Sáng hôm sau.
Cảm giác dễ chịulại ùa đến. An lim dim đôi mắt lắng tai nghe những âm thanh quen thuộc. Hai taygối đầu, một chân đặt vuông góc mặt đất làm chỗ gác cho chân còn lại, dáng điệucủa cô hết sức thoải mái.
An nhắm mắt lại,hít thở bầu không khí quen thuộc. Bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn duy trì thóiquen từ khi còn nhỏ: Nằm trên trần nhà, yên lặng ngắm nhìn vạn vật. Chỉ nhữngkhi như thế, cô mới thấy thực sự nhẹ nhõm. Cô có thể thả hồn theo mọi ý nghĩ,thích thú ngắm nhìn những hàng cây mà cô rất yêu quý. Mỗi lần nhìn thấy chúng,cô có cảm giác chúng cũng cảm nhận được sự hiện hữu của cô, hàng ngàn chiếc lávẫy vẫy theo nhịp gió. Có câu nói rất hay: “Luôn luôn có tiếng nhạc giữa nhữnglùm cây trong vườn, nhưng chỉ có tâm hồn thật tĩnh lặng mới nhìn thấy”. Lâu lắmrồi, tâm hồn cô mới thư thái đến lạ kì như vậy.
Một lúc sau, côtừ từ mở mắt và giật thót mình. Quân đã ngồi gần đó tự lúc nào. Tư thế đầy vẻung dung, tự tại. Sao anh ta dám? Cô rấtghét người khác bước vào thế giới của riêng cô. Cô thích cảm nhận nó một mình.An ngồi bật dậy như cái lò xo: “Ai cho phép anh lên đây?”
Quân quay lại, mặtđiềm nhiên như không: “Ở đây có dán 2 chữ cấm ngồi à? Sao anh không thấy?”
“Grừ”. An nghiếnchặt răng, môi đã bắt đầu run run: “Anh là ma hay quỷ mà đi không có tiếng độngthế. Thấy người ta đang ngủ thì phải đi chứ. Anh lên đây làm gì?”
Quân liếc An từđầu đến chân rồi lắc lắc đầu: “Em nghĩ anh có thể làm gì. Ngắm em ngủ ư?”
An hơi khựng lại.Mẹ cô sẽ không thích chút nào nếu nghe thấy con gái hét ầm lên ở đây. Dù saoanh ta cũng là khách. Cô hơi dịu giọng xuống: “Đến nhà người ta đừng có chạylung tung thế chứ”
- Anhkhông ra khỏi phạm vi nhà em, vậy là chạy lung tung à. Giọng của Quân vẫn đầy vẻchâm chọc.
Dường như chẳngđể ý đến vẻ mặt đang sa sầm của An, anh ung dung nằm xuống, tư thế giống hệt côlúc nãy, lại đế thêm vào: “Dáng điệu của em thật chẳng thích hợp với một cô gáingoan hiền chút nào”
An nhìn Quân cămcăm: “Cảm ơn, ngoan thì em xin nhận, còn hiền thì không dám”, nhưng anh đã nhắmmắt lại, coi cô như không khí.
Một lúc, cảm thấyAn đã tức giận bỏ đi, Quân mới mở mắt ra, nhếch mép cười khoái chí. Trêu cô béthật thú vị!
Không khí buổi sớmvốn đã luôn đem lại cảm giác dễ chịu. Tiết trời chớm đông dịu dàng lại càng khiếnngười ta mê mẩn. Cảm giác mơn man của gió, cái se se lạnh, mờ mờ ảo ảo sươngkhói và tiếng chim lảnh lót đâu đó, tất cả tạo nên cái trong ngần của buổi bìnhminh. Và xa xa, vầng dương đang thả sắc hồng nơi phía chân trời đằng đông.
Quân khẽ mỉm cười:“Thế giới của em cũng trong trẻo như con người em vậy!”
- An,sáng sớm dậy không quét dọn nhà cửa, lên đó làm gì. Vừa nhìn thấy bóng An lò ròở chân cầu thang, mẹ cô đã lên tiếng.
- Conlên đó hóng gió mà!
- Chứkhông phải leo lên đó cho giảm ít mỡ bụng à! Dũng từ bếp đi ra, trên tay cầmchiếc bánh rán nóng hổi, mắt nhìn cô đầy vẻ khiêu khích.
An cười khẩy : Dáng chuẩn rồi. Cảm ơn chú em đãquan tâm.
- Híhí.Dáng chuẩn. Không phải có một số người đang mất ăn mất ngủ vì vòng eo quá khổđó à.
Bị nói trúng timđen, An trợn mắt, tay giơ giơ nắm đấm về phía thằng em. Tay vừa vươn ra, chưachạm đến đích đã bị đối phương dùng tay chặn lại dễ dàng. Dũng giờ đã cao đến1m8, còn cô loi choi mãi mới lên được 1m6 nên một đòn của cô đưa ra chẳng đángđuổi muỗi cho nó.
An bất lực, chumũi lại, bỏ đi. Đối phó với thằng tiểu quỷ này, dùng sức không lại mà dùng mồmcàng không.
Cô vùng vằng đixuống bếp, vơ lấy một củ xu hào.“A a a. Tức quá, nếu không nể bố mẹ tôi, tôi đãbăm anh ra thành trăm mảnh rồi” Trong đầu cô bùng nổ.
“An, làm gì mà mớisớm ra đã cau có vậy”. Mẹ cô ngạc nhiên khi thấy con gái thái xu hào mà như chặtthịt gà. Bà hiếm khi thấy con gái mình như vậy.
“Đáng ghét, đángghét”. An vẫn lầm bầm, dường như không nghe thấy tiếng mẹ.
“Con nói gì, connói mẹ đáng ghét ư?”
Như chợt tỉnh,An lắp bắp: “Ơ không, con…”
Và một bài diễnthuyết về tính nhu mì của con gái bắt đầu. An chỉ còn nước khóc ròng, cô nắm chặtdao: ‘Quân, anh lại hại tôi rồi”.
……………
Đại học BáchKhoa Hà Nội là một trong những trường đầu tiên áp dụng quy chế học tín chỉ.Phương thức đào tạo này lấy sinh viên làm trung tâm, giảm thiểu số giờ lên lớpđể nhường chỗ cho những buổi thảo luận, thực hành. Từ cách học ghi chép mộtcách thụ động và phần nhiều dựa vào giảng viên trước đây đã chuyển sang cách họctự nghiên cứu và phát huy năng lực của sinh viên. Với một đứa học hành lười ghichép như An thì đúng là như cá nằm trong nước. Nghĩ đến phương châm của ông thầydạy hóa năm cấp 3: “Chép đi, chép hết. Về nhà học. Không cần hiểu, chỉ cầnchép” mà phát sốt.
Cô rút ra kết luậnrằng có học giỏi đến mấy chăng nữa thì đi làm vẫn phải học hỏi thêm. Tốt nhất họctrên trường vừa phải, đủ nắm vững lý thuyết, về nhà tự tìm hiểu sẽ hiểu và nhớlâu hơn, An ghét nhất là phải học máy móc, thụ động, làm theo một mô tuýp có sẵn.Tri thức bao la như biển cả, muốn nắm vững hết thì có lẽ phải cày miệt mài vàichục năm cũng chưa xong. Chính vì thế, An học với tư tưởng rất thoải mái. Đi họcthì chỉ cần nắm ý trọng tâm, chỗ nào không hiểu thì khoanh lại hỏi thầy, các kĩthuật thì cố gắng để ý thao tác khi đi thí nghiệm. Cô xác định khi mới ra trường,kiến thức chuyên ngành trước tiên là cái cần câu cơm nên càng nắm vững cànggiúp ích nhiều.
Thời gian học của một kì học là 15 tuần, vừa vào học chớpmắt đã đếnthời điểm phải hoàn thành tiểu luận và thi giữa kì của tất cả các môn học. Anngán nhất là giai đoạn này. Chuyên ngành vất vả hơn đại cương là hầu hết cácmôn phải làm tiểu luận. Những năm trước, ít nhất trong các môn học cũng có 1/3là môn “ngoài luồng”. Còn sang năm cuối, 7 môn thì có đến 6 môn chuyên ngành, cảtự chọn lẫn bắt buộc. Môn nào thầy dễ tính thì cho làm tiểu luận thay điểm giữakì, hoặc thi giữa kỳ mà không phải làm tiểu luận, còn gặp ông thầy khó tính thìcoi như xong, cứ thi giữa kì xong là thuyết trình tiểu luận. Sinh viên năm cuốiquả là vất vả. Thời gian ít, bài tập nhiều. Ngay cả một kẻ học hành rất khoa họcnhư An cũng phải lo sốt vó để hoàn thànhđúng thời hạn.
Gần tuần nay,sáng nào đến lớp, đập vào mắt An cũng là những khuôn mặt mệt mỏi của tụi bạn.“Ngáp, ngáp...và lại ngáp”. Linh học văn bằng hai buổi tối nên toàn phải thứcđêm làm bài. Còn tên Thuấn, mắt hắn nổi một vòng thâm hệt như gấu trúc. Vũ thìgày sọp đi trông thấy: “Tối ăn 4 bát cơm, mới 10h bụng đã kêu inh ỏi, làm tạmgói mì tôm chẳng thấm vào đâu”. Hắn rút ra phương trình “thức đêm + mì tôm + càphê = sút cân”.
Trong sáu mônchuyên ngành, có 1 môn chỉ thi giữa kỳ, 1 môn làm báo cáo thí nghiệm, 2 môn bắtđầu từ tuần 7 chia ra mỗi nhóm sẽ thuyết trình theo từng tuần, 2 môn còn lại chỉcòn thời hạn 1 tuần. Tài liệu công nghệ sinh học vốn đã toàn tiếng anh. Huống hồ,cái khẩu hiệu “học là một quá trình, không phải một ngày ngắn ngủi” đâu phảilúc nào cũng đúng với đa số sinh viên hiện nay. Dù có tìm hiểu cặn kẽ trước đó,thì với một tuần chau truốt lại nội dung cũng là một công việc quá sức.
An và Chi cùngnhóm. Chi ở một mình, để tiện cho việc làm bài, An vác laptop, mì tôm, quần áora đóng rễ luôn ở đó. Sáng đi học, chiều lên phòng thí nghiệm, tối thức thâuđêm tìm tài liệu, mỗi khi đánh răng nhìn mình trong gương mà thoảng thốt: “Nhansắc gây dựng cả một mùa hè đã ra đi không hẹn ngày về”. Thi cử chưa chắc đã vấtvả như làm tiểu luận. Đề tài tự mỗi nhóm đưa ra, tìm hiểu, trình bày. Nếu đọckhông sâu, hiểu không kĩ sẽ không tránh khỏi những câu hỏi xoáy đáp xoay đôikhi rất chuối của các “siêu nhân” trong lớp.
Yahoo của cả lớphầu như lúc nào cũng sáng đèn. Những status đại loại như: “Tiểu luận ngập đầu”,“tự dưng muốn đi tu”, “chết đến nơi rồi”...nghe sao mà não nề.
Kim Anh thỉnhthoảng online, thấy An để busy: “Đang bận cấm làm phiền” chỉ dám gửi một biểutượng cười với lời động viên: “Cố lên, chị iu”.
Gần một tuần, cứxong việc ở phòng thí nghiệm, Chi đèo thẳng An về nhà cho cô bạn lấy đồ và tiếptế lương thực.
Tháo ba lô, bỏsách cũ, thêm sách mới, gấp thêm bộ quần áo, bỏ thêm vài gói mì tôm, một ítbánh An lại khoác ba lô lên.
- Chị lại định đi luôn đấy à?
Dũng ngán ngẩm đứngnhìn An xỏ giầy.
- Ừ, Chi đang đợi dưới kia.
Dũng làu bàu:“Chị bị bài vở quyến rũ đến quên cả em trai rồi. Mà sao một bên mặt chị bị sưngkìa”.
An giơ tay sờmá: “Cái răng khôn cứ vài tháng nó lại hành ấy mà. Ngày mai nộp bài cho cô xonglà chị về. Chịu khó ăn cơm quán nốt hôm nay nữa”.
Nói rồi vẫy vẫytay tạm biệt thằng em.
“Mai sẽ được ngủngon giấc. Cố lên, cố lên”. An vừa đi vừa tự động viên mình.
Nhìn xung quanhkhông có ai, cô ngáp một cái rõ to trước khi bước xuống chân cầu thang. Đúnglúc miệng đang mở to hết cỡ thì Quân lù lù hiện ra làm cô suýt nữa sái cả quaihàm vì sốc và ngượng. “Mất mặt quá”.
Vội vàng đưa taylên che miệng, An lí nhí: “Hơ, em chào anh”.
- Cuối cùng thì em cũng về rồi. Anh tưởngem chuyển chỗ khác rồi chứ.
Quân một tay xỏtúi quần, một tay xách cặp, điệu bộ rất khoan thai. Nhìn dáng vẻ tao nhã củaanh và bộ dạng lôi thôi, mệt mỏi của cô lúc này, An chỉ muốn “binh” cho anh tamột cái.
- Anh Quân cũng quan tâm đến em nhỉ. Em cảmđộng quá.
An bắt đầu “ganlì” hơn khi nói chuyện với anh.
- Ừ. Nhìn em phờ phạc thế này anh cũng thấyđau lòng lắm.
Câu này thì Quânnói thật. Thậm chí anh còn thấy một bên má An hơi sưng.
Hừ. Mệt muốn chết,lại còn đứng đây đôi co với anh ấy nữa. An thầm nghĩ.
“Reng reng”. Chigọi. Đúng là bạn tốt, cứu lúc cần cứu. An cười tươi, viện cớ bạn chờ, chào Quânrồi chạy mất, không biết có một ánh mắt lưu luyến nhìn mình ở đằng sau.
Trước khi vềphòng, anh rẽ vào 205 gặp Dũng. Biết An không có nhà, vậy mà có lẽ nó đã thànhmột thói quen trong tiềm thức, anh vẫn mong chờ khi cánh cửa mở ra sẽ nhìn thấybóng dáng cô trong bếp hoặc bên bàn học hoặc ngoài ban công như mỗi khi anh xuống.
- Anh vừa gặp An ở dưới kia. Quân nói vớiDũng
- Chị ấy về lấy đồ. Chắc cũng làm bài sắpxong rồi.
- Khổ thân. Sinh viên Bách Khoa vất vả thếđấy.
- Vâng. Lại còn bị cái răng nó hành nữa chứ.Chị ấy lớn thế rồi mà giờ mới mọc răng khôn. Em mọc từ năm lớp 11 cơ.
- Thảo nào con bé gầy sọp đi.
Quân thấy lòngkhông khỏi xót xa. Mới có một tuần không gặp, trông cô xanh xao thấy rõ. Giánhư anh có thể chia sẻ với cô phần nào những áp lực cô đang trải qua.
Sáng hôm sau.
“Phù. Tao thấynhẹ cả người”. In bài xong, Chi thấy như trút một gánh nặng.
- Ừ, câu này tao có thể hiểu theo cả nghĩađen lẫn nghĩa bóng. Vũ cũng vui vẻ không kém.
- Đúng vậy. Mày là lợi nhất rồi. Sút mấycân hơi mà không phải tập thể dục. An chọc Vũ.
- Thôi xin bà, may mà xong rồi chứ giảmbéo kiểu này tôi xin kiếu.
Cả bọn cườivang. Riêng Thuấn và Hưng vẫn đang ngồi một góc ôm lap. An hỏi Linh: “Bọn nóchưa xong à?”. Linh gật đầu.
- Lại hai đứa lười nhất lớp làm bài vớinhau chứ. An nhíu mày rồi đứng dậy ra chỗ hai đứa bạn.
- Làm đến đâu rồi? An hỏi.
- Chưa đâu vào với đâu. Chắc tí xin cô nộpmuộn. Thuấn ngẩng lên nhìn bạn rồi lại quay xuống gõ gõ.
- Cô không đồng ý đâu, khất lần mãi rồimà. An thấy lo cho 2 đứa.
- Đành thế thôi chứ biết làm sao. Hưngchán nản.
An biết, Hưng từkhi chia tay người yêu thì học hành sa sút hẳn. Nhưng đã 4 tháng rồi mà hắn vẫnrầu rĩ như vậy. Còn tên Thuấn...
An hỏi: “Thế màylàm gì mà chưa làm, tao thấy mắt mày sưng húp thế kia, chẳng nhẽ thức đêm càygame à?”.
- Làm tiểu luận chán muốn chết. Bình thườngtao cũng đâu thích học. Thuấn bực mình.
- Mày mà không buôn với em Ngọc Oanh đến2h sáng thì tao đi đầu xuống đất. Vũ lên tiếng.
Thuấn nghe thấythế thì phấn chấn: “Em đấy nói chuyện dễ thương lắm”.
An, Chi, Linhnhìn nhau lắc đầu. “Chán em Hải Dương rồi à?”.
- Sắp ra trường rồi, ăn chơi nốt cho đỡphí. Thuấn nhăn nhở.
An thấy bựcmình: “Bỏ cái triết lý vớ vẩn của mày đi, giờ là lúc nào còn nói thế”.
- Tao có như mày đâu. Mày suýt xoát bằnggiỏi thì còn có động lực cố gắng. Còn tao có cố cũng không được bằng khá thì cốlàm gì. Thuấn cũng phát cáu.
- Tao thất vọng về mày đấy. Bằng là mộtchuyện nhưng sự lười biếng của mày sẽ thành một thói quen, hiểu không?.
Thuấn gắt lên:“Mày không thấy mày nóng nảy với tao quá đáng à, mày có con đường của mày, taocó con đường của tao”.
An hậm hực, quayvề chỗ, cả buổi không nói gì.
Một tuần nay, Anthấy tâm trạng của mình rất tệ. Người ta nói tâm lý con gái thay đổi theo biểuđồ hình sin. Có lẽ thế. Hoặc cũng có thể, trước nay, An luôn cho rằng mình biếtchi phối mọi thứ, nhưng khi một khối lượng công việc khổng lồ ập đến, cũngkhông khỏi cảm thấy mệt mỏi. Nếu như trước đây, mỗi khi mệt mỏi, cô sẽ chạy đếnnhà Tú Anh, hoặc gọi điện cho Minh, hoặc xem phim hay la cà với bọn Chi, Thuấn, Lan… Giờ đây, mỗiđứa đều có nỗi lo riêng, cô không muốn phiền hà các bạn. Tự dưng, An có cảmgiác hụt hẫng.
An hối tiếc vìmình đầu tư cho tiếng anh quá muộn. An có khả năng nhớ lâu nên việc học ngữpháp không phải vấn đề. Còn từ trước đến nay, kĩ năng nghe nói của cô hơi kém.Việc tham gia nghiên cứu khiến cô không có thời gian đầu tư cho luyện âm. Kiếmmột tấm bằng không khó nhưng để sử dụng trong cuộc sống hàng ngày, cần phải bỏnhiều công sức hơn nữa. Đôi lúc, nghe một bài tiếng anh, An gục đầu xuống bàn,chán nản.
Đối với nhữngsinh viên năm cuối, có hai sự lựa chọn: Một là thiết kế nhà máy, hai là thamgia nghiên cứu khoa học. Trong số các bạn của An, chỉ có Chi và Linh là cùngchí hướng với cô. Còn Việt, Vũ, Thuấn và Hưng đều chọn thiết kế. Vũ thì khôngsao, còn Thuấn vẫn đủng đỉnh, kiểu như nước đến chân mới nhảy. Ngay từ năm thứtư, An đã nhiều lần nhắc nhở mà Thuấn vẫn đâu đóng đấy.
Thời điểm giaomùa thật khó chịu. Đôi khi, những cơn mưa vô cớ ập đến. An rất ghét trời mưa,những ngày mưa tâm trạng cô giống như một quả bóng bị rút hết hơi.
Sau giờ học buổisáng, ăn trưa ở trường xong, An lại lên phòng thí nghiệm . Tâm trạng nặng nề, mệtmỏi của một tuần thức khuya, lại thêm vẻ u ám của mấy ngày mưa và cái răng khônhành hạ khiến cô trông như một bông hoa héo úa. “Mày không thấy mày nóng nảy vớitao quá đáng à, mày có con đường của mày, tao có con đường của tao”. Câu nói củaThuấn vẫn ám ảnh An. Gần đây, cô ít có thời gian tán gẫu với các bạn. Thuấn vàHưng cũng không hay tâm sự với cô như trước nữa. Thuấn còn đang bận cưa cẩm mộtem bên ngoại ngữ.
- Dạonày mày hay nhăn mặt lắm đấy. Chi nhận xét.
An thiểu não:“Tao cũng không biết, bọn nó bảo tao giờ giống bà cô”.
- Màycứ kệ bọn nó đi, chúng nó lớn cả rồi, tự lo ình được.
- Taokhông đồng ý. Giờ là lúc nào rồi mà còn game, còn yêu đương nhăng nhít. Tao thấylo cho bọn nó.
- Thuấnvốn bảo thủ mà, còn ông Hưng thì cứ mắc vào tình cảm là như thế. Kệ chúng nó tựtỉnh ra.
An nhăn mặt, lặng lẽ đứng chờ thang máy. Nếu mấyđứa bạn cô muốn tiến tới một mối quan hệ nghiêm túc đã đành, đằng này dăm bữa nửatháng lại nghe bọn nó kể về một em nào đó. An thực sự ngán ngẩm.
“An An, sao lên muộn thế?”.Phong vui vẻ khi Anxuất hiện.
An nhoẻn miệngcười. Phong rất tinh ý, cậu phát hiện ra An hôm nay có vẻ không vui, sắc mặtcũng não nề, song cậu không nói gì. Liến thoắng giải thích cho An những gì cậuđã làm. An gật gật, cố gắng để đầu óc tập trung. Nhìn vẻ mặt say sưa và rạng rỡcủa Phong, cô thấy bớt căng thẳng. Phong giống Minh, luôn đem lại cho cô sự dễchịu khi ở cạnh. Với cậu, cô có thể bộc lộ con người thật của mình.
An vào phòng visinh, bắt tay vào công việc dang dở, Phong đứng bên cạnh. Khi cô ngẩng lên,không hiểu sao Phong lại có vẻ giật mình, luống cuống nhìn đi chỗ khác. Gầnđây, An cảm thấy Phong có gì đó hơi khác với mình. Nhiều khi, đang nói chuyện,Phong đột nhiên nhìn cô rất chăm chú. An lờ mờ đoán ra một điều song cô luônmong nó đừng xảy ra.
Hôm nay, kếtthúc thí nghiệm sớm. Phong khoác vai An ra về, cả hai trông thật thân thiết.
- Hazz,mưa dầm mưa dề, buồn chết đi được. An than thở.
- Nè,về sớm. đi cùng tớ đến chỗ này. Thấy bản mặt của An, Phong liền nêu ý kiến.
Họ đến một quáncà phê. Không gian ở đây rất ấm cúng, An ít khi đến những chỗ thế này. Ngồiđây, nghe tiếng nhạc, ngắm nhìn mưa rơi, An thấy trời mưa cũng không đến nỗi tệ.
Phong khuấy nhẹly cà phê, cười tủm tỉm: “ Mỗi khi trời mưa mà được ngồi trong nhà ăn cơm, nhìnthiên hạ bên ngoài, tớ cảm thấy rất hạnh phúc”.
An bật cười: “Cậuthật là ác!”.
Phong cầm ly càphê lên, nháy mắt: “Không tin, cậu nhìn ra đường xem”.
An áp ly cà phêvào tay, cảm nhận hơi ấm, nhìn ra cửa sổ, cây cối nhạt nhòa trong màn mưa trắngxóa, dòng người hối hả trên đường đối lập với sự yên tĩnh và ấm cúng trongquán. Cô nhìn Phong, cười rạng rỡ: “Cảm giác thật thú vị”.
Nói xong, An cóhơi giật mình, hình như Phong nhìn cô hơi lâu. Cái nhìn làm An thấy không tựnhiên chút nào. Cô đặt tách cà phê xuống bàn, hỏi Phong: “Sao cứ nhìn tớ như vậy?”.
Phong mỉm cười:“Cậu cười, trông đáng yêu quá”.
An không hề thấyvui. Trong lòng cô rối bời: “Phong ơi, đừng như vậy, cậu cứ vô tư như trước đâycó phải hơn không”. Những hành động dạo gần đây của Phong, cô dù có ngốc nghếchđến đâu cũng không hiểu được thâm ý của cậu hay sao. Cô không muốn Phong là mộtMinh thứ hai. Cô yêu quý cậu nhưng tất cả chỉ dừng lại ở tình bạn, không hơn.Làm thế nào để Phong hiểu được điều đó?.
An cố cười thậttươi: “Cậu đúng là bạn tốt của tớ”.
Phong gặng hỏi:‘Tốt à, tớ tốt đến mức nào?”.
An thất thần: “Cậuđịnh hỏi xoáy đáp xoay tớ đấy à”.
Phong mỉm cườikhông nói gì.
Ngồi trên xebus, An thấy lòng nặng trĩu. Chẳng nhẽ giữa một người bạn nam và một người bạnnữ, duy trì tình bạn khó vậy ư, ranh giới giữa bạn bè- tình yêu mong manh thếsao.
Nhìn mưa rơi, Anthấy nhớ tụi bạn vô cùng. Đã có những ngày mưa, cô và Tú Anh cùng chung mảnh áomưa đi học. Đã có những ngày mưa, Lan và cô đạp xe đến tiếp tế lương thực choHà khi Hà Nội bị lụt. Và cũng trong một ngày mưa, cô và tụi bạn quây tròn trongchiếc chăn, lặng nghe Thúy tâm sự chuyện gia đình…
Về đến nhà, cửakhóa, Dũng chưa về. An lục tung cặp sách, cô không mang chìa khóa. “Dạo nàyđãng trí quá” An tự trách mình rồi rút điện thoại gọi cho Dũng: “Em quên mấtkhông bảo chị, hôm nay em về nhà bạn ở Đông Anh rồi, sáng mai em về”. Dũng nóitrong điện thoại. Cậu em cô mải chơi thế đấy. An ậm ừ. Nhìn qua khoảng trời cuốihành lang, mưa vẫn nặng hạt, hình như càng về chiều mưa càng to. An ngao ngán:“Biết đi đâu bây giờ”. Ra nhà trọ cũ ư? Cũng phải đến mười cây. Ra nhà Linh ư?Nó ở với anh. Ra chỗ Chi ư? Nó đã về quê. Cô giơ điện thoại lên, muốn gọi choLan, rồi lại hạ xuống. An ngồi phịch xuống cửa nhà, thấy lòng trống rỗng. Ngàyhôm nay với cô thật tệ hại.
Bóng tối dần baotrùm lấy không gian.
Bên ngoài, mưa vẫnkhông ngừng rơi.
Hôm nay là thứsáu, cư xá có phần vắng vẻ hơn mọi ngày. Mặc dù mưa, rất nhiều phòng đã về quêhoặc đi chơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...