Thời sinhviên giống như một cơn gió thoảng.
Từ bảnthân mình nghiệm ra, An thấy câu nói kia đúng tuyệt đối. Chớp mắt đã đến năm thứ4 rồi. Trong bốn năm ngắn ngủi, tâm trạng cô mà nói cũng đã biến hóa như bốnmùa Xuân, Hạ, Thu, Đông, biến đổi từ u ám, chán chường, đến vui vẻ và cuối cùnglà bình lặng. Còn năm thứ 5, An cũng chưa có thời gian ngồi suy ngẫm.
Đại họcBách Khoa vốn là một trường kĩ thuật nổi tiếng khắc nghiệt của cả nước. Nhântài không ít nhưng kẻ bê tha cũng rất nhiều. Chỉ cần lơ đãng một chút thì dù cóthông minh đến mấy cũng rất dễ bị rớt đài. Cái án học lại lúc nào cũng treo lủnglẳng trên đầu. Chuyên nghành An học là Công nghệ sinh học, chủ yếu là lý thuyết,thực nghiệm, không phải bù đầu với những con số.
Xuất thântừ dân Văn, vốn quen với âm thịnh dương suy, ngày đầu tiên chân ướt chân ráo bướcvào Bách Khoa, An có chút thích ứng không kịp. Ngay ngày đầu tiên nộp hồ sơ nhậphọc,đại chiến giữa một vòng vây toàn nam nhi, thấm thía thế nào cái gọi là “củahiếm nhưng không quý”, trong lúc nhất thời An có cảm giác mình đang từ thiênđàng rớt xuống địa ngục.
Quả thực, trong 2 năm đầu với cô khổ sở khôngkể hết. Cứ nghĩ đến những phép tính, học thuyết dài đằng đẵng của 2 năm đạicương mà An toát mồ hôi. Đại số, giải tích, vật lý , hóa học, hình họa là nhữngmôn bắt buộc mà bất kỳ sinh viên nào cũng phải học qua. An tự ình không giỏimấy môn tự nhiên nên chỉ có thể lấy cần cù bù thông minh mới mong ngóc đầu lênđược. Chính vì thế, 2 năm đầu, cô không dám khinh suất, lơ là việc học. Cô cóthay đổi chút nhiều so với cấp 3 nhưng với những người bạn cũ cô vẫn là con mọtsách chính hiệu.
Vào chuyên nghành, thoát khỏi những con số, lạiđúng với sở trường nên việc học của An cũng dần thoải mái hơn. Thời gian rỗicũng nhiều hơn. An vui vẻ tham gia tình nguyện và các câu lạc bộ trong trường.Cô dần trở nên tự tin, không còn bẽn lẽn,hay xấu hổ như trước nữa. Tính cô dễ cười, dễ tâm sự, xuề xòa, có giận ai thìcũng chỉ phụng phịu đôi chút rồi bỏ qua. Bề ngoài cô có vẻ dửng dưng, khôngquan tâm đến những gì xung quanh. Kì thực, trong cái vỏ ngoài điềm đạm ấy là mộtcá tính sôi nổi, mạnh mẽ và một trái tim nhân hậu.
Giống nhưđa phần các Sư Tử khác, An luôn thích thay đổi. Theo quan niệm của cô, cái gìcũng phải biết một ít. Thế cho nên đến khi vào đại học đã rất dứt khoát rũ bỏquá khứ 12 năm là dân Văn, hào hứng đi thi khối A, đến khi vào chuyên ngành lạichọn khối B. Mê phim và truyện đã thành truyền thuyết, điều đặc biệt là An rấtít bị ảnh hưởng. Hôm qua còn thức thâu đêm xem phim, hôm sau đã có thể nghiêmtúc cùng bạn bè ôn thi, hoàn toàn ra dáng một sinh viên chăm ngoan, mẫu mực.Không giống như nhiều cô nàng cùng lứa tuổi, thường bị những câu chuyện, nhân vậthoàn mỹ biến cho trước mắt toàn màu hồng, An có cái nhìn rất thực tế. Đọc truyện,xem phim với cô mà nói, cho cô cái nhìn đa chiều hơn về cuộc sống, biết nhiềuhơn về tâm lý và những mặt khác nhau của con người… tích lũy và học hỏi được vôsố những chân lý “để đời”. Một số trong đó đã trởthành “chân lý” treo đầu giường cả phòng cô.
Đàn ông tử tế thì xấu trai.
Đàn ông đẹp trai thì không tử tế.
Đàn ông đẹp trai và tử tế thì đã kết hôn.
Đàn ông đẹp trai, tử tế, chưa kết hôn thì vô dụng.
Đàn ông đẹp trai, tử tế, chưa kết hôn và giàuthì không quan tâm đến chúng ta
Đàn ông đẹp trai, tử tế, chưa kết hôn, giàu vàquan tâm đến chúng ta thì là những tay chơi.
Đàn ông đẹp trai, tử tế, chưa kết hôn, giàu,quan tâm đến chúng ta và chân thành thì đồng tính.
Đàn ông đẹp trai, tử tế, chưa kết hôn, giàu,quan tâm đến chúng ta, chân thành, ngay thẳng và không bao giờ thất vọng vềchúng ta ngay cả khi chúng ta chủ động làm quen họ trước, thì những người đànông này phải có một số vấn đề gì đó.
Đâylà lời thoại “kinh điển” của nhân vật Jang Young Ja mà bất cứ ai đã từng xem “Nàng Kim Sam Soon”đều không cảm thấyxa lạ.
Phòng 209 có 12 thành viên thì có đếnnửa già là năm thứ 4, còn lại đều đã sang năm cuối, đã sớm bước qua cái tuổi mơmộng của những nàng sinh viên năm nhất.Thế cho nên, khi An mạnh miệng đưa ra cái “chân lý” kia, các nàng rất tánthành. Thậm chí, sau câu cuối cùng còn thêm vào một dòng:
“Đàn ông đẹp trai, tử tế, chưa kết hôn, giàu,quan tâm đến chúng ta, chân thành, ngay thẳng, không bao giờ thất vọng về chúngta ngay cả khi chúng ta chủ động làm quen họ trước và hoàn toàn không có vấn đềgì thì nhất định chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình”.
Tất nhiên, với một phòng nữ có đến 12 cá nhân thì vẫn có trường hợp ngoạilệ.
- Ôi,sao trên đời lại có người đẹp trai thế! Nếu được làm Osin ngày ngày rửa châncho anh ấy tao cũng cam lòng.
Khỏi cần bỏ quyển truyện xuống, Ancũng biết Thúy đang nhắc đến ai. Người mà đại tiểu thư này có thể “cam lòng” hạmình như thế, nếu không phải mỹ nam Hàn Quốc Lee Min Hoo thì còn ai vào đây.
- Màysinh chậm vài tháng có phải thành 9X rồi k?. Hạnh ở giường dưới lên tiếng trướctiên.
Còn An thì chép miệng: “Trai đẹpcũng chỉ để ngắm mà thôi”!
Câu nói bâng quơ của An làm cho baonhiêu ngôi sao đang long lanh trong mắt Thúy nổ đùm đụp. Cô trừng mắt, ánh mắtnhư muốn nã đạn vào con người đang ung dung đọc sách trên giường kia: “Màykhông được trà đạp lên thần tượng của tao”
An chỉ buột miệng trêu bạn. ThấyThúy nổi khùng, cô chỉ hơi nghiêng quyển truyện xuống, giấu nụ cười trên môi:“Không đúng sao”. “Bốp” một chiếc gối xinh xắn đáp ngay lên mặt An.
- Thôikệ hắn , mắt sinh ra không để nhìn thì để làm gì. Bích kéo áo Thúy.
Thúy “Xì” một tiếng, quay lưng lại,rồi 2 đứa lại cắm đầu vào màn hình máy tính.
Vốn dĩ, một chủ đề nhạy cảm như thếnào dễ được cho qua, nhất là trong một phòng kí túc nữ. An chỉ buột miệng trêubạn, nhưng cũng rất nhanh trở thành đích ngắm.
Thủy nằm ở giường phía trên An, ngóđầu xuống, cười cười: “Biết đâu có một anh chàng đẹp trai theo đuổi mày thìsao?”
An bỏ sách xuống, chưa kịp trả lờithì Thúy chen ngang, giọng khiêu khích: “Đừng nói với tao là mày sẽ giữ làm củariêng đó nhé”
An trề môi, rồi từ tốn nói: : “Taochỉ cảm thấy người đẹp trai thì khó giữ”
Bích phản bác :“Chứng tỏ mày không có bản lĩnh. Gần 1 anh chàng đẹp trai, tài giỏi, còn khôngtranh thủ “ăn” đi. Một người như vậy, có biết bao người đẹp vây quanh, chỉ mongđược anh ta để mắt đến ”.
An nhún vai: “Rất tiếc, em không phảingười đẹp, cũng không có nhã hứng tham gia nó, chị ạ”. Khẽ vén tóc mái, An tiếptục: “Có câu nói thế này: Có hai bi kịch trong cuộc đời, một là không đạt đượcđiều mình mong muốn, hai là chiếm đoạt được nó. Mày nói xem, rơi vào vòng “mĩnhân đại chiến” ấy, tao sẽ lãnh bi kịch nào?”An không có ác cảm với nhữnganh chàng đẹp trai, chỉ thấy rằng trai đẹp thường đa tình, phong lưu, lúc nàocũng có hàng tá vệ tinh vây quanh. Chiến đấu đến mẻ trán sứt đầu, may mắn mớigiành được anh ta rồi lại phải lo ngay ngáy bị kẻ khác cướp mất. Vậy thì có gìlà sung sướng. Chỉ cần một người bên cạnh, chia sẻ mọi buồn vui với cô, thế là ổn.
An đặc biệt hâm mộ nhân vật Dantrong “Trở về Eden”-1 người đàn ông bình thường nhưng luôn bên cạnh che chở cho Stephany cao quý.Cô vẫn luôn ám ảnh bởi hình ảnh Candy – nhân vật truyện tranh mà cô vô cùng yêuthích, phải nhường lại Terry- người mình yêu cho người con gái khác.
Bích phì cười: “Mày có tưởng tượngquá mức không, sao nghe lâm li máu chảy đầu rơi thế. Các cụ có câu: “Nhất cựly, nhì tốc độ”. Anh ta đã chủ động tấn công mày, như thế mày đã có một ưu thếcự ly nhất định. Hơn nữa, những anh chàng hoàn hảo thường thích những cô nàngngốc nghếch…”
An hét ầm lên: “Cái gì? “
Bích chắp tay cười giả lả: “Chưanói hết, ngốc nghếch, đáng yêu. Đứng trước một anh chàng như vậy, mà mày khôngcó cảm giác gì, thì chỉ có thể kết luận là mày bị vô cảm?”
Thúy lại đế thêm vào: “Ghét của nàotrời trao của đấy, tao nghĩ mày nên lên kế hoạch đi là vừa”.
An gãi gãi tai: “Tao cũng không phảilà kẻ cố chấp. Nếu đã là của trời cho, thì cũng nên biết cách…hưởng thụ. Hihi”
“ Tít, tít, tít”, có tín hiệu tinnhắn. An lần mò tìm điện thoại. Thúy nhe răng, ngó An đăm đăm: “Không phải traiđẹp nhắn tin đó chứ”
An khẽ lườm cô bạn một cái. Chợt cônhíu mày. Tin nhắn đến: “Tao buồn, mày ra cổng kí túc đi”!
………………………………
Quân nâng cốc lên, cốc bia mát lạnhlàm anh thấy dễ chịu đôi phần. Cả tuần nay, công việc bận rộn khiến anh khôngcó thời gian nghỉ ngơi, vô cùng mệt mỏi. Bên đối tác yêu cầu phải hoàn thànhxong hợp đồng sớm. Là người đảm nhiệm chính, Quân không dám lơ là. Lúc giám đốcbắt tay chúc mừng, Quân mới thở phào nhẹ nhõm: “Phù!thế là xong một tuần vất vả”.Anh gọi điện rủ Đạt – tên bạn thân đi uống bia.
26 tuổi, Quân đã là trưởng phòng kĩthuật của một tập đoàn công nghệ thông tin hàng đầu cả nước. Đó là kết quả xứngđáng của một quá trình phấn đấu không mệt mỏi và rạch ròi của anh từ khi còn làmột sinh viên. Vẻ ngoài thông minh, nhanh nhẹn cùng sự nhiệt huyết, ham học hỏikhiến Quân nhanh chóng được các sếp để ý và tin tưởng giao cho những nhiệm vụthen chốt.
- Ôngđịnh đi tu luôn đấy hả? Gái đẹp bày ra trước mắt mà không biết hưởng. Phải tôi,tôi dùng hai tay hai chân quơ cho bằng hết.
Đạt lại thao thao bất tuyệt bài camuôn thuở. Anh thấy cái thằng bạn mình sao mà dại thế. Đẹp trai, thành đạt,chưa cần ngoắc tay các nàng đã ngã rạp, thế mà cứ dửng dưng như không.
Quân quá hiểu tính bạn, không lầnnào đi với anh mà Đạt không càu nhàu chuyện này. Hắn lo lắng cho anh, muốn anhmau mau có người để chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống.
Lời chưa thoát khỏi miệng, Quân đãbị cô gái bàn đối diện làm cho chú ý: “Cho 2 cốc”. Cô gái ngồi đối diện Quân cấttiếng, 2 ngón tay giơ giơ về phía chủ quán. Đi cùng cô là một cô gái trạc tuổi.
Quân nhiu nhíu mày “Hóa ra là cô béấy”. Đạt đang uống giở cốc bia, thấy Quân lơ đãng nhìn về phía trước. Theo phảnxạ, anh cũng quay lại rồi tỉnh bơ bảo Quân: “Chưa thấy con gái uống bia bao giờsao?”
Cuối tháng tư, tiết trời oi nồng củamùa hạ đã lan tỏa khắp thành phố. Quán bia là địa điểm lý tưởng để cánh đàn ông bù khú, đặc biệt là tầm chiềumuộn. Quán mà An đang ngồi rất đông khách, người ra người vào, trong đó khôngít là phụ nữ. Sự xuất hiện của An, Lan vẫn khiến không ít các bàn nhậu chú ý.Nhìn 2 cô gái ăn mặc giản dị, khuôn mặt thơ ngây không ai nghĩ tửu lượng lạikhá vậy. Vài vị đàn ông trung niên khe khẽ lắc đầu: “Trẻ con bây giờ học đòi thật”
An đã uống đến cốc thứ hai. Cô uốngkhông phải là kém nhưng ghét nhất là việc dùng rượu để giải sầu. Chạy như bay từphòng xuống cổng kí túc, nhìn thấy khuôn mặt xẹp lép cùng đôi mắt chỉ trực khóccủa Lan, An không khỏi xót xa. Cả phòng vốn luôn coi nhau như chị em trong nhà,nhưng Lan là thân với cô hơn cả, có chuyện gì cũng kể hết. Cái dáng vẻ bi thương đó của Lan khiến An gật đầucái rụp khi Lan nói muốn đi uống rượu: “Uống thì uống, nếu rượu làm mày thấykhuây khỏa hơn thì tao sẽ uống cùng mày”
- Nóiđi chứ. Rốt cuộc mày làm sao thế? An bắt đầu thấy sốt ruột.
- Taovà Việt chia tay nhau, thế thôi. Câu nói được Lan buông ra một cách bâng quơ.
An không lạ gì cái kiểu cơm chẳnglành canh chẳng ngọt của 2 đứa bạn nhưng lần này nhìn cái bản mặt bất cần đời củaLan, An nghĩ sự việc không đơn giản như vậy.
Lan hít một hơi thật sâu, nâng cốc:
- Thôikhông nói nữa, hôm nay chúng mày chỉ có nhiệm vụ uống và uống cùng tao.
An thầm nghĩ: “Thôi kệ, nếu nó muốn,nó sẽ tự khắc nói”.
Lan thừa biết An không thích rượubia nhưng vẫn dụ cô uống được 3 cốc. Đến cốc thứ 4, An lắc lắc đầu, huơ huơtay: “Chịu thôi. Ra trận cũng có kẻ bị thương. Tao nguyện làm hậu phương giảiquyết bãi chiến trường ày”.
- Uốngđi, uống đi mày, uống vì tao đã được tự do. Lan bắt đầu lè nhè.
- Thôiđược, nốt cốc này. Nào cùng cạn vì sự tự do của mày.
Lan phá lên cười. An lơ đãng nhìnLan. Con bé đang gục gặc đầu, cái miệng nửa cười, nửa không, mắt nhìn xuống đấtmà cảm thấy như xa xăm lắm.
- Muốnkhóc à? An nhẹ giọng hỏi.
Hình như, Lan khẽ gật đầu. Một lúcsau, cô lên tiếng: “Mày nghĩ tao có nên chia tay Việt không”.
An sửng sốt: “Lần này thực sựnghiêm trọng vậy ư?”
“Tại sao? Có thể nói tao biếtkhông?” An nuốt nước bọt.
Lan thủ thỉ, tiếng cô nhỏ lắm, nhỏđến mức An phải căng hết tai để nghe: “Tao cảm thấy Việt…không yêu tao như taotưởng. Tao không muốn nói lý do vì tao thấy nó thật buồn cười. Mày biết không,tao với Việt giận nhau, chỉ vì một que kem. Hic, một que kem thôi…”
Giọng Lan có phần nghẹn lại. An vỗvỗ vai an ủi. Sau cơn xúc động, Lan nói tiếp: “Tao và hắn đi chơi. Tao muốnăn kem. Hai đứa oản tù tì để xem ai phải đi mua. Tao thua nhưng tao không chịu,tao lớn tiếng: “Có giao kèo là thua phải đi mua đâu”. Công nhận tao cũng cố chấpthật. Lại oản lại, lần này Việt thua, nhưng hắn không chịu đi mua. Thế là giậnnhau, lúc bọn tao về kí túc lấy xe, hai đứa đều im lặng, hắn chẳng nói chẳng rằnglên xe phóng thẳng, mặc kệ tao đằng sau. Mày thấy lý do có buồn cười không??Đây không phải là lần đầu như thế. Lúc nào giận nhau, Việt cũng bỏ đi như vậy.Tao cứng đầu thật nhưng dù gì tao cũng là con gái, sao không nhường tao lấy mộtchút hả mày. Tao cảm thấy Việt mãi mãi không lớn được, hắn đã quen được chiềuchuộng rồi. Nếu cứ tiếp tục, không biết sau này tao còn phải buồn phiền thế nàođây”.
Lan lại thở dài. An biết, Việt làcon một trong gia đình giàu có, từ nhỏ đã được cưng chiều. Việt tính tình dễdãi, rất tốt với bạn bè. Ai cũng bảo Lan sướng vì có người yêu luôn luôn cưngchiều và ở bên cạnh những lúc cô khó khăn nhất. Từ hồi yêu Việt, An thấy Lanvui vẻ hơn, và cũng bớt tâm sự với cô hơn. Việt hoàn hảo, gần như không có gì đểchê. Duy chỉ có cái tính cố chấp của hắn, An suốt ngày kêu gào sửa đổi mà khôngxong. “Hai kẻ cứng đầu trị nhau biết đâu lại hóa hay”. An đã nghĩ như vậy vềđôi Lan, Việt. Không ngờ cơ sự lại trầm trọng thế này.
“Thay đổi bản tính con người đâu phảimột sớm một chiều là được. Mày từng nói, yêu nhau đâu nhất thiết phải lấy nhau,chỉ là giúp đỡ nhau trong một giai đoạn nào đấy. Hãy xem mày muốn gì. Nếu hai đứatính đến chuyện lâu dài thì nên suy nghĩ cho kĩ, còn nếu yêu nhau chỉ để chia sẻbuồn vui thì đâu cần phải làm khổ nhau như vậy. Chẳng phải trước nay bọn màyluôn rất vui vẻ sao. Khi đã nói chia tay là khó quay đầu lại lắm đấy”. An cũngkhông hiểu sao mình có thể nói những lời này một cách trôi chảy đến vậy.
Lan lặng thinh, cô đang nghĩ ngợi.Một lát, Lan lại thở dài: “Tao ghét Việtquay lưng bỏ đi như vậy”.
“Rốt cuộc tình yêu là gì mà khiếnbao người phải đau khổ?”. An thích cũng từng có, cảm nắng cũng nhiều nhưng cảnhgiới yêu thì chưa đạt đến. Vặn vẹo đôi đũa trong tay, bất giác đưa lên gõ gõchúng theo nhịp- điệu bộ hết sức buồn cười- ngâm nga đọc bài thơ mà cô vô tìnhđọc được trên một forum nào đó:
“"Em chỉ ước một thảo nguyên đầychó. Một nông trường bát ngát lá mơ xanh. Một dãy Trường Sơn trồng đầy sả ớt. Mộtdòng sông chứa đầy rượu Jonny. Ðể nơi ấy tháng ngày em tu luyện. Xa bụi trần vàquên lãng bóng hình anh........"
Trong cái mơ màng của cơn say, Andường như thấy một người nào đó phá lên cười. Nụ cười tươi sáng tựa như ánh mặttrời buổi sớm mà cô vẫn nhìn thấy trong giấc mơ khiến cô ú ớ: “Hic! Tao say rồi!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...