Hoắc Tổng Tôi Muốn Từ Hôn
"Bây giờ cao thủ mà chúng ta phái đi chắc đã chiếm trọn Đông Hải rồi”.
"Thế giới ngầm của Thành Hải chắc đã được dẹp sạch rồi”.
"Tối nay mọi người cứ ăn uống thoải mái đi”.
"Ngày mai chúng ta sẽ đến Thành Hải để tận hưởng sự tuyệt mỹ ở đó!" Đang nói chuyện thì tên vệ sĩ ngoài cửa vội vàng đi vào.
Tên vệ sĩ chưa kịp lên tiếng, thì Ngụy Hồng đã cười lớn: "Tôi vừa nói khỏi mồm đã có tin truyền về rồi này!" Ngụy Hồng đã ngà ngà say, ông ta vừa nói chuyện vừa lắc lư người.
Ông ta vươn tay nắm lấy vai tên vệ sĩ, cười hỏi: "Nói cho tôi nghe, tin thắng lợi đầu tiên là gì?" "Là Đông Hải đã bị chiếm trọn hay là thế giới ngầm ở Thành Hải đã được dẹp sạch rồi?" Tên vệ sĩ lắc đầu quầy quậy, sắc mặt tái nhợt, ấp úng nói: "Ngoài cửa, ngoài cửa có rất nhiều xác chết”.
Tất cả mọi người đều sốc nặng.
Vội vàng lao ra khỏi cửa.
Khi nhìn thấy những xác chết được sắp xếp ngay ngắn thành những dãy dài ở ngoài cửa.
Ngụy Hồng lúc nãy còn to mồm, lúc này đột nhiên chân ông ta mềm nhũn cả ra.
Mỗi xác chết trước mặt đều được mặc áo liệm.
Mỗi tấm vải liệm có thêu bốn chữ - "Đặc sản Đông Hải".
Sắc mặt Ngụy Hồng tái nhợt, toàn thân run lên.
Ông ta dụi dụi mắt.
Cho dù có dụi đến bật máu mắt ra! Bởi vì người ông ta nhìn thấy đầu tiên là vị tông sư mà gia tộc ông ta đã nuôi mấy chục năm.
Đây là át chủ bài của nhà họ Ngụy! Ngoài ra, còn có hai cao thủ cấp tông sư.
Chết! Chết hết rồi! Nhà họ Ngụy toang rồi! Không chỉ có Ngụy Hồng.
Lúc này, Uông Tố Lung cũng xông tới như một kẻ điên.
Ông ta liên tục dùng chân đá vào thi thể đã lạnh băng.
Đây là anh họ của ông ta! Đại tông sư duy nhất của gia tộc bọn họ! Các tộc trưởng của hai gia tộc khác đột nhiên mắt mũi tối sầm lại, ngất lịm đi! Toang rồi! Thế là toang rồi! Cái uy của bốn gia tộc lớn thống trị Thành Hải đã biến mất ngay lập tức.
Tiếp theo đó là sự hoảng loạn.
Hoang mang tột độ.
Sau khi mất đi rất nhiều cao thủ, tứ đại gia tộc bọn họ trực tiếp rớt khỏi bảng xếp hạng các gia tộc hạng hai.
Không những thế, vì là quan hệ thông gia nên tất cả bọn họ có vinh cùng vinh! Bây giờ việc họ nghĩ đến không phải là ngày mai đến Thành Hải ăn uống nhậu nhẹt.
Mà là việc phải đối mặt với sự oanh tạc điên cuồng của các gia tộc khác! Kết cục đang chờ đợi bọn họ.
Chỉ có sự diệt vong thôi! "Không được, không thể cứ ngồi đây chờ chết được!" Uông Tố Lung lập tức hét vào mặt tộc trưởng của ba gia tộc lớn gần đó: "Chúng ta bây giờ chỉ còn một lối thoát thôi, đến nhà họ Hậu với tôi nào!" Bốn gia tộc lớn ở thủ đô đều có tứ hợp viện cho riêng mình.
Những tứ hợp viện như vậy không thể mua được bằng tiền.
Nó tượng trưng cho địa vị.
Nó là phương tiện để thể hiện quyền lực và tầm ảnh hưởng của gia tộc.
Màn đêm dày đặc.
Dưới một cây long não cổ thụ trong sân, bốn người Uông Tố Lung đang quỳ trên phiến đá xanh.
Bốn người Uông Tố Lung đã quỳ ở đây hơn nửa giờ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...