Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

* * * Được lắm! Cô phát hiện ra rồi, hai người này ngoại trừ có thể chạy tới chọc ghẹo cô ra, hoàn toàn không có ý muốn giúp cô giải quyết vấn đề. "Là do mình kết giao với bạn xấu hay do các cậu phản bội mình đây?"

Lâm Uyển Oánh nắm tay cô, vỗ vào ngực mình: "Niên Ca, mình đối xử với cậu rất thành thật, trời đất làm chứng, tất nhiên.. đó là trước khi biết Hoắc Lăng Trầm là chồng cậu, sau khi biết rồi, mình dĩ nhiên phải đứng về phía anh ta rồi! A! Đừng đánh mình.. Mình chỉ ăn ngay nói thẳng thôi!"

Ba người con gái cười đùa rất náo nhiệt, sau khi tám chuyện xong, tâm trạng của Niên Nhã Tuyền tốt lên rất nhiều.

Lâm Uyển Oánh lại lấy cô ra làm trò đùa, làm cho Niên Nhã Tuyền đỏ mặt tía tai, đánh tay Lâm Uyển Oánh một cái chát, Lâm Uyển Oánh không phục: "Hai người là vợ chồng, rất bình thường, cậu phải quen chứ!" Hai người lại tiếp tục đánh nhau.

Trịnh Hiểu Kha giữ lấy tay chân đang đang múa máy lộn xộn của Niên Nhã Tuyền, giọng nói trong suốt, lời nói thấm thía: "Niên Ca, nói thật nha, cậu xem! Dựa vào thẻ thành viên mà nói, tại sao Hoắc tổng của cậu cho tụi mình thẻ VIP của tầng 5 Ngọc Hành? Chẳng phải là muốn tốt cho cậu sao? Vậy mới thấy được, trong lòng anh ta luôn có cậu, hiểu lầm của hai người sẽ được cởi bỏ, đừng xúc động nữa."

Lâm Uyển Oánh gật đầu phụ họa theo: "Hôm đó hai người cho tụi mình ăn cẩu lương, tụi mình còn chưa phát hỏa đâu! Ánh mắt Hoắc tổng nhìn cậu rất khác, không hề lạnh lùng chút nào, ngược lại còn có chút ôn nhu, nếu như không có Tiểu Thư Thư nhà mình thì chắc chắn mình sẽ bị đắm chìm mất."

Một bộ mặt hoan tưởng mê trai của cô, Niên Nhã Tuyền vừa thấy đã cạn lời liếc mắt khinh thường: "Mình kêu các cậu qua là để giải quyết sự tình giúp mình, chứ không phải nói thay cho anh ta!" Hai người này cũng thật kì lạ, chẳng lẽ sau khi biết Hoắc Lăng Trầm là chồng cô thì có thể quên hết những gì anh ta đã làm với cô hay sao?

Lúc trước có những chuyện như Hoắc Lăng Trầm cho người ném cô xuống biển, hay là cho người đem cô đi chôn sống lúc đó cô thấp cổ bé họng nên những chuyện đó đều có thể tự động cho qua, bây giờ vừa lên cơn tức giận, những chuyện đó cô đều nhớ rõ mồm một.

"Tiểu Tuyền Tuyền, tin vào mắt nhìn người của mình, Hoắc tổng thực sự không tồi, ngược lại là cậu, thu liễm tính tình một chút. Nói thật đi, cậu có động tay với người ta không? Có điều, mình nghĩ chắc cậu cũng không dám.." Dù sao đó cũng là Hoắc tổng.


Không đợi Trịnh Hiểu Kha nói hết, Niên Nhã Tuyền liền chặn lời cô, bình tĩnh nói: "Mình có động tay, tát anh ta một cái."

"Phốc.. Khụ khụ khụ." Lâm Uyển Oánh thiếu chút nữa bị sặc trà sữa trân châu mà chết, ho khan một hồi mới bình tĩnh lại: "Mình nói này Niên Ca, cậu dám tát Hoắc tổng một cái thật đấy à?"

Niên Nhã Tuyền gật đầu, anh ta dám muốn cô như vậy, cho một cái bạt tai là còn nhẹ!

Trịnh Hiểu Kha che mặt, cô chỉ biết Niên Ca nhất định là không giữ được bình tĩnh, nhưng thật không nghĩ tới, cậu ấy lại dám cho Hoắc tổng một cái bạt tai: "Niên Ca, còn sống tốt không?" Hoắc Lăng Trầm là ai? Việt Thành.. À! Không, tổng tài đa quốc gia, người giàu nhất thế giới! Vậy mà Niên Nhã Tuyền dám..

Niên Nhã Tuyền ngồi phịch xuống, nói thêm một chuyện long trời: "Hơn nữa đây đâu phải lần đầu đâu! Có lần đi tiệc tối cùng với Hàn Huệ Minh, mình thiếu chút nữa làm anh ta.. khụ khụ, đoạn tử tuyệt tôn!" Bây giờ nghĩ lại, lần đó thật sự không nhẹ tay..

Trịnh Hiểu Kha, Lâm Uyển Oánh: "..."

Sau một lúc lâu sau, Trịnh Hiểu Kha tỏ vẻ mặt khâm phục, vỗ vai trái cô: "Niên Ca, tin mình đi, Hoắc tổng đối với cậu tuyệt đối là yêu thật, quý trọng người ta thật tốt đi!"

Lâm Uyển Oánh vỗ vai phải cô: "Đúng, nếu có hiểu lầm thì sẽ được giải quyết, về nhà đi! Gái à!"

"..."

Bây giờ chẳng những Niên Nhã Tuyền không về nhà, cô còn định buổi tối cũng không về.

Nửa chừng thì Lâm Uyển Oánh bị Thư Trạch Nam kêu về, Trịnh Hiểu Kha ở cùng Niên Nhã Tuyền tới hơn 9 giờ mới về trường.

Sau khi xuống taxi, các sinh viên trong nhóm đều quay lại trường, ký túc xá sẽ khóa cổng vào lúc mười giờ. Ở gần kí túc xá nữ, rất nhiều cặp tình nhân còn đang lưu luyến, ở chỗ tối ôm ấp ân ái triền miên..

"I"m a big big girl, in a big big world, it"s not a big big thing, if you leave me.." Chân phải vừa bước lên bậc cửa của ký túc xá nữ, di động của Niên Nhã Tuyền reo.

Lấy điện thoại từ trong túi ra, màn hình hiện lên số làm cô hơi sửng sốt

Trịnh Hiểu Kha nghi hoặc quay đầu lại: "Ai vậy, sao không trả lời?"


Niên Nhã Tuyền do dự một chút, trực tiếp ngắt điện thoại, ôm lấy khuỷu tay Trịnh Hiểu Kha: "Không ai hết, mình đi thôi!"

Điện thoại trên tay cô vẫn kêu, kêu tới mức Trịnh Hiểu Kha thấy phiền: "Ca, cậu định để điện thoại kêu suốt sao?"

Đang trách móc, chuông điện thoại rốt cuộc cũng ngừng. Lần này đổi thành chuông tin nhắn, tiện tay mở ra, nội dung bên trong làm Niên Nhã Tuyền nghiến răng nghiến lợi.

"Tôi đang đứng dưới cổng trường, sau năm phút không xuất hiện, tôi vào kí túc xá lôi em ra."

Niên Nhã Tuyền đưa đồ cho Trịnh HIểu Kha cầm: "Mình ra ngoài một tí, có việc."

Trịnh Hiểu Kha không biết gì nhận lấy đồ, nhìn thấy sắc mặt cô không bình thường, bèn giữ chặt cô lại: "Niên Ca, rốt cuộc là ai vậy, làm cậu hấp tấp như vậy. Mình đi cùng cậu?"

".. Hoắc Lăng Trầm."

Trịnh Hiểu Kha sững người, vội vàng xua tay: "Đi đi, đừng để Hoắc tổng phải chờ sốt ruột, vợ chồng mà, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa nhau, mình không đi cùng đâu."

Lời còn chưa nói xong, người đã chạy hơn ba thước.

* * *

Niên Nhã Tuyền chạy nước rút một trăm mét tới cổng, thở gấp, quả nhiên thấy một chiếc xe sang chảnh quen thuộc. Có điều thu hút không ít sự chú ý của nhiều người, đặc biệt là nữ sinh, đều thăm dò nhìn vào bên trong.


Niên Nhã Tuyền thở phào nhẹ nhõm, đội mũ thấp xuống, đi vòng qua đầu xe, mở cửa sau ngồi xuống.

Người đàn ông ngồi ở ghế lái nhìn thấy cô lúc cô xuất hiện ở cổng, đợi cô ngồi xuống ổn thỏa mới lái xe rời trường học.

Xe hướng về khu biệt thự Đông Phổ, Niên Nhã Tuyền nhịn không được nói: "Hoắc tổng có gì muốn nói thì cứ nói, nói xong thì tôi tự bắt taxi về."

Ưu điểm lớn nhất cũng chính là khuyết điểm lớn nhất của Niên Nhã Tuyền đó là không che giấu chính mình, tính cách bộc trực thẳng thắn, thích là thích, không vui là không vui. Giống như bây giờ, khó khăn lắm mới mở miệng được, nhưng ngữ khí vẫn cứng rắn.

"Sau này không cần gọi xe nữa, tôi cho em một chiếc xe riêng." Người đàn ông nói không nhanh không chậm.

Xí, trọng điểm là muốn cho xe chứ gì? Lãng phí thời gian lại còn bị làm khổ ư? "Không cần, cám ơn lòng tốt của Hoắc tổng, ý của tôi là.." Quên đi, giải thích nhiều cho anh ta làm gì: "Nếu không có gì để nói, để tôi xuống ở đây đi."

"Tôi nói rồi, sau này không được về kí túc xá nữa."

"Ừ, anh có nói, nhưng dựa vào đâu tôi phải nghe anh? Anh bảo tôi học yoga, khiêu vũ, thì tôi bắt buộc phải bỏ học võ sao, dựa vào cái gì?"

"Dựa vào em là Hoắc phu nhân!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui