Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

(Danh viện thường chỉ những cô gái thiên kim tiểu thư, lá ngọc cành vàng)

Nhậm Hiểu Tương lái xe rời đi, Niên Nhã Tuyền cầm hai hộp gấm trong đó, đưa cho hai người bạn thân, rủ rượi giải thích: "Chút tiền này, tổng giám đốc Hoắc người ta căn bản không để vào mắt. Tổng giám đốc Hoắc nói rồi, nếu như hai người không nhận, chính là khách khí với tớ, không coi tớ là bạn tốt, mới khách khí với tớ như vậy.. Mau nhận đi, chính tớ cũng đành phải nhận đây."

Lâm Uyển Oánh vẫn còn giãy giụa: "Không phải, lần trước đã nhận của tổng giám đốc Hoắc thẻ VIP lầu năm Ngọc Hành trị giá trăm vạn rồi, bây giờ lại nhận cái này, Nhã Tuyền, sao chúng tớ lại không biết xấu hổ vậy chứ?"

Niên Nhã Tuyền lắc đầu: "Tớ cũng không hiểu suy nghĩ của nhà tư bản." Nếu như chuyện ngày hôm nay, đổi thành cô nhận thẻ của chồng người khác, còn vừa nhận một tấm thẻ trăm vạn, hay năm mươi mấy vạn, cô cũng sẽ cảm thấy không hay.

"Được rồi, hai người đừng nghĩ nữa, cầm đi, tớ cũng rất mơ hồ."

* * *

Tối hôm đó, lúc Niên Nhã Tuyền quyết định đối mặt nói chuyện với Hoắc Lăng Trầm, Hoắc Lăng Trầm lại ra ngoài đi công tác, theo như những lời của Trọng Hải Trình mới trở về nói, tối thiểu phải mất một tháng.

Mặc dù Hoắc Lăng Trầm đi rồi, nhưng chuyện cô nên làm, một chuyện cũng không thiếu, có người giám sát cô. Anh cũng nuôi cô như nuôi một người phụ nữ, mỗi ngày ban ngày phải học yoga, học múa, đôi lúc giúp cô hẹn một SPA thẩm mỹ, cắm hoa, hội tiệc trà, triển lãm tranh, chơi bowling, bóng chày nữ.. Buổi tối lại ngâm mình trong sữa bò với cánh hoa.

Toàn bộ những chuyện này đều là những chuyện thường ngày mà một danh viện xã hội thượng lưu nên làm, ngay lúc Niên Nhã Tuyền sắp bận rộn muốn điên lên, rốt cuộc Hoắc Lăng Trầm cũng trở về.

Đi hơn hai tháng, ban đầu bọn họ gửi tin nhắn qua điện thoại. Đương nhiên Niên Nhã Tuyền không thích những thứ anh sắp xếp, nhưng câu nói đầu tiên của Hoắc Lăng Trầm khiến cô bị nghẹn họng, nên cô không thèm để ý tới anh nữa.


Thậm chí lúc Niên Nhã Tuyền biết Hoắc Lăng Trầm đăng ký tiết mục múa ở dạ tiệc liên hoan đầu năm của trường cho cô, thì cô vẫn còn ở bên này nổi điên, hận Hoắc Lăng Trầm đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không thèm gọi điện thoại chất vấn anh.

Ngày Hoắc Lăng Trầm quay về, cũng chính là ngày dạ tiệc liên hoan đầu năm, bởi vì ngày đầu năm đó là lễ tế trời, cho nên dạ tiệc tổ chức trước ba ngày.

Trên sân khấu, Niên Nhã Tuyền mặc trang phục múa cổ đại màu xanh da trời chậm rãi bước lên sân khấu.

Ngay giây phút ánh đèn chiếu lên người cô, khi cô lộ ra dưới tầm mắt của mọi người, tất cả mọi người dưới sân khấu đều khiếp sợ không nói được câu nào.

Bọn họ khó mà tin được, Niên Nhã Tuyền trước kia bị bọn họ gọi là "bà đàn ông" cũng có lúc thùy mị, khí chất xuất chúng như vậy.

Xoay tròn, nhảy lên, mỗi một động tác đều thu hút hết toàn bộ ánh mắt của mọi người.

Một điệu múa đã nhảy xong, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Niên Nhã Tuyền cũng chẳng có chút vui vẻ gì, xuống khỏi sân khấu, thay quần áo xong, cô buồn bực không vui trực tiếp rời khỏi trường học.

Cô nhất định sẽ không để ý tới Hoắc Lăng Trầm nữa, người đàn ông đó cho dù đi đến đâu, không ở bên cạnh cô còn có thể hành hạ cô mỗi ngày. Được lắm, điệu múa dân tộc này múa rất thành công, anh ta hài lòng rồi chưa?

Mở cửa biệt thự ra, trong bóng tối, cô rơi vào một cái ôm vừa quen thuộc vừa xa lạ, tiếng kinh hô của cô bị chặn lại.

Phù.. Người có thể đánh lại được cô, cũng chỉ có anh.

Có điều, dường như có chút không đúng, dường như cô ngửi thấy mùi máu tanh.

Buông người đàn ông ra, cô mở đèn biệt thự lên, quả nhiên nhìn thấy Hoắc Lăng Trầm một tay đỡ cánh tay còn lại, trên cánh tay đều là máu.

"Anh sao vậy?" Cô lo lắng kéo tay anh, sắc mặt người đàn ông tái nhợt.

Hoắc Lăng Trầm đè xuống cảm xúc vừa dâng lên: "Không sao cả, gọi cho số này, bảo anh ta tới đây một chuyến."

"Tôi đưa anh đi bệnh viện." Cô ném balo qua một bên, chuẩn bị đỡ anh ra cửa.


Hành động của cô bị Hoắc Lăng Trầm ngăn lại: "Chuyện này không thể để cho truyền thông tóm được, đưa tôi lên lầu, số điện thoại này là của bác sĩ, yên tâm."

Niên Nhã Tuyền đỏ mắt đau lòng, dùng điện thoại của anh bấm số điện thoại kia. Sau khi xong chuyện lại vừa bất mãn than phiền, vừa đỡ anh lên lầu: "Còn biết đường về sao? Hay là bị thương nên về? Không biết còn tưởng rằng tôi làm anh bị thương."

Hoắc Lăng Trầm dừng bước, sờ mặt cô, thật lòng khen ngợi: "Tôi thấy em biểu diễn, rất giỏi."

Niên Nhã Tuyền nhớ tới cuộc sống hai tháng này, nước mắt đều muốn chảy xuống: "Hoắc Lăng Trầm khốn kiếp, đi thì cứ đi đi, còn bắt tôi phải làm những chuyện đó, tôi không muốn làm danh viện, tôi chỉ muốn mình làm.."

"Được, vậy thì không làm nữa."

Vốn dĩ là chuyện mà anh muốn khăng khăng kiên trì đến cùng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt uất ức của cô bé này, nháy mắt liền mềm lòng thay đổi chủ ý.

"Hừ, Anh xem bây giờ mạng của anh nằm trong tay tôi. Tôi nói cái gì anh đồng ý cái đó. Lúc tôi nhắn tin cho anh muốn kháng nghị, không phải anh còn thề son sắt nói vì tốt cho tôi sao?" Cô chỉ kháng nghị một lần đó thôi, một câu vì tốt cho cô của Hoắc Lăng Trầm chặn cô lại, từ đó về sau, cũng có lẽ là đang chiến tranh ngầm với anh, cô không hề gửi cho anh thêm một tin nhắn nào.

Điều khiến cô tức giận hơn chính là, cô không liên lạc với anh, cho tới giờ anh cũng không chủ động liên lạc với cô. Mọi người nói xem có đáng giận không chứ?

"Tôi không muốn nhìn thấy dáng vẻ uất ức của em." Có lẽ như vậy đối với cô mà nói, thật sự là quá khó chấp nhận, dù sao tính cách của cô cũng hoạt bát như vậy, khiến cô làm rất nhiều chuyện cô không thích, không chạy đến nước ngoài tìm anh, anh cũng thật kinh ngạc.

"Sao anh lại đáng ghét như vậy chứ? Đi hai tháng mỗi ngày đều đùa giỡn người ta trong lòng bàn tay, bây giờ vừa về, cho tôi một viên đường muốn dỗ ngọt tôi, không có cửa đâu." Giọng cô hơi nghẹn ngào, trong nghẹn ngào còn mang theo nũng nịu mà cô không nhận ra.

Đỡ anh lên giường mình, sau khi nằm xuống, Hoắc Lăng Trầm kéo tay cô: "Khiến em uất ức rồi, sau này sẽ không như vậy nữa."

Cô khóc không thành tiếng, dùng nắm đấm đấm lên tay anh, nhớ tới anh đang bị thương, cứng rắn chuyển qua ngực anh.


Người đàn ông cầm tay cô, kéo cô vào ngực: "Sao vậy? Hai tháng không gặp, không nhớ tôi sao?"

"Sao tôi lại.. nhớ anh chứ? Tôi không nhớ anh chút nào." Vịt chết còn mạnh miệng, người đang nói cũng chính là Niên Nhã Tuyền của thời khắc này. Cô ỡm ờ ngã vào lòng ngực của đàn ông, còn phải đề phòng không đụng tới vết thương của anh.

"Nhưng tôi rất nhớ em.." Giọng nói giàu từ tính của anh vang lên bên tai cô.

Tim của Niên Nhã Tuyền chợt đập nhanh một nhịp, gương mặt đỏ lên, thật sự không biết trả lời câu hỏi của anh thế nào, dứt khoát nói sang chuyện khác, tùy ý hỏi: "Vết thương này của anh là sao đây? Có phải bảo vệ cô gái nào đó mới bị như vậy không?"

Lần này, người đàn ông im lặng.

Sự yên lặng của anh, khiến lòng cô trầm xuống, từ trong lòng anh đứng dậy, căm tức nhìn người đàn ông: "Thật sự bị tôi nói trúng rồi."

Giờ phút này, trái tim cô, khó chịu, chua chát.

Anh lần nữa cầm tay cô: "Có biết vì sao tôi và Cảnh Sâm lại nhận nuôi Tiểu Anh San không? Bởi vì cha mẹ của con bé vì bảo vệ chúng tôi mà phải chết thảm trong tay người khác."

Cho nên, người anh cứu là Lam Anh San.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui