Hoắc Tổng Truy Thê

Nhân viên tập đoàn Tây Á tỏ ý: Lập tức mang giường lớn đến cho Tổng Giám đốc.

Người nhà họ Hoắc cũng im lặng theo dõi.

Mắt bà Hoắc đong đầy giọt nước mắt hạnh phúc, nhẹ nhàng che mắt Tiểu Hoắc Tây lại.

Hoắc Chấn Đông cầm ly rượu, trong lòng thầm mắng: Thằng Minh này làm trò mất mặt quá!

Hồi lâu sau, Hoắc Minh vẫn chưa thoả mãn.

Ôn Noãn không muốn trêu đùa với anh nữa, cô nhẹ nhàng vuốt nút áo sơ mi, nói nhỏ: “Hôn thêm nữa, ngày mai sẽ lên trang đầu báo giải trí… Về nhà rồi tiếp tục, được không anh?”

Hoắc Minh cười rất khẽ, buông cô ra.

Quan hệ của bọn họ có tiến triển nên hiển nhiên anh rất vui, khi xã giao với đồng nghiệp anh cũng thỉnh thoảng nhìn Ôn Noãn… Ánh mắt nóng bỏng khiến tất cả người phụ nữ ở đây đều mềm nhũn… Còn Ôn Noãn, ít hay nhiều cũng có một chút!

Ngay khi hai bên đều đang rung động, thư ký Trương đột nhiên bước đến, nói nhỏ vài câu.


Hoắc Minh nhíu mày.

Anh tức khắc đưa ly rượu cho thư ký Trương, nói khẽ: “Tôi đi xem một chút!”

Nói xong anh liền rời đi.

Ôn Noãn đang nói chuyện với người khác, ánh mắt vô tình nhìn thấy, thế là đến bên cạnh thư ký Trương: “Anh ấy… đi đâu vậy?”

Thư ký Trương hơi do dự, không có che dấu: “Là cô Kiều! Cô ta uy hiếp nói nếu Tổng Giám đốc không xuất hiện, cô ta sẽ nhảy xuống từ trên khách sạn Tây Á! Lỡ như hôm nay mà xảy ra chuyện gì sẽ mang phiền phức lớn đến cho tập đoàn Tây Á.”

Ôn Noãn nhẹ gật đầu.

Cô có thể hiểu được, dù sao trước kia Hoắc Minh và Kiều An từng có một quãng thời gian bên nhau, nếu có chuyện gì xảy ra các phóng viên có thể viết như vậy.

Không phải cô không hề quan tâm, nhưng cô đã quyết định bắt đầu lại với Hoắc Minh.

Anh nói với cô rằng sau này chỉ có một mình cô, cô tin anh.


Cho nên Ôn Noãn không dự định qua đó, không chỉ tin tưởng, còn tin bản thân mình, Ôn Noãn có sự tự tin này, cô có thể thu hút ánh mắt của Hoắc Minh lên người mình.

Ôn Noãn đang muốn tiếp tục trò chuyện.

Thư ký của cô bước đến: “Tổng Giám đốc Ôn, điện thoại của cô!”



Hoắc Minh gặp Kiều An ở một phòng làm việc trên tầng cao nhất.

Ở đây còn có hai nhân viên đang làm việc.

Vì đêm nay, Kiều An cố ý mặc một chiếc váy dự tiệc màu đỏ rực, đáng tiếc cuộc sống riêng của cô ta hỗn loạn, còn có vài vết hôn trên người, kết hợp với chiếc váy màu đỏ ngược lại làm nổi bật nét đẹp của người Vân Nam.

Hoắc Minh đang ngồi ở phía sau bàn làm việc, mặc dù anh đã qua ba mươi, nhưng vẫn đẹp trai bức người.

Kiều An nhìn anh chăm chú.

Cô ta nhớ đến tấm hình kia, anh có vợ ở bên, anh mỉm cười thỏa mãn.

Anh còn hôn Ôn Noãn trước mặt mọi người!

Nước mắt Kiều An trôi đi đường viền mắt, cô ta khóc lóc: “Minh, em không tin anh sẽ quên khoảng thời gian khó quên của chúng ta, em càng không tin anh sẽ yêu Ôn Noãn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận