Tôi miễn cưỡng giữ chiếc nhẫn bên mình, nhưng không dám đeo vì áp lực, đành bỏ nó trong hộp nhung đen sang trọng.
Em không đeo?Hoắc tổng, nó to quá rất bất tiện.
Những chiếc như này chỉ đeo vào dịp đặc biệt thôi.
Nó trên tay tôi quá phô trương rồi.Ừm, có dịp đặc biệt cho em trưng diện đó, mai đi sự kiện cùng tôi.
Hôm ở sự kiện trước, em đeo nó rất đẹp mà, đẹp điên đảo luôn ấy.Chúng ta không nên xuất hiện cùng nhau, người khác sẽ hiểu lầm.Có gì mà không nên, em là người của tôi, đi bên tôi thì hiểu lầm cái gì.Hoắc Anh Đông ngồi thẳng lên rồi vuốt tóc tôi rất cưng chiều.
- Chúng ta qua đêm cùng nhau đến anh em họ hàng cũng biết, tôi còn tặng nhẫn em nữa.
Bạc Hi Lăng, đầu óc em đơn giản thật hay em giả ngốc hả? Có thằng đàn ông nào làm thế nếu không có tình cảm không? Tôi thích em lộ liễu như thế mà em cứ chối đây đẩy, hửm?
Lời bộc bạch không hề dạt dào cảm xúc, mà giọng đều đều trầm lắng, câu cuối còn hơi nâng tông lên.
- Nhưng tôi...tôi không có tình cảm với anh!
Tôi nhận ra ánh mắt của Hoắc Anh Đông hụt hẩng và thoáng buồn.
Tay anh dừng lại trên tóc tôi.
- Một chút cũng không?
Tôi cứ nhìn đôi mắt đẹp đẽ ấy, thực ra tôi có thích, thích ngoại hình tuyệt vời của đối phương, thích cái cách anh không vội hỏi tôi chiếc nhẫn mà quan tâm tôi ốm như nào, đã đỡ chưa, cũng thích cái cách anh hỏi nhân viên quầy thuốc lo tôi bị tác dụng phụ.
Tôi biết Hoắc Anh Đông ưu ái tôi, biết anh quan tâm tôi dù bản thân dị ứng tôm nhưng vẫn vì tôi mà mua tôm đủ món.
Tôi biết người đàn ông này có vẻ thực sự cần nhắc tôi, bởi dù là nhần tình thì không phải đại gia nào cũng hào phóng chi tiền mua kim cương to đùng để tặng.
Người giàu không mù quáng đâu, họ sành sỏi lắm, Hoắc Anh Đông là cáo không chừng, anh sẽ không dành thời gian quý giá và tiền bạc một cách bừa bãi cho người mà anh không bận tâm.
Cho tôi những điều tốt đẹp, là Hoắc Anh Đông coi trọng tôi, coi trọng tới mức không nể tình Vu Nhiên mà nhắc cô ấy cũng phải coi trọng tôi.
Khi giới thiệu tôi với mấy anh em họ, tôi đã quan sát nét mặt và biểu cảm của Hoắc Anh Đông.
Khi ấy anh nhìn tôi trìu mến, tâm tình vui vẻ lại còn có chút khoe khoang.
Phải có tình cảm thì người ta mới làm thế.
Nhưng...
Tôi không tin tình yêu vượt qua được rào cản giai cấp, chuyện tình lọ lem - hoàng tử chỉ diễn ra trong mấy bộ phim tôi từng đóng, đánh vào tâm lí các chị em phụ nữ thích ngọt ngào và happy ending.
Thực tế, tôi biết rất nhiều vụ tan vỡ, ly hôn ở giới tài phiệt khi cố chấp muốn ở bên người không cùng tầng lớp.
Tôi cho rằng có lẽ Hoắc Anh Đông nhất thời ham muốn tôi và anh đang bù đắp, giống kiểu tôi cho anh thứ anh cần, anh cho tôi thứ tôi thiếu.
Dăm bữa nửa tháng anh sẽ chán ngay thôi.
Tôi hơi cười, ánh mắt anh buồn khiến tôi không nỡ giấu lòng mình.
- Có một chút...!cũng có một chút tình cảm.
Nét mặt Hoắc Anh Đông giãn ra, anh cười nhẹ rồi tiếp tục vuốt tóc tôi.
Một chút cũng là có rồi, dần dần sẽ nhiều thêm.Hoắc tổng không sợ tôi bám lấy anh, lợi dụng anh để trèo cao sao? Có thể sẽ dùng thuyết âm mưu khiến anh mù quáng chẳng hạn.Hoắc Anh Đông bật cười rồi nghịch ngợm lọn tóc của tôi.
- Nếu em muốn mưu mô thì em không nên nói ra khiến tôi đề phòng, mà em nên âm thầm lặng lẽ ra tay mới phải.
Em còn non và xanh lắm.
Bạc Hi Lăng của tôi, em đơn giản thật đấy.
Nhưng tôi thích em đơn giản.
Tôi nhíu mày, bỗng nghi ngờ nhân sinh.
- Hoắc tổng, anh thích tôi đơn giản để dễ thao túng phải không?
Hoắc Anh Đông không đáp, mà cứ ngồi cần mẫn vuốt ve tóc tôi, rồi vần vò tay tôi một cách đầy thưởng thức.
Tôi yên vị trong lòng người ta cả tiếng đồng hồ, tự nhận ra mình bị thao túng thật rồi, sao có thể ngoan ngoãn ngồi trên đùi Hoắc Anh Đông lâu như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...