sau đó là thamgia nghiên cứu . Nói chung, cụm từ “nghỉ ngơi, xả hơi” sẽ không có trong từ điểncủa cô. Cô không muốn mình ra trường mà không có gì trong tay.
Hôm sau, theo lời giới thiệu của mấyngười bạn, cô loăng quăng đi tìm hiểu các trung tâm tiếng anh. Tiếc là chưa nơinào ưng ý. Nơi có chất lượng thì quá đắt, nơi học phí tạm được thì cô cảm thấykhông tin tưởng. Xế trưa, An qua nhà Tú Anh. Cô đã ra trường nên hầu hết sáchtiếng anh không còn được trưng dụng nữa. An tham lam gom hết tất cả những sáchmà cô cho là có ích, kể cả mấy cuốn truyện cũng không tha. Buổi chiều khi vềnhà, chiến lợi phẩm cô thu được là hai túi to đầy sách.
Bước xuống khỏi xe bus, An khó nhọccầm hai túi sách. Đang định rẽ vào ngõ thì một chiếc xe con sang trọng chắnngay lối. Người bước trên xe xuống không ai khác chính là Quân. Có vẻ anh ta vừađi làm một việc gì đó rất quan trọng, cô thấy người trong xe đang gật đầu đáp lạilời tạm biệt của anh là một người đàn ông rất bệ vệ. Đường vào ngõ nhà cô đi bộít nhất cũng phải 4 phút. Quân đã nhìn thấy cô, trong tình huống này thật khôngcách nào trốn được. Ngay khi chiếc xe vừa đi khỏi, anh cười tươi chào cô. An chỉcòn cách cười đáp lại trong đau khổ, cô sẽ phải đi bộ cùng anh ta.
-        Anhcó thể giúp em. Quân đưa tay ra đỡ lấy một túi sách từ tay An.
-        Vângmay quá, nó quả thật rất nặng.
-        Hômqua dọn nhà giúp em, anh thấy phòng em rất nhiều sách. Em có vẻ rất ham học.

-        Hihi,nếu nói em ham đọc truyện thì em xin nhận. An thật thà.
-        Vậychỗ này đều là truyện?
-        Ồ,cũng không hẳn. Em vừa mượn được một số sách tiếng anh.
-        Emcó ý định học thêm tiếng anh à? Quân cười, giọng nói và điệu bộ hết sức nhẹnhàng.
“Anh ta cũng không đáng ghét nhưmình tưởng”. An nghĩ và cảm thấy tự nhiên hơn khi nói chuyện với anh. Nhưng thựcsự cô rất tò mò muốn biết những gì mà cô thắc mắc suốt từ hôm qua.
-        Emđã có ý định học ở đâu chưa? Nếu không, anh có thể giới thiệu cho em vài địa chỉ.Học phí phải chăng và quan trọng là chất lượng rất ổn.
-        Vâng,cảm ơn anh. Chắc em phải cần anh giúp đỡ nhiều.
Thoáng thấy cái vẻ tần ngần muốn hỏigì đó của An, Quân mỉm cười: “Có vẻ em đang thắc mắc tại sao anh lại biết em hả?”.
An sửng sốt: “Anh ta đọc được ýnghĩ của mình”. Cô khe khẽ gật đầu.
-        Anhgặp em một vài lần, ở rất nhiều nơi khác nhau. Quả thật, em rất… ấn tượng.
“Ấn tượng, ấn tượng gì?”An hơi bốirối.
-        Hômanh gặp em trong trường, anh nhìn em chỉ là vì thấy em quen quen và chỗ em ngồilà nơi trước đây anh hay đọc sách.
“Chỉ đơn giản thế thôi ư?”An ngẫmnghĩ, tai vẫn dỏng lên nghe Quân nói.
-        Emcó trí nhớ khá tốt đấy, anh tưởng hôm đó em chăm chú đọc sách lắm. Giọng Quân bắtđầu hơi châm chọc.
-        Ồ,thực ra vì ánh mắt anh rất… đặc biệt. An không dám dùng từ “đáng sợ”. Nói chínhxác là có thể đốt hết lông trên người cô!
-        Thậtvậy ư?
An cười nhạt trong lòng: “Anh cũngbiết giả bộ thật. Nếu không phải anh cố ý thì làm sao mà ánh mắt lại đáng sợ thếđược”.
Họ đã lên đến tầng 2, cô nhận túisách, cúi đầu chào anh, cảm thấy nhẹ nhõm đôi phần. An vừa quay đi, Quân liềnbuông lời:
-        Thựcra thì, anh có gặp em trong quán bia, hôm đó trông em rất giống… một con gà gậtgù.
“Hả” An sững người, cô lẩm nhẩm:“Gàgật gù = Gà toi =…”. Cô không dám nghĩ tiếp.
-        Nhântiện, cho anh cảm ơn em món canh hôm qua. Nó cũng rất “ấn tượng”.
Cô quay phắt người lại, con ngườiđáng ghét kia đã đi khuất khỏi cầu thang. Quả thật, cô đã xem thường anh ta.hic!
Còn Quân, nghĩ đến cảnh An đang đứngnuốt giận mà không làm gì được, lại thấy rất hài lòng. Thật khó nhận xét cô gáinày là người như thế nào. Nữ tính, dịu dàng? Lần đầu gặp An, ấn tượng của anhlà như vậy. Vô tư, hay cười hay nói, đó là lần gặp thứ 2. Biết chia sẻ là lần gặpthứ 3. Mạnh mẽ, không dễ khuất phục là lần thứ 4. Gộp tất cả những lần trước,có thể thấy trong cái vỏ bọc điềm đạm của cô là một cá tính mạnh mẽ và sôi nổi,ít bị ngoại cảnh chi phối. Còn hôm qua, ấn tượng của anh lại hoàn toàn khác hẳn.An nói năng chừng mực, có vẻ niềm nở đấy mà như rất xa cách. Xem ra, cô gái nàythật khó đoán. 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui