Nhưng thế lực Thư gia vẫn trải khắp mọi miền đất nước như xưa.
An Phong lấy quà mà lão gia đã chuẩn bị ra: một bức danh họa thế giới, một miếng đất ở Thành Nam có trị giá hàng trăm triệu, vân vân…
Thư Tình bất giác đau lòng.
Chẹp chẹp, tiền đang yên đang lành sao lại đem tặng vào tay người nhà họ Hoắc chứ…
Advertisement
Nhưng may mà An Phong không vạch trần cô, nếu thân phận bị bạo lộ thì mất cả vui.
Kẻ nịnh nọt như mẹ Hoắc ba tháng sau chưa chắc sẽ cho cô rời đi.
Hoắc Vân Thành biết mình có nhiều tiền như vậy nói không chừng lại yêu mình mất.
Thư Tình còn đang tưởng tượng dở, đúng lúc này, cô nghe thấy đám chị em của Từ Uyển Nhi nói: “Thư gia này đúng là hào phóng thật.
Đúng rồi, Uyển Nhi, nghe nói khi trước cậu tới diễn thời trang ở Paris còn từng gặp cháu gái Thư gia à!”
Ở bên ngoài, cháu gái Thư gia vẫn luôn là một truyền thuyết, rất ít người biết cô tên gì, chứ đừng nói là từng gặp mặt.
Từ Uyển Nhi gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy đẹp lắm!”
“Uyển Nhi giỏi ghê, còn kết bạn wechat với người ta nữa.
Thư tiểu thư còn nói với Uyển Nhi rằng khi nào tới thành phố A thì sẽ tới rủ cậu ấy đi chơi nữa!” – Một chị em khác của Từ Uyển Nhi nói.
“Wow! Uyển Nhi, cậu đỉnh quá đi!”
Nghe xong, Thư Tình khẽ nhướng mày nhìn về phía Từ Uyển Nhi.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Từ Uyển Nhi cũng quay sang nhìn.
“Sao vậy, Thư tiểu thư?”
“Cô từng gặp cháu gái Thư gia?”
Từ Uyển Nhi gật đầu.
“Sao nào? Cô ngưỡng mộ Uyển Nhi lắm phải không! Cùng là họ Thư, đồ nhà quê nhà cô đúng là khác biệt một trời một vực với người ta mà.”
Nghe xong lời đám chị em của Từ Uyển Nhi, Thư Tình bật cười mà không nói gì, đúng là một lũ ngu ngục.
Từ Uyển Nhi thấy cô cười liền cảm thấy khó hiểu.
Lẽ nào Thư Tình biết cô căn bản chưa từng gặp cháu gái Thư gia sao? Không thể nào, sao cô ta biết được những chuyện này, nhất định là do mình nghĩ nhiều rồi.
Trong lòng vốn đang rối bời, Từ Uyển Nhi lại thấy Thư Tình hơi lắc đầu, thở dài một tiếng rồi rời đi, nụ cười nơi khóe môi cũng đem theo vài phần châm biếm.
Lý trí nhắc nhở cô rằng Thư Tình đáng lẽ không biết mới đúng, nhưng Từ Uyển Nhi vẫn không nhịn được trở nên hoảng loạn.
Cảm giác này khiến cô tức giận.
Một con nhóc nhà quê bày ra dáng vẻ đó cho ai xem, rõ ràng chẳng có tư bản gì chống lưng còn tự đại đến thế.
Hừ!
Đầu chợt lóe lên, cô nghĩ ra một cách, Từ Uyển Nhi nhìn theo bóng lưng của Thư Tình, nở một nụ cười độc ác.
Thư Tình nâng một ly rượu vang lên, tự bước tới một góc yên tĩnh vắng người rồi ngồi xuống.
Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Thư Tình dựa vào trực giác nhìn qua, ánh mắt xuyên qua biển người, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Hoắc Vân Thành.
Từ sau khi Thư Tình đàn xong, Hoắc Vân Thành chưa từng rời ánh mắt khỏi người cô.
Anh còn đang nghĩ sao cô lại biết đánh đàn piano, rồi khí chất cao quý dường như bẩm sinh đã có của cô không giống với khí chất nên có của một cô gái nông thôn.
Hoắc Vân Thành nhận ra Thư Tình nhìn về phía anh, lập tức hồi thần, tim giật thót một cái.
Nhưng ngay sau đó, anh thấy Thư Tình dường như coi anh như không tồn tại, cô chỉ quét mắt lướt qua người anh, rồi nhìn sang phía khác ngay.
Hoắc Vân Thành nén cơn giận không lý do của mình xuống.
Cục tức mắc kẹt trong lồng ngực khiến anh vô cùng khó chịu.
Thư Tình nhấp một ngụm rượu, ở một góc mà người khác không nhìn thấy, cô cúi đầu cười giễu.
Cô biết Hoắc Vân Thành khi nãy nhìn mình là đang nghĩ gì.
Cô đánh đàn tốt như vậy, loại đàn ông lòng dạ hẹp hòi, phiến diện, ngạo mạn như anh ta vốn chỉ đợi để xem cô mất mặt, lúc này chắc chắn đang vô cùng kinh ngạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...