Mấy người khác cười đến ngã trước ngã sau, từng người rồi lại từng người dùng mấy câu nói như đồng tính luyến ái hài hước thô tục trêu chọc cậu. Nói xong câu cuối cùng, Hàn Huệ Minh và Hoắc Lăng Trầm tự dưng lại thành một đôi..
Lúc mấy người Niên Nhã Tuyền đến tầng năm của Ngọc Hành, Trịnh Phi đã chờ sẵn, nhìn thấy Niên Nhã Tuyền từ thang máy đi ra, dẫn theo giám đốc tiến lên nghênh đón, "Phu nhân cô đã tới rồi."
Niên Nhã Tuyền không ngờ Trịnh Phi sẽ đích thân tới, nghe cách anh ta gọi, cô cảm thấy có chút ngượng ngùng, khẽ gật đầu, "Ừm, chào anh." Sau đó xoay người giới thiệu cho mấy người bạn ở phía sau, "Đây là Trịnh Phi, trợ lý của Hoắc Lăng Trầm!"
Sau khi trò chuyện với nhau, Trịnh Phi và giám đốc dẫn mấy người Niên Nhã Tuyền đến căn phòng đã được sắp xếp từ trước.
Trong phòng, Trịnh Phi cùng với những người phục vụ khác đặt thức ăn lên bàn, trợ lý của Hoắc Lăng Trầm đích thân đặt thức ăn lên bàn cho bọn họ, khiến cho mấy người họ cảm thấy rất ngượng ngùng, Niên Nhã Tuyền nhận lấy đĩa hải sản trong tay Trịnh Phi, "Trợ lý Trịnh, anh đừng làm nữa, cũng ngồi xuống cùng ăn đi."
"Cảm ơn ý tốt của phu nhân, nhưng mà không được, chút nữa tôi còn phải về công ty một chuyến." Trịnh Phi khách sáo từ chối.
Niên Nhã Tuyền không am hiểu xã giao, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể gật gật đầu, "Ừm, vậy anh cứ đi làm việc trước đi, ở đây đều là bạn tốt của tôi, chúng tôi có thể tự làm được."
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi đều rất dễ nói chuyện nói nhau, trợ lý Trịnh anh mau mau đi làm việc của anh đi!" Lâm Uyển Oánh cũng chưa từng tới nơi xa hoa như vậy, hưởng thụ sự phục vụ siêu nhiệt tình của nhân viên phục vụ, Trịnh Phi cùng với giám đốc, cảm thấy rất không được tự nhiên.
Đương nhiên Hàn Huệ Minh đã quen với loại phục vụ này, lại thành ra xem nhẹ mấy người phục vụ. Nhưng lại tỏ ra dáng vẻ như đang suy tư gì đó nhìn Niên Nhã Tuyền, "Niên Ca, cậu xem vừa nãy tôi còn bỏ công bỏ sức đi mua quần sịp cho chồng cậu đấy, bảo chồng cậu làm cho tôi một tấm thẻ VIP ở đây có được không?"
Niên Nhã Tuyền liếc mắt nhìn cậu ta một cái, "Cậu đòi thẻ làm gì, tôi còn không có nữa đây này!"
Thật ra cô nói lời này, chỉ là ý trên mặt chữ, căn bản không nghĩ nhiều. Nhưng mà lời này lại lọt vào tai Trịnh Phi, anh ta dừng một chút, cảm thấy chuyện này cần phải giải thích một chút, "Phu nhân, tổng giám đốc Hoắc đã dặn, sau này cô tới đây không cần thẻ, bất cứ lúc nào cô tới đây cứ đi thẳng đến phòng riêng của tổng giám đốc là được, dùng cơm xong cũng không cần tính tiền, có thể trực tiếp rời đi. Ngay cả thẻ VIP, cũng sẽ do cô định đoạt, cô muốn cho ai thì cho người đó."
Mấy người khác, "..."
Họ hâm mộ chứ.
Trịnh Hiểu Kha nuốt nuốt nước bọt, "Niên Ca, có phải tổ tiên nhà cậu tích đức nhiều đời nhiều kiếp hay không, vậy mà lại có thể gả cho nam thần của chúng tôi chứ phải? Mấu chốt là còn đối xử với cậu tốt như vậy, a a a, Nhã Tuyền, tối hôm nay tôi có thể tới nhà cậu không? Tôi có thể làm ấm giường mà."
Câu nói của cô, dẫn tới một tràng tiếng cười của mọi người, Niên Nhã Tuyền gắp một miếng điểm tâm tinh xảo lấp kín miệng cô ấy, "Có thể chứ, còn không chịu chụp hình nữa thì tôi bắt đầu ăn đấy nhé."
Qua sự nhắc nhở của cô, mọi người đều lấy di động ra chụp ảnh những món ăn đầy đủ màu sắc hương vị.
Niên Nhã Tuyền suy tư một chút, nhẹ giọng hỏi Trịnh Phi, "Mấy người bạn này của tôi có thể có thẻ VIP ở đây không?" Nếu Hàn Huệ Minh lên tiếng, vậy cô sẽ thử xem, nhưng mà cũng không thể chỉ cho Hàn Huệ Minh được, mấy người khác cũng không thể thiếu.
Trịnh Phi mỉm cười, "Có thể thưa phu nhân, tôi sẽ đi làm ngay."
Thư Trạch Nam ngồi ở bên cạnh Niên Nhã Tuyền, nghe được bọn họ nói chuyện, vội vàng buông chiếc đũa xuống, "Niên Ca, đừng làm cho tôi, bình thường tôi cũng không đến những nơi thế này, có cũng vô dụng thôi."
Lâm Uyển Oánh gật đầu theo, "Đúng vậy, Nhã Tuyền, cậu cho hai người bọn họ là được rồi, sau này chừng nào có dịp thì đưa bọn tôi đến ăn một bữa là được!"
Niên Nhã Tuyền do dự một chút, "Không sao, nếu có thì mọi người đều có." Cùng lắm thì số tiền này, sau này cô tìm cách trả lại cho Hoắc Lăng Trầm là được, bắt lấy cơ hội làm thẻ trước rồi hẳn nói.
Thấy cô tính làm thật, Hàn Huệ Minh sốt ruột không đợi được lên tiếng giải thích, "Niên Ca, Niên Ca, cậu đừng tưởng thật, tôi chỉ nói giỡn với cậu thôi, sau này có thể đặt phòng riêng là được, thẻ thì thôi khỏi đi."
Cuối cùng toàn bộ mọi người đều gật đầu, vô công bất thụ lộc*, lần này suy nghĩ của toàn bộ mọi người đều nhất trí với nhau: Hoắc Lăng Trầm chỉ là chồng của Niên Nhã Tuyền, cũng không phải là chồng của bọn họ, sao phải cho bọn họ thẻ? Có thể đi cùng Niên Nhã Tuyền tới đây hưởng thụ một chút đã là rất không tệ rồi!
*Không có công không được nhận bổng lộc
Niên Nhã Tuyền rất bất đắc dĩ gật gật đầu, "Được thôi, sau này nếu như tôi.." Thật ra cô muốn nói chính là, sau này nếu như cô và Hoắc Lăng Trầm không ly hôn, cô sẽ thường xuyên dẫn bọn họ tới đây ăn, nhưng mà vẫn đang ở ngay trước mặt Trịnh Phi, lời nói thế này vẫn nên không nói ra thì hơn.
Đồ ăn thức uống rất nhanh được đưa lên, năm người, một bàn mười món, ba món ngọt hai món chính, một phần trái cây thập cẩm, một bình trà lâu năm, một chai rượu vang đỏ xa hoa..
Không chỉ có bốn người bọn họ đăng lên vòng bạn bè, ngay cả Niên Nhã Tuyền cũng không nhịn được chụp mấy tấm ảnh, đăng lên một chút, "Thức ăn ngon, trà ngon, rượu ngon, bạn tốt, vui vl."
Ăn được một nửa, lúc lão tài xế Trịnh Hiểu Kha đang quấn lấy Niên Nhã Tuyền hỏi mấy vấn đề riêng tư của hai vợ chồng giữa cô và Hoắc Lăng Trầm, cửa phòng bị mở ra, mấy câu nói cuối cùng của Trịnh Hiểu Kha không kịp thu hồi lại, ".. Hút cạn tổng giám đốc Hoắc luôn đi, người đàn ông cực phẩm như vậy, cậu còn đang do dự cái gì.."
M thanh của mọi người vì người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng, đột nhiên im bặt. Niên Nhã Tuyền vốn dĩ không nói gì, nhớ đến lời Trịnh Hiểu Kha vừa nói, cũng không nhịn được lập tức đỏ mặt.
Ngay sau đó, toàn bộ mọi người đều đứng dậy. Lâm Uyển Oánh bị dọa không nhẹ, còn suýt chút nữa đá đổ luôn cái ghế đang ngồi, là do cô sợ Hoắc Lăng Trầm.
Niên Nhã Tuyền ngượng ngùng liếm liếm môi, "Anh.. Sao anh lại tới đây?"
Ông trời ơi! Thật mất mặt mà! Chỉ mong anh không nghe thấy lời Trịnh Hiểu Kha nói..
Hoắc Lăng Trầm bước vào, đứng lại ở trước mặt cô, "Đi ngang qua."
"..."
Trịnh Phi đi theo ở phía sau cũng không nhịn được chửi thầm, rõ ràng là tổng giám đốc Hoắc đẩy lùi một công việc để tới đây, còn lừa gạt người khác nói là đi ngang qua.
Nhân viên phục vụ lập tức xếp thêm một cái ghế ở vị trí bên cạnh Niên Nhã Tuyền, một bộ dụng cụ ăn uống cũng được bày lên bàn, đồng thời rót thêm một ly rượu vang và một ly trà.
Đợi Hoắc Lăng Trầm ngồi xuống xong, nhìn lướt qua mấy người đang nơm nớp lo sợ, giọng nói trong trẻo lại lạnh lùng, "Ngồi đi."
Mấy người ngoan ngoãn ngồi xuống, Hàn Huệ Minh nhớ đến vừa rồi mình bị Niên Nhã Tuyền lừa đi mua quần lót cho Hoắc Lăng Trầm, sắc mặt nhìn Hoắc Lăng Trầm lập tức trở nên rất cổ quái.
Trong sự yên tĩnh và câu nệ, có mấy nhân viên phục vụ tiến vào nhanh chóng dọn dẹp mấy đĩa thức ăn bọn họ đã ăn xong, bày lên mấy món ăn mới.
Lúc Trịnh Phi chuẩn bị chia lấy thức ăn cho Hoắc Lăng Trầm, bị Hoắc Lăng Trầm ngăn lại. Người đàn ông ưu nhã dùng khăn lông ấm áp ẩm ướt lau tay mình, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Niên Nhã Tuyền. Cũng sử dụng ánh mắt bảo cô, gắp đồ ăn cho mình.
Niên Nhã Tuyền, "..."
Ở ngay trước mặt nhiều bạn bè như vậy, cô có thể từ chối sao?
Mọi người đều quan sát nhất cử nhất động của Hoắc Lăng Trầm, Niên Nhã Tuyền có thể đọc hiểu ý của anh, mấy người khác cũng có thể đọc hiểu được, trong lúc nhất thời mấy người đều vô cùng hứng thú nhìn Niên Ca của bọn họ.
Niên Nhã Tuyền hít sâu một hơi, không phải là gắp đồ ăn thôi sao? Xí, có gì to tát chứ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...