Hoắc Tổng Truy Thê

Hoắc Minh không ở nhà, Ôn Noãn được dịp tới trung tâm âm nhạc một chuyến, cùng Chu Mộ Ngôn kiểm tra sổ sách.

Buổi chiều, cô hẹn Bạch Vi đi uống cà phê.

Bạch Vi đến muộn, vừa tới nơi đã tặc lưỡi: “Phía Bắc thành phố có một vụ giết người! Bên đó chỗ nào cũng bị kiểm soát giao thông nghiêm ngặt, xe của tớ bị kẹt ở đó cả nửa ngày. Người kia cũng đáng thương thật, bị đâm bảy dao, mất máu mà chết!”

Ôn Noãn không nhịn được hỏi: “Đã bắt được hung thủ chưa?”

Bạch Vi lắc đầu: “Vẫn chưa! Cậu nói xem, phải hận người ta tới mức nào mới muốn giết người như vậy chứ! Tớ thấy quá nửa là giết người vì tình!”

Giết người vì tình?

Trong lòng Ôn Noãn thấy hơi khó chịu.

Cô nhẹ nhàng khuấy ly cà phê, cố gắng xua đi nỗi bất an trong lòng.

Bạch Vi còn nói thêm gì đó nhưng cô cũng không để ý nữa.


Đêm đến, cô nằm trên giường, thấy hơi sợ hãi, không kiềm chế được bèn gọi điện thoại cho Hoắc Minh… Nói chuyện với anh nửa tiếng đồng hồ cô mới thấy hơi buồn ngủ.

Sáng sớm, quầng mắt của cô hơi thâm lại, phải đánh rất nhiều kem nền mới che đi được.

Sau khi đưa Hoắc Tây đi học xong, Ôn Noãn ngồi trên xe.

Tài xế đạp ga đi.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Ôn Noãn vang lên, cô nhìn thì thấy là Bạch Vi gọi tới.

Ôn Noãn nhận cuộc gọi, mỉm cười: “Hôm qua vừa mới gặp mặt mà, lại muốn hẹn tớ đi uống cà phê nữa à?”

Giọng Bạch Vi gấp gáp: “Không phải! Tớ định nói với cậu… Hôm qua không phải ở phía Bắc xảy ra một vụ án sao, vụ án này vẫn chưa phá được, chưa bắt được hung thủ, vậy mà tối qua lại thêm ba vụ nữa, hơn nữa còn nghe nói là do cùng một người làm!”

Ôn Noãn run sợ: Bốn người!

Không đúng!


Cô cảm thấy rất không đúng!

Bạch Vi khẽ thở dài: “Nói cũng khéo, bốn người kia đều có nhóm máu gấu trúc, cậu nói xem có kỳ lạ không!”

Máu toàn thân Ôn Noãn dường như đông cứng lại!

Máu gấu trúc!

Tất cả những người mang nhóm máu gấu trúc ở thành phố B đều đã bị giết chết, mục tiêu cuối cùng chính là nhắm tới… Hoắc Tây!

……

Đúng lúc này, trong trường mầm non đang là một khung cảnh hỗn loạn.

Tiếng la hét chói tai, mùi máu tươi… Một người phụ nữ gầy khô mặc quần áo màu đỏ!

Kiều An đứng giữa đám người.

Cô ta cầm một con dao nhọn trong tay, mũi dao nhọn lướt qua cẳng chân Tiểu Hoắc Tây… Máu tươi chảy xuống dọc cẳng chân trắng nõn.

Tất cả như chìm vào tĩnh lặng.

Tim Ôn Noãn suýt chút nữa ngừng đập.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận