“Nóng, nóng quá”. Cái nóng của lửa cồn như thiêu như đốtlàm An hoảng hốt bừng tỉnh. “Giờ là mấy giờ?” An quơ tay quơ chân, vô tình chạmphải tay Lan đang ôm chặt lấy cô. Giường kí túc vốn là giường đơn, 2 đứa nằmchung nên rất chật chội. An thấy nóng vô cùng nhưng không dám gỡ tay Lan ra, sợlàm bạn thức. Cô không nhớ nổi hôm qua 2 đứa đã mò về phòng bằng cách nào, chỉmang máng nhớ rằng Lan cứ ôm chặt lấy cô, khóc rất nhiều, rất lâu.
Trong phòng giờ chỉ còn 2 đứa cô. Nắngđã dát vàng lên cửa sổ. Ngó điện thoại, An hốt hoảng : “Hơ hơ, đã 8 rưỡi rồi ư,hình như hôm nay mình phải lên học nhóm”
Lồm cồm bò dậy, đánh răng rửa mặt,thu dọn sách vở xong, An phóng như bay ra khỏi nhà bỏ mặc Lan đang rụi rụi mắtngái ngủ. Hôm nay cả bọn phải ôn tập một môn quan trọng cho kì thi giữa kì, côđã hứa lên học cùng, nhất định không được quên. Vừa thấy bóng An hớt hơ hớt hảichạy đến, Vũ béo đã nạt : “Ý thức không bằng đít con vi trùng, không bằng môngcon vi khuẩn, không bằng…”
- “Khôngbằng con của con virion, OK?” An nhanh chóng cướp lời.
- “Bìnhminh sớm quá đấy bà chị ạ”. Diệp Chi cắn cắn bút, ngó An. “Nhìn cái bản mặt củamày chắc lại thức đêm cày truyện chứ gì”
- “Taouống bia. Mệt!” An trả lời tỉnh rụi rồi ngó ngó xung quanh. “Mà tên Thuấn chưađến à?”
Cả lũ há hốc mồm, nhìn cái vẻ điềmđạm vốn có của cô không khỏi bất ngờ.
- “Uốngvì buồn, vì tình hay vì bạn?”Linh tới tấphỏi.
- Vìbạn
- Ha!Khó tin quá. Xem chừng heo nhà ta chuẩn bị xuất chuồng được rồi.
“Bốp” một quyển sách nhanh như điệnxẹt lao về phía Vũ. Hắn nhăn nhó ôm đầu, vẫn không quên trêu chọc An : “Cỡ màychỉ có con trai chủ lò mổ mới đỡ nổi”. Lại một quyển sách nữa lạnh lùng lao tới!
Lớp của An chỉ khoảng 30 người, côquen thân hết thảy mọi người nhưng đặc biệt thân chỉ có Thuấn, Linh, Hưng, Vũvà Chi. Sáu đứa lập thành một nhóm cùng giúp đỡ nhau trong học tập. Vũ và Chi vốnrất thông minh, không cần học nhiều cũng biết. Linh thì chăm chỉ cần cù. Thuấn,Hưng thì đuối hơn một tẹo. Với việc học, Vũ và Thuấn có vẻ hơi xem thường .Theo phương châm của bọn hắn : “Đời sinh viên như mây trôi, gió thoảng. Quyếtăn chơi cho đỡ phí cuộc đời”. Học hành có phần đủng đỉnh, lúc nào gần thi mớigiục bọn An cắm đầu vào học. Linh ghi chép bài đầy đủ, cuối kì vở của hắn luônđược đem làm giáo trình không chỉ riêng cho nhóm mà còn cho cả lớp. An về cơ bảnkhông chăm chỉ, đi học cũng không đầy đủ, nhưng bù lại khả năng tập trung củacô rất cao, nắm bắt ý rất nhanh nên luôn được giao làm đề cương. Bình thường thấycô luôn miệng cười nói song đã làm việc gì thì chuyên tâm đến quên trời quên đất.
- An,An. Hưng lay lay vai An. Trời ơi ngủ gì mà như heo ý. Dậy đi , gần trưa rồi.
An uể oảigiụi mắt, cảm thấy mệt mỏi rã rời. Hóa ra, cô đã ngủ gục từ lúc nào. Hưng đưacho cô chai nước.
- Xuốngđây cưng, xem với tao bộ phim này cho đỡ buồn ngủ. Thuấn đã đến. NgoàiHưng chăm chú đọc sách ra, cả bọn còn lạidán mắt vào chiếc Lap của Diệp Chi, coi bộ đang rất hào hứng. An liếc đồng hồ,đã 11 giờ.
- Haha,mày thấy mông con đom đóm này quyến rũ không. An cười ngất, chỉ chú đom đómtrong bộ phim hoạt hình “Princess and frog”
- Íẹ, muốn có vòng ba như thế không khó đâu. Chi thè lưỡi.
- Cókhi nào chuyển gen phát sáng của đom đóm vào mông Heo không nhỉ? Vũ chớp chớp mắt.Như thế quả là… gợi cảm.
An cười:Thường thôi, nếu muốn thì kể cả hai con ngươi của mày cũng ok.
Linh mơ mộng: “Tao thấy giờ có mèo,lợn, chuột… đều chuyển gen phát sáng được. Giá có hoa phát sáng nữa thì tốt biếtmấy, làm đèn ngủ treo trong nhà, vừa đẹp vừa thơm”
Tức thì cả bọn lao xao: “An, nhiệmvụ của mày đấy”
- Chậc,lại thêm một khách hàng tiềm năng nữa rồi. An cười cười.
Cô đã từng khiến bọn bạn suýt ngộ độcvì cứ mở mồm là hoa, hoa và hoa. An thích hoa, thích đến nỗi chỉ một nhành hoadại bên đường cũng làm cô xao xuyến. Vũ béo đã không ít lần mỉa mai cái vẻ thẫnthờ của cô khi đang đi tự dưng dừng lại ngắm hoa dại. Cô luôn mơ ước được làmchủ một trang trại hoa và cây cảnh. Kiến thức chuyên ngành không ăn nhập gì vớisở thích cũng khiến cô không khỏi đau đầu. Nhưng tuổi trẻ vốn nhiều hoài bão,An nghĩ rằng một khi đã có niềm tin thì nhất định sẽ làm được
- Màylàm gì thì làm, đám cưới của tao, hoa hoét gì do mày phụ trách hết. Tao sẽ kếtđầy hoa hồng đỏ trên xe cưới. Vũ cũng bắt đầu mơ mộng, cứ động đến chuyện tìnhyêu tình báo là hắn nai tơ dễ sợ.
Hưng quay xuống đế vào: “Cho anh đặthàng trước 999 bông hồng”
- Còntao, chỉ xin mày một giỏ hoa lan.Hihi. Linh thủ thỉ.
- Xinđa tạ, đa tạ. Các huynh làm em cảm động rớt nước mắt. An giả lả.
An nhìn lũ bạn, rồi quay mặt ra sântrường, thầm mong sao cho thời gian tươi đẹp này trôi qua thật chậm. Ngoài kia,bằng lăng đang lặng lẽ thay áo mới, trên những nhánh cây mơn mởn đã chúm chím nụhoa xinh xinh. Gió thổi làm bay bay những tà áo thướt tha của các nàng liễu bênhồ, mặt hồ khẽ lay động, đắm mình trong ánh nắng vàng rực rỡ. Nơi này, sau cảngày ôn thi căng thẳng, nhóm bạn của cô sẽ tụ tập tán gẫu. Dưới gốc đa kia, côvà Lan thường ngồi tâm sự. Xa hơn nữa, là con đường phượng vĩ, Minh đã từng hétầm lên, nhặt từng chiếc lá phượng vương trên đầu cô. Thời sinh viên mang đếncho cô bao kỉ niệm, buồn ít, vui nhiều. Có những góc sân trường mà cô đã ngồimòn cả đít quần, có những nơi chỉ cần đi qua cũng thấy vấn vương, xao xuyến, cónhững người bạn chỉ cần nhắc đến tên cũng đã đủ ấm lòng…
- An!Mà mày không định yêu đi hả? sinh viên năm thứ 4 rồi đó, trẻ không yêu già đổ đốn!Câu hỏi của Linh cắt ngang dòng suy nghĩ của An.
- Cásấu lớp mình mà có người rước đi, anh em mình hạnh phúc biết bao, An nhỉ. Thuấnkhoác vai An thân mật.
Hưng quay hẳn người xuống: “Ankhông thích chứ gật đầu một cái ối anh xin chết!” Trong mắt cậu, An lúc nàocũng rất đáng yêu.
Vũ béo được dịp ngâmnga, mắt liếc nhìn An tinh nghịch.
“Cô em vừa giỏi vừa xinh
Cho nên ai cũng rung rinh trướcnàng”
“Chà! Hôm nay lại nổi hứng chơi ca dao cơ đấy”.Lông mày An khẽ nhếch lên. Cô ngọt ngào đối đáp :
“Ước gì anh cưới được nàng
Để anh mua gạch Bát Tràng về xây”
- Phảithế không Vũ? An nhìn cậu bạn với vẻ thách thức lém lỉnh.
- Việcgì mà phải ao ước? Nghe đây này: “Làm saoanh có thể bắt trời không mưa khi trên trời dày đặc mây đen? Làm sao anh có thểbắt lá vàng không rụng khi mùa thu đã tới? Và…Làm sao anh có thể bắt em khôngyêu anh khi anh có trên đời này, hả An?".
Cả bọn trầm trồ, chờ đợi phản hồi củaAn. Vũ béo luôn thích trêu cô như vậy. Hắn quen cô từ khi còn là một cô bé nhútnha nhút nhát, người khác trêu chỉ biết đỏ mặt và cười. Đến khi cô quỷ quái hơnmột tẹo, biết đối đáp lại người khác để bảo vệ mình thì hắn vẫn không từ bỏthói quen đó. Ở trong lớp cũng chỉ có hắn mới đủ trình độ văn thơ để đấu vớicô.
An nén cười“Tưởng ta không biết hả”? Đoạn này không nhầm thì cô mới đọc được tuần trước. Langthang trên các diễn đàn văn học là một sở thích của cô lúc rồi rãi và cô cũngthuộc không ít những bài thơ trên đó.
“Nếu giọt nước là những nụ hôn, em sẽ trao anh biển cả
Nếu lá là những ôm ấp vuốt ve, em sẽ tặng anh cả rừng cây
Nếu đêm dài là tình yêu, em muốn gửi anh cả trời sao lấp lánh
Nhưng anh ơi, trái tim em không có chỗ dành tặng anh "
Đọc xong, cô hơi hất hàm về phía Vũtỏ vẻ: “Muốn làm đối thủ của chị hả, còn non lắm em ạ”.
- Đừngnói với tao mày chưa từng thích ai đấy nhé. Linh không buông tha.
Cả bọn dỏng tai lên nghe. Tất cả, đềurất quan tâm tới chuyện tình cảm của cô. An là trung tâm để bạn bè trút bầu tâmsự những chuyện trên trời dưới biển và cô cũng sẵn lòng kể cho họ nghe bất cứchuyện gì, trừ tình yêu.
Nhìn những đôi mắt đang hau háu hướngvề phía mình, An biết, trốn tránh là việc không nên làm. Cô ậm ừ: “Tất nhiên,thích cũng có, cảm nắng cũng có và…chấm hết”
- Thếthôi á. Cả bọn đồng thanh.
- Ừ,chưa đến cảnh giới yêu.
- Thếcậu bạn cấp ba thì sao. Chỉ thích thôi à? Chi hỏi.
- Tìnhđơn phương thôi mà. Đến năm thứ hai thì hết rồi. An nói, trong lòng khẽ dânglên một nỗi chua xót. Tình cảm đơn phương thường rất sâu, rất đau, nhất là khinó còn là minh chứng ột thời nhút nhát và vụng về trong con người cô.
- Thếcòn cảm nắng? Linh tiếp tục.
Triết gia Diệp Chi vào cuộc: “Đơngiản thôi, một anh chàng xấu trai nhưng tốt bụng, oh, cũng có thể mủi lòng, mộtanh chàng có nụ cười rạng rỡ, oh, nhất thời bị đơ trong giây lát, còn một anhchàng đẹp trai như tài tử điện ảnh ư?...”
An cười: “Tất cả chúng ta đều háo sắccả thôi”.
Hưng lắc đầu: “Đấy phải gọi là “biếtcảm thụ cái đẹp”, An ạ”. An gật gật đầu hưởng ứng.
Vũ gãi gãi cằm, ra dáng vẻ của mộtkẻ am hiểu tình trường: “Suy cho cùng, heo nhà ta chưa bắt được sóng”
- Nódùng Ăng ten tàu à?
- Nhìnheo dễ thương thế này, Vũ tiếp tục, không thể kết luận là ăng ten tàu được,trong một số trường hợp sóng phát ra với tần số quá đặc biệt, chỉ có những ngườiđặc biệt mới bắt được hoặc… cao quá không ai bắt nổi.
An có trí tưởng tượng khá phongphú: “ Mình là con gà, kia là những kẻ vặt lông, vặt vặt vặt…, và trước khi bịcho vào nồi thì tốt hơn hết là nên ra khỏi đây.
Bỗng Chi liếc điện thoại: “Úi, gần12 h rồi, bốc thăm đi mua cơm nào”. Lại một hồi ồn ào vang lên.
Bắt được cơ hội, An đứng dậy, làmra vẻ tự nhiên nhất có thể: “Thôi miễn, để hôm nay tao đi mua cơm”. Xem ra, đólà một ý kiến hay, cả bọn nhất loạt gật đầu.
“Phù” An thở phào nhẹ nhõm. Kinhnghiệm đã mách bảo, nếu còn ngồi đó, ngoài việc bị “vặt” cho tơi tả, cô sẽ cònđược “tiêm nhiễm” vào đầu nào là sinh viên có nên yêu hay không, nào là kén chọnquá không tốt…
An khẽ thở dài. Đôi lúc, cô thấymình thật khó hiểu. Đối với người thân quen, cô giống như một cô bé nhí nhố, vôưu vô lo, lúc nào cũng luôn mỉm cười hài lòng. Còn đối với người cô không ưa hoặcnhững người xa lạ, ở cô luôn có một cái gì đó rất khó gần. Bề ngoài cô có vẻ dửngdưng, không quan tâm đến những gì xung quanh nhưng thực sự cô thích ngồi trongkhông gian riêng của mình mà nhìn quan sát mọi thứ. Ở cô vừa có sự ồn ào, sôi nổimà vừa có sự trầm tĩnh nội tâm đến khó hiểu. An luôn bao bọc ình một thànhlũy quá dày, quá kĩ. Cuộc sống sinh viên đã khiến cô vui vè, tự tin và năng độnghơn rất nhiều. Thành lũy cô dựng lên ngăn cách với thế giới bên ngoài cũng rơirớt dần. Nhưng bức tường cuối cùng vẫn còn rất dày, rất cao, chưa ai có thể chạmđược, chưa ai khiến cô cảm thấy đủ an toàn để bước ra khỏi nó. Người cho cô cảmgiác thoải mái nhất khi ở cạnh thì cô chỉ muốn làm bạn, còn người cô thích thìcô lại không cảm thấy tin tưởng. An ví trong chuyện tình cảm, mình như cánh bèotrôi, dập dềnh chẳng biết khi nào cập bến.
Khẽ nhún vai, An chép miệng: “Tạimình chưa bắt được sóng thôi”!
……………………..
“Làm bàiđược không?”. Ngó cái vẻ mặt đang hớn hở của An, Lan cảm thấy câu hỏi của mìnhhơi thừa.
- Hihi.Được hay không thì cũng đã thi xong. Tao delete hết khỏi bộ nhớ rồi. Mà mày đứngđây làm gì? Không phải có ý chờ tao đó chứ. An tỏ vẻ ngạc nhiên, giờ này Lanthường ở nhà.
Lan xịu mặt: “Mày không vui sao?”
An đặt hai tay lên má bạn, lắc lắc:“Thôi đi cô nương, có gì muốn nói cho tại hạ thì nói đi”
Lan phì cười, An rất hiểu cô. “Việtvừa gọi điện cho tao, hắn muốn đình chiến. Mày nghĩ xem, tao có nên gặp không?Tao muốn không gặp hắn một thời gian”
- Chịuđược không. Đằng nào mày cũng phải suy nghĩ. Nếu thế sao không gặp, hai đứa nóichuyện thẳng thắn đi. Tao thấy bọn mày còn nhiều vấn đề chưa hiểu nhau.
- Nóichuyện thẳng thắn. Ha! Tao đã nhiều lần nói rồi, mà như nước đổ đầu vịt, Việtđâu có nhớ. Nói nhiều chẳng phải động đến lòng tự trọng của hắn sao.
- Màycũng dao động, nên mới mò đến đây tìm tao, đúng không?. Cho người ta một cơ hội,cũng là để mày đỡ phải lăn tăn. Dù sao nó cũng có chủ ý muốn làm hòa với mày.Mà mày không thấy mày cũng cứng đầu sao. Việt là con trai, mày lấn áp quá sẽ ảnhhưởng đến sĩ diện của người ta chứ.
- Uh,có lẽ thế. Lan phân vân.
- Cònnghĩ gì nữa. An cốc nhẹ vào đầu bạn. Hai đứa mày làm hòa với nhau đi, tao cũngcó việc phải giải quyết đây.
- Gìthế?. Lan trố mắt.
An cười tít, gõ nhẹ vào cặp.
“Á há. Truyện”. Lan dứt lời đã thấycô bạn chạy biến đi.
Khu C2 là một trong những địa điểmnổi tiếng nhất của đại học Bách Khoa Hà Nội. Khuôn viên đẹp, cây cối xanh mướt,trừ những khi sự kiện gì quan trọng mới tấp nập, còn bình thường là nơi lý tưởngcho những kẻ thích yên tĩnh . Thi giữa kì vừa xong, An quyết tâm đọc nốt bộtruyện trước khi kì thi cuối kì tới.
“Nếu ví mình là một chiếc lá, chẳngphải mình đang ở thời khắc đẹp đẽ nhất kia ư”
An nheo nheo mắt nhìn những tán látrên đầu, thích thú với suy nghĩ đó . Tháng tư, sau những ngày mưa rầm rề ảm đạmcủa mùa xuân, cây cối bừng lên một sắc xanh mơn mởn, sắc màu của sự tươi trẻ.
Xuất thân từ dân văn, lại học ở mộttrường tự nhiên, An là sự kết hợp hoàn hảo của chất lãng mạn đầy thi sĩ ẩntrong vẻ ngoài có phần mộc mạc, thô ráp của dân kĩ thuật.
Áo phông trắng, quần bò màu xanh vớimái tóc được buộc cao gọn gàng, trông cô không có gì đặc biệt, chỉ có khuôn mặttoát lên vẻ điềm nhiên, thư thái, đôi mắt hiền hòa mà đầy vẻ cương nghị. Rảo bướcnhanh trên vỉa hè, An hơi ngẩng đầu ngắm nhìn những vòm cây xanh mướt đang mùathay lá. Tâm hồn bay bổng của dân Văn, dù có ít nhiều bị mài mòn ở trường đại học,vẫn không hề mất đi.
Lúc đi ngang qua khoa công nghệthông tin, An thấy một vị giáo sư già và một thanh niên đang nói chuyện rất vuivẻ ở sảnh. Nụ cười của anh ta làm An có cảm giác quen quen nhưng cô không mấyquan tâm. Đi nhanh về khu hội nghị, chọn một vị trí quen thuộc, An nhẹ nhàng ngồixuống.
Xung quanh đài phun nước, những bãicỏ được cắt tỉa cẩn thận, vài ngọn lau trắng xinh điểm xuyến trên nền cỏ xanhmướt, bướng bỉnh đung đưa trong gió. Nhìn về phía viện công nghệ hóa học gầnđó, sắc tím của bằng lăng xen giữa sắc đỏ của phượng vĩ, hoa dâm bụt hồng tươi,hoa đại trắng muốt cũng đua nhau khoe sắc. Ngồi dưới bóng mát của cây xoài giàchỉ nhìn thôi cũng đã đủ no mắt. Chưa kể những cơn gió nhẹ quét sạch bao mỏi mệtcủa 2 tuần thi cử vất vả, lại có tiếng chim truyền cành nghe thật vui tai. “Quảkhông hổ danh là trường đại học có khuôn viên đẹp nhất thủ đô” An mỉm cười, rồinhẹ nhàng lôi “bảo bối” trong cặp ra.
Quân bước ra từ khoa công nghệthông tin. GS Nguyễn Hoàng Lương đã đặc biệt mời anh đến nói chuyện với cácsinh viên trong khoa về những khó khăn khi mới ra trường và cơ hội thành công củamột người trẻ. Thầy là người đã giúp đỡ anh rất nhiều trong thời gian học tập ởđây. Dù anh đã ra trường khá lâu nhưng hai thầy trò vẫn thường xuyên liên lạc.Do đó, trong vấn đề này, Quân không tiện từ chối.
“Đã 11h” Quân nhìn đồng hồ. “KimAnh cũng sắp tan học, chờ con bé rồi đưa nó đi ăn luôn”. Nghĩ vậy nên anh thong thả đi bộ về phía khuhội nghị- nơi rất quen thuộc với anh. Cảnh vật vẫn không mấy thay đổi so vớitrước. Có chăng, màu sơn mới làm cho khu nhà trở nên sáng sủa hơn.
Từ xa, Quân đã nhìn thấy hai câyxoài già, nơi mà ngày xưa anh hay ngồi đọc sách. Bước nhanh đến, chợt Quân hơisững lại. Kim Anh đã từng nói thế này: “Lầnđầu gặp nhau là ngẫu nhiên, lần thứ hai gặp nhau là tất nhiên, lần thứ ba gặpnhau là định mệnh”. “Mình và cô bé này có duyên đấy” Quân nghĩ. Cô bé ngồiđúng ở vị trí mà trước đây Quân hay ngồi. Một quyển sách dày cộp để lên đùi,tay chống cằm, ánh mắt cô chăm chú đến nỗi cảm giác như không có điều gì làm côxao động. Khuôn mặt say sưa của cô toát lên sự bình thản, vẻ điềm đạm cùng nétbầu bĩnh đáng yêu. Trong cái tĩnh lặng của cảnh vật, sự tĩnh lặng của cô gáicàng trở nên hài hòa.
Quân thấy buồn cười khi nhớ đếnhình ảnh của cô bé ở quán bia. Nhìn dáng vẻ đó thật khó hình dung cô bé ngồi đọcsách một cách ngoan hiền, thư thái nhường này. Bất chợt, một ý nghĩ tinh nghịchlóe lên trong đầu Quân…
An cảm thấy như có một luồng điệnđang quét qua mặt. Cô bất giác ngẩng lên. Mắt cô bắt gặp ánh mắt từ phía ngườiđang ngồi dưới gốc xoài đối diện, cách đấy không xa. Theo phản xạ, An liếcngang, liếc dọc, liếc trên, liếc dưới rồi sửng sốt: “Nhìn mình?” bởi ngoài đằngtrước có vài người qua lại, bên cạnh, đằng sau cô chẳng có ai cả, cũng chẳng cóđiều gì đặc biệt. Sao cái người ấy cứ nhìn về phía cô trân trân, từ thuở chasinh mẹ đẻ đến giờ cô chưa bao giờ gặp ánh mắt khó chịu như vậy. “Chắc không phảichứ, mình đâu có quen biết anh ta, cũng không phải xinh đẹp xuất chúng gì.Không lẽ mình có gì bất thường”. Một đống câu hỏi ập đến trong đầu An. “ Thôi mặckệ, chẳng liên quan đến mình, truyện đang hấp dẫn”. An cúi mặt vùi đầu xuốngquyển sách.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác, có phần nhănnhó của An, Quân khẽ mỉm cười. “Hình như vẫn chưa có tác dụng” anh nheo mắt khicô lại cắm cúi đọc.
“Không ổn” An cảm thấy vẫn như có mộtánh mắt lăm le hướng về phía mình. Cô không thể tập trung đọc được. Nhìn thẳngvề phía đối diện, ánh mắt vẫn nhìn cô trừng trừng. Khoảng cách đủ để cô nhìn thấynụ cười nhếch mép kiểu mấy nhân vật hoạt hình Dreamworks của “hung thủ”. Nơinày khá vắng vẻ, lại có nhiều cây cổ thụ. “Không lẽ là ma”. Ý nghĩ lóe lêntrong đầu làm cô rùng mình. Cô nhớ đếnnhững câu chuyện của Nguyễn Ngọc Ngạn mà Hạnh vẫn bật hàng đêm. “Vớ vẩn, hìnhnhư vừa gặp người này lúc nãy. Mình đắc tội gì ư?”. An cảm thấy đầu mình bốckhói, máu nóng bắt đầu dồn lên mặt. Cô chỉ muốn quát lên “Anh làm cái trò gì thế”. Môi đang định mở ra, lập tức một ý nghĩ ngăncô lại: “Mục đích của anh ta là gì? Trông anh ta cũng đứng đắn, đâu đến nỗi. Lẽnào nhỏ mọn định dùng ánh mắt, đuổi mình đi để chiếm chỗ”. An thấy ý nghĩ củamình thật ngớ ngẩn. Nhưng nếu mục đích của anh ta là làm cho cô tức điên thì nhấtđịnh cô sẽ dập tắt nó, để xem mèo nào cắn mỉu nào.
Quân chưa kịp khoái chí với cái mặtđỏ bừng bừng cùa “ con mồi”, thì cô bé đã cúi mặt xuống, điềm nhiên đọc tiếptruyện, vẻ mặt nửa cười nửa không đầy bỡn cợt. Bao nhiêu pháo hoa trong đầu anhtắt phụt. Anh tưởng cô sẽ trừng mắt lên nhìn anh hoặc chí ít cũng đứng dậy bỏđi. Dường như, cô ta chẳng quan tâm. “Anh nhìn cứ nhìn, tôi đọc cứ đọc”.
Chợt điện thoại reo, cuộc gọi đến từKim Anh. Quân bắt máy. Liếc nhìn An, anh vẫn thấy cô chăm chú đọc. “Thú vị đấy”.Quân nghĩ thầm và rời khỏi chỗ.
Anh đi xa rồi, An mới ngước mắtlên. Cô khẽ nhướn mày: “Đáng tiếc! Đẹp trai cũng chỉ để ngắm mà thôi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...