Tôi dám tự mình mò lên phòng làm việc của Hoắc tổng.
Thư kí thấy tôi cũng ngỡ ngàng, nhưng vẫn lịch sự hỏi.
- Cô có hẹn trước không?
- Tôi không hẹn trước.
- Chờ chút, tôi phải hỏi ý kiến Hoắc tổng, không phải ai cũng có thể gặp ông chủ được đâu.
Cô là...?
- Bạc Hi Lăng - tên tôi!
Thư kí nhấc máy kết nối với bên trong, và tôi được thông qua nhanh hơn tôi nghĩ.
Tôi khá hồi hộp và lo lắng, nhưng cảnh tượng trước mặt còn sốc hơn.
Vẫn là ba người tôi mới gặp ở club
Hoắc Anh Đông ngồi ghế giữa vắt chéo chân rất ngạo nghễ, ghế bên là người đàn ông đi cùng anh ta tối qua.
Và Sumi đang quỳ dưới sàn.
Thấy tôi, người đàn ông lạ nhướng mày nhìn.
Tôi bối rối muốn rút lui.
- Thư kí bảo tôi có thể vào nên tôi mới....
Hoắc Anh Đông thản nhiên lên tiếng.
- Ừ, lại đây!
Anh ta hất hàm sang chỗ trống bên cạnh và gọi tôi như thể ra lệnh.
Sumi đang đỏ bừng mặt cũng nhìn tôi, nhưng ngoài Hoắc Anh Đông thì hai người còn lại im lặng tuyệt đối.
Không khí có vẻ căng thẳng và phức tạp nên tôi tính chuồn là thượng sách.
- Tôi sẽ ra ngoài đợi.
Xin lỗi đã làm phiền các vị.
- Tới rồi thì ngồi luôn đi.
Tôi cũng không có nhiều thời gian.
Hoắc Anh Đông biết thừa tôi tìm anh ta vì việc gì, lại còn bày đặt chảnh chọe.
Tôi bẽn lẽn đi tới ghế ngồi, nhưng là ghế bên chứ không phải ngồi cạnh Hoắc Anh Đông như được chỉ điểm.
Sumi đối diện với Hoắc Anh Đông chỉ cúi gằm mặt.
Tôi đoán lờ mờ là chuyện hôm qua, với kiểu quỳ gối này thì hẳn là lỗi tày trời.
Tôi linh cảm có chút liên quan tới mình, tuy nhiên lại chưa thể load được là gì, chỉ linh cảm vậy thôi.
Người đàn ông lạ thở dài rồi nói.
- Anh họ, phong sát thì Sumi sống không bằng chết.
Tôi bỗng nổi da gà và tròn mắt nhìn Sumi, sau đó nhìn Hoắc Anh Đông.
- Cô ta chơi cùng hội với em nên anh nể tình rồi, nếu không thì hôm qua đã là ngày giỗ của cô ta.
Sumi, nói xem, có phải tôi vẫn quá nhẹ nhàng với cô không?
Sumi cắn răng rồi gật đầu rất nhẹ, vẫn cố xin một đường lui cho mình.
- Là tôi ngu dại, xin Hoắc tổng giơ cao đánh khẽ.
12 tuổi tôi đã làm người mẫu, mãi mới có được như hiện tại.
Hoắc Anh Đông mỉm cười chế giễu.
- Lăn lộn trong nghề nhiều năm như vậy, lại nóng lòng muốn leo lên người tôi thế à.
Tưởng cô phải thủ đoạn lắm chứ.
Cái trò bỏ thuốc tầm thường mà đòi qua mắt tôi, cô cũng coi thường tôi quá! Đúng là kiếm củi ba năm, đốt một giờ.
- Hoắc tổng, tôi xin anh, anh muốn tôi cắn rơm cắn cỏ cũng được, nhưng làm ơn....
Bao dũng khí hùng hổ của tôi phút mốt tiêu tan, Hoắc Anh Đông thật đáng sợ, ngày giỗ và sự nghiệp mấy chục năm của Sumi mà anh ta có thể định đoạt dễ dàng như vậy.
Bỗng Hoắc Anh Đông nhìn tôi cười, rồi lại nhìn sang Sumi cất giọng lạnh lẽo.
- Rơm cỏ cũng không tới lượt cô.
Lúc này Sumi khóc rồi, nước mắt lưng tròng nhìn thảm vô cùng.
Tôi là phụ nữ tôi còn thấy xao động, thế mà hai người đàn ông kia không thương hoa tiếc ngọc chút nào, nhất quyết vùi hoa dập liễu.
- Hoắc tổng....
Giọng Sumi yếu đuối nhưng ngọt ngào, chưa nói được thêm đã bị chặn họng.
- Tôi ghét nhất là nước mắt!
Sau đó anh ta nhìn điện thoại trên tay, người đàn ông lạ biết ý liền đứng dậy.
- Hết cứu! Đã làm mất thời gian của anh rồi!
Mặc kệ Sumi vẫn quỳ, người đó lạnh nhạt cất bước ra ngoài.
Sumi hết hi vọng cũng khó khăn đứng lên và đi theo.
Căn phòng chỉ còn lại tôi và Hoắc Anh Đông.
- Tới lượt cô rồi đấy.
Muốn nói gì thì nói đi!
Tôi nuốt nước bọt rồi ngồi thẳng lưng ngay ngắn.
- Chuyện là..
Tôi...Tôi được đưa vào danh sách....Là anh phải không?.
Chắc lúc ấp úng ấy nhìn tôi ngộ lắm hay sao mà Hoắc Anh Đông cứ cười tủm tỉm.
- Ừ! Thì sao?
- Thì..
Tôi không dám nhận.
Năng lực của tôi chưa tới mức có thể đảm nhiệm...!Anh cũng không hề hỏi xem tôi có đồng ý không mà đã ....
- Tôi thích là được!
- Thích? Cuộc đời của anh dễ dàng quá à, anh thích thì người khác phải theo?
- Đúng vậy.
- Nhưng tôi không thích.
Hoắc Anh Đông nhíu mày đứng lên, đưa tay giữ cằm tôi mà hỏi.
- Muốn gây ấn tượng bằng cách lạt mềm buộc chặt?
Tôi muốn hất cái tay của anh ta ra khỏi người mình, nhưng lại kiềm chế mà gỡ thật nhẹ nhàng.
Tay Hoắc Anh Đông khá thon dài, còn đeo một chiếc nhẫn độc lạ ở ngón trỏ.
- Là do anh bị bỏ thuốc nên mới hôn tôi, cũng không phải xuất phát từ sự yêu thích thật lòng.
Và anh cũng không thích nước mắt, nhưng tôi đã khóc khi hôn anh.
Nếu chơi đùa thì mong Hoắc tổng né tôi ra.
Tôi không muốn để anh định đoạt cuộc đời mình.
Hoắc Anh Đông nhìn vào mắt tôi rất lâu, rồi lại cười.
- Có cá tính, phụ nữ ở Hoắc Liên Bang không có ai bình thường cả..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...