Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Cô cầm lấy đũa gắp cho Hoắc Lăng Trầm một miếng cá hồi ở gần mình nhất, nhìn miếng cá hồi, trong mắt cô bỗng xẹt qua một tia đùa nghịch. Cô đặt cá hồi lên đĩa nước chấm mù tạt của mình, sau đó trực tiếp đưa đến bên môi anh, "Nào, ăn chút cá hồi đi."

Mấy người khác kinh ngạc nhìn Niên Nhã Tuyền, Niên Ca của họ có phải là không bình thường rồi không? Cá hồi dính nhiều mù tạt như vậy nếu ăn vào..

Nhưng cô không ngờ tới, không, phải là tất cả mọi người đều không ngờ tới, Hoắc Lăng Trầm lại trực tiếp há miệng ăn miếng cá hồi mà Niên Nhã Tuyền đưa tới, trong khi Niên Nhã Tuyền còn chưa hết kinh ngạc, sau ót cô bị một bàn tay khống chế, đôi môi mỏng vô cùng chuẩn xác lập tức lấp kín miệng cô.

Sau đó.. trong tiếng hô vang kinh ngạc của mọi người, cho dù có thể ăn rất cay nhưng Niên Nhã Tuyền cũng bị mù tạt trên miếng cá hồi của Hoắc Lăng Trầm làm cho sặc một trận không hề nhẹ, cũng không biết rốt cuộc cô đã chấm bao nhiêu mù tạt.

Cô muốn phun ra ngoài nhưng người đàn ông kia hoàn toàn không cho cô cơ hội, lập tức khóa chặt miệng cô, không hôn sâu cũng không buông ra, cứ như vậy lấp kín miệng cô làm cô không phun ra được mà nuốt cũng không được.

Niên Nhã Tuyền bị cay đến chảy nước mắt, đôi tay nắm chặt lấy áo khoác tây của Hoắc Lăng Trầm. Tên đàn ông thối đáng chết, không ngờ anh còn ác hơn cô một trăm lần.

Nếu đã như vậy thì.. Cô liền buông áo anh ra, đôi tay nhanh nhẹn leo lên cổ anh, đồng thời sát lại gần anh thêm ba phần, đôi môi cọ xát vài giây, cuối cùng hôn lên môi anh thật sâu.

* * *

Cẩu lương mới mẻ nóng hầm hập vừa ra lò vô tình rơi trước mặt những người khác.

Hàn Huệ Minh muốn chửi thề một tiếng, mẹ kiếp, từ trước đến nay anh ta không hề nghĩ rằng có một ngày Niên Nhã Tuyền sẽ show ân ái ở trước mặt anh ta.


Thư Trạch Nam cũng không nhịn được muốn mắng người, bọn họ tới đây để ăn cơm, không phải tới ăn cẩu lương, hơn nữa lại là cẩu lương của Niên Ca nhà bọn họ và Hoắc Lăng Trầm! Cái loại ngọt ngào này thật sự..

Lâm Uyển Oánh thì càng thêm sùng bái Niên Nhã Tuyền, Hoắc Lăng Trầm là người đàn ông lạnh như băng vậy mà cô cũng dám hôn, thật sự bội phục sát đất.

Còn Trịnh Hiểu Kha thì kích động gật đầu, trong lòng lặng lẽ giơ ngón tay cái lên cho Niên Nhã Tuyền. Như vậy là đúng rồi, không biết bọn họ có nên nhường chỗ cho hai người hay không, để tránh chút nữa lại xuất hiện cảnh tượng thiếu nhi không nên xem..

Cuối cùng, trong lúc mấy người khác đang vùi đầu ăn cơm, rốt cuộc người đàn ông đang hôn say đắm kia cũng buông cô gái đang kịch liệt giãy giụa trong lồng ngực mình ra.

Niên Nhã Tuyền bưng trà lên, ra sức rót vào trong miệng, sau khi uống xong ly thứ hai, khuôn mặt bị sặc đến đỏ bừng mới miễn cưỡng tốt lên một chút.

Cô nhìn nhìn Hoắc Lăng Trầm, anh vẫn đang bình tĩnh ăn một miếng nạm bò Úc Châu, sau đó giống như là muốn an ủi Niên Nhã Tuyền, cũng gắp cho cô một miếng, đặt trên cái đĩa trước mặt cô.

Rốt cuộc Hàn Huệ Minh không nhịn được nhổ nước bọt vào hai người bọn họ, "Có thể đừng rải cẩu lương nữa được không, rõ ràng là chúng tôi tới đây để ăn cơm.."

Hôm nay nếu là người khác show ân ái ở trước mặt cẩu độc thân là cậu ta, cậu nhất định sẽ xốc bàn lên, đạp đổ cẩu lương, hoặc là trực tiếp ném cho bọn họ một tấm thẻ phòng của một khách sạn nào đó rồi đuổi đi.

Nhưng hết lần này tới lần khác, người hôm nay cậu ta đối mặt lại chính là Hoắc Lăng Trầm!

Hơn nữa anh ta vốn luôn coi Niên Nhã Tuyền là anh em chí cốt, ngày thường tùy tiện, thói quen cũng như đàn ông. Cảnh tượng lạ thường này đặt trên khuôn mặt của Niên Nhã Tuyền cũng sẽ hiện lên sự thẹn thùng, cậu ta chỉ biết nghẹn rồi lại nghẹn, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng chỉ dám nhỏ giọng thì thầm một câu.


Hoắc Lăng Trầm ưu nhã lau lau tay, nhìn về phía Trịnh Phi ở phía sau, "Thẻ."

Trịnh Phi lập tức lấy ra mấy tấm thẻ từ trong túi ra, đi lên phía trước mấy bước, "Tổng giám đốc Hoắc."

"Ừm."

Được Hoắc Lăng Trầm cho phép, Trịnh Phi đưa bốn tấm thẻ VVIP của tầng 5 Ngọc Hành phát cho mấy người khác, Hàn Huệ Minh trực tiếp nhảy dựng lên khỏi ghế, kích động hôn một tấm thẻ vàng, cuối cùng ra vẻ bình tĩnh nhìn về phía Niên Nhã Tuyền, "Niên Ca, hầu hạ tổng giám đốc Hoắc thật tốt, tôi đi trước đây!"

Mẹ nó! Có tấm thẻ VVIP trị giá một trăm vạn này, cậu ta muốn tới khi nào thì tới khi đó, cần gì phải ở đây xem hai người bọn họ rải cẩu lương!

Hàn Huệ Minh vừa đứng lên, lập tức ba người khác cũng đứng lên theo, Trịnh Hiểu Kha lấy túi xách trên chỗ ngồi của mình, khẽ meo meo nói với Niên Nhã Tuyền, "Niên Ca, người đàn ông như tổng giám đốc Hoắc, cậu nhất định phải nắm thật chắc, nếu như cậu còn dám nhắc đến hai chữ ly hôn, tớ nhất định sẽ đánh gãy chân cậu!"

Niên Nhã Tuyền, "..."

Vốn dĩ Lâm Uyển Oánh muốn từ chối, nhưng vì Hàn Huệ Minh và Trịnh Hiểu Kha đều đã hào phóng nhận lấy rồi, cho nên cô ấy cũng không có mặt mũi từ chối, khẽ kéo cánh tay Thư Trạch Nam, "Tuyền Tuyền, chúng tớ đều có thẻ rồi, sau này muốn tới lúc nào thì tới, lần này chúng tớ sẽ không quấy rầy cậu và tổng giám đốc Hoắc nữa, nhất định phải đối xử thật tốt với tổng giám đốc Hoắc đấy!"

Niên Nhã Tuyền, "..."


Hy vọng cuối cùng của cô đều đặt ở trên người Thư Trạch Nam, từ trước đến nay cô khá hiểu Thư Trạch Nam, con người Thư Trạch Nam này tương đối chính trực, tam quan* rất chính, cho nên cô hy vọng anh ta đừng bỏ rơi cô.

*tam quan bao gồm thế giới quan, giá trị quan và nhân sinh quan.

Quả nhiên, Thư Trạch Nam trầm tư một chút, đang định từ chối.

Không ngờ lại bị Trịnh Phi nhanh hơn một bước, "Bạn học Thư, tấm thẻ này trị giá một trăm vạn, đối với tổng giám đốc Hoắc của chúng tôi, chỉ như chín trâu mất sợi lông, cậu đừng nghĩ quá nhiều. Lúc trước cậu đã giúp đỡ phu nhân của chúng tôi nhiều như vậy, tấm thẻ này so với sự giúp đỡ của cậu cũng chỉ như chín trâu mất sợi lông. Hơn nữa, nghe nói gần đây em trai cậu đang buồn bã vì việc chuyển trường, nghe nói người phụ trách ngôi trường mà cậu em ấy muốn tới, tương đối thích đồ ăn ở đây."

Thư Trạch Nam, Niên Nhã Tuyền, "..."

Trịnh Phi nói liền một hơi, rốt cuộc cũng khiến Thư Trạch Nam không cách nào từ chối, cậu ta chỉ có thể oán hận trừng mắt liếc nhìn Hàn Huệ Minh một cái. Nếu không phải hắn ta khơi ra vấn đề này, chắc gì cậu sẽ phải chùn bước trước người khác thế này? Được rồi, chẳng phải sau này mỗi khi nhìn thấy Hoắc Lăng Trầm lại phải nhún nhường hơn ba phần hay sao?

"Cảm ơn tổng giám đốc Hoắc!" Thư Trạch Nam phất phất tay với Niên Nhã Tuyền, lôi kéo Lâm Uyển Oánh rời đi.

Niên Nhã Tuyền nhìn bóng dáng mấy người bọn họ lần lượt rời đi, không nhịn nổi nhổ nước bọt, đây.. Đây đúng là *một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên..

* "Một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên", ý chỉ khi một người đắc đạo thành tiên thì cả nhà, ngay cả gà, chó cũng được theo người này lên trời.

Liêm sỉ của mấy người đâu hết rồi? Chẳng phải vừa rồi còn nói không cần hay sao? Sao mới chỉ đưa một tấm thẻ ra thì cả một đám đều bị Hoắc Lăng Trầm mua chuộc rồi?

Đặc biệt là Hàn Huệ Minh kia, nhất định ngày mai cô phải cho cậu ta nếm mùi của sức mạnh nắm đấm!


Đúng lúc này, Hoắc Lăng Trầm gọi Hàn Huệ Minh lại, "Hàn Huệ Minh!"

"Có mặt!" Hàn Huệ Minh nghe thấy giọng nói của Hoắc Lăng Trầm, lạnh cả sống lưng, vội vàng xoay người lại.

Niên Nhã Tuyền cười lạnh một tiếng, không chút khách sáo mắng, "Cậu Hàn, ngày thường không phải cậu là *nhị thế tổ không sợ trời không sợ đất sao! Thế mà vừa thấy thấy Hoắc Lăng Trầm, sao lại giống như đứa cháu trai vậy?"

*Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.

Vì sự thật chính là như thế cho nên Hàn Huệ Minh đành xấu hổ ho khan một tiếng, "Hoắc thiếu gia đây không phải là chồng cậu sao? Tớ cũng phải.. cho cậu chút mặt mũi chứ."

Hoắc Lăng Trầm không cho cậu ta cơ hội nói nhảm nhiều như vậy, ánh mắt ra hiệu cho Trịnh Phi, Trịnh Phi lập tức ném một cái túi xách cho Hàn Huệ Minh.

Sau khi mọi người nhìn thấy rõ đó là cái gì thì đến lượt Niên Nhã Tuyền cảm thấy xấu hổ, cười ha ha cúi mặt cúi đầu uống trà.

Hàn Huệ Minh là người đàn ông gần đây hay đi với Niên Nhã Tuyền, tuy rằng giữa bọn họ chỉ là tình bạn đơn thuần, nhưng Hoắc Lăng Trầm lại muốn chia rẽ bọn họ, "Cậu Hàn này, sau này chuyện của vợ tôi có tôi lo là đủ rồi, không phiền cậu giúp đỡ, đặc biệt là loại chuyện này. Nếu cậu thật sự muốn tốt cho vợ của tôi, thì nếu vợ tôi có chuyện gì, lập tức gọi điện thoại cho tôi. Trợ lý Trịnh, đưa số điện thoại riêng của tôi cho cậu ta."

* * *

"Vâng, tổng giám đốc Hoắc!"

Người đàn ông cứ một câu vợ lại một câu vợ, Hàn Huệ Minh nghe xong thật sự muốn hộc máu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui