Lam Anh San ngồi xuống ghế, sùng bái nhìn Hoắc Lăng Trầm, "Thím à, chú rất giỏi tiếng Anh đấy, lúc trước môn Anh của cháu đều nhờ chú tận tay chỉ dạy! Bây giờ trong lớp cháu lúc nào cũng đứng hạng nhất môn Anh!"
Niên Nhã Tuyền, "..."
Mẹ nó! Mỗi giây mỗi phút lúc nào cũng bắt tôi nghe tôi nhìn mấy người ân ái!
Lần một lần hai thì thôi đi, cứ liên tục cho cô ăn giấm kiểu này! Mấu chốt là ân ái ngay trước mặt người vợ là cô đây! Xuýt!
Niên Nhã Tuyền ôm chặt lấy cổ của Hoắc Lăng Trầm, thân mật hôn lên mái tóc ngắn của anh, Ừm.. Thơm thật đấy. "Chồng à, anh giỏi như vậy, em phải học mới được! Dạy em đi nhanh lên!"
Người đàn ông câu khóe môi lên, vỗ vỗ tay lên bàn tay cô, "Đi lấy sách đi, anh ở đây chờ em!"
"Oki, chờ em nhé!" Niên Nhã Tuyền tung tăng đi lấy sách, trước khi đi vẫn không quên chụt một phát lên má của Hoắc Lăng Trầm.
Hoắc Lăng Trầm cười bất đắc dĩ nhưng lại ẩn chứa vẻ cưng chiều, cho đến khi không còn thấy bóng dáng của cô trong thư phòng nữa, anh mới thu hồi ánh mắt, "Anh San, cháu đến phòng khách xem tivi trước đi?"
Lam Anh San cười cười, "Cháu cũng muốn nghe chú giảng bài."
Hoắc Lăng Trầm không có lý do cự tuyệt, vì vậy đến khi Niên Nhã Tuyền ôm sách lần nữa bước vào thư phòng, Lam Anh San đang thảnh thơi ngồi trên ghế salon nhìn cô, trong ánh mắt còn mang theo vẻ đắc ý.
"Thím, chú đồng ý cho cháu ngồi nghe chú giảng bài."
Niên Nhã Tuyền liên tục nổi lửa, đang chuẩn bị bốc hỏa, cô như là nghĩ đến gì đó, dập tắt tất cả lửa giận, mỉm cười với cô ta, "Được thôi!"
Hoắc Lăng Trầm ngồi ở giữa, Lam Anh San ngồi phía bên trái anh, Niên Nhã Tuyền ngồi phía bên phải anh.
Vừa mới bắt đầu giảng bài, Niên Nhã Tuyền lơ đễnh đặt tay lên đùi của Hoắc Lăng Trầm, dán sát vào người anh. Lúc anh giảng bài được gần nửa, cả người Niên Nhã Tuyền đều áp vào trong ngực anh..
Ngẫu nhiên hôn anh một cái, còn thừa dịp Lam Anh San không để ý, chiếm tiện nghi của anh. Cứ liên tục mấy lần như vậy, một người đàn ông luôn luôn bình tĩnh rốt cuộc vẫn không bình tĩnh được, giảng xong một bài, bảo Lam Anh San, "Anh San, đi xuống xem bữa tối xong chưa?"
Lam Anh San có thể nghe ra được Hoắc Lăng Trầm bảo cô ta lánh mặt đi, vừa hay cô ta cũng lười ngồi đó em hai người họ liếc mắt đưa tình qua lại, không nói hai lời bước ra khỏi thư phòng.
Cửa thư phòng được đóng lại, Niên Nhã Tuyền không kịp đắc ý, bị người đàn ông dùng sức một phát đặt lên trên ghế salon, "Dụ dỗ anh?"
Không cho cô bất kỳ cơ hội nói chuyện nào, lập tức chặn môi của cô lại.
Cô gái mới vừa rồi còn đang nghịch ngợm láu cá, giờ phút này bị anh đè xuống ghế salon trằn trọc hôn sâu..
Hơn hai mươi phút sau, cửa thư phòng vang lên tiếng gõ, là giúp việc lên mời hai người họ xuống dùng cơm. Cô gái bị đè lên trên bệ cửa sổ vội vàng ngăn anh lại, "Sắp ăn cơm rồi.."
"Ừm." Ngoài từ đó ra, anh không nói thêm bất kỳ một chữ dư thừa nào.
"Nếu mà còn không xuống nữa, mẹ sẽ.. nghi ngờ."
"Ừm."
"..."
Cuối cùng Niên Nhã Tuyền vừa cầu xin lại vừa lấy lòng chịu thua, anh mới bỏ qua cho, anh hôn một cái lên mái tóc dài của cô, giọng nói khàn khàn, "Tối nay tiếp tục."
"..."
Hai chân cô run một cái, vịn lên bệ cửa sổ mới có thể quay người lại, danh chính ngôn thuận từ chối, "Chú Hoắc, như vậy không hay! Thật sự thật sự không hay!"
Hoắc Lăng Trầm chỉnh sửa lại quần áo của mình xong, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Tuyền Tuyền, gần đây có thường chạy bộ không?"
Cô mặc dù không hiểu cho lắm, nhưng vẫn thành thật gật đầu, "Em thích chạy đêm, chỉ cần là lúc rảnh, mỗi tối em đều chạy."
Anh nghi hoặc nhìn cô gái đang tự chỉnh sửa quần áo cho mình, "Thể lực vẫn có chút chênh lệch, cần tiếp tục rèn luyện!"
"..."
Niên Nhã Tuyền thật oan uổng mà! Rõ ràng là do anh tinh lực quá tràn đầy đấy có được không?
Lúc hai người xuất hiện ở đầu cầu thang, trong nhà ăn dưới lầu có mấy người giúp việc đang mang thức ăn lên.
Niên Nhã Tuyền nhấc chân lên bước xuống thang lầu, sơ ý một chút, đùi phải run rẩy một hồi, nếu không phải nhờ Hoắc Lăng Trầm ôm eo cô lại, có lẽ cả người cô bây giờ đang nằm dưới đất rồi..
Bị Hoắc Lăng Trầm chỉnh thảm đến vậy, cô tức giận trừng mắt liếc người đàn ông đến giờ vẫn còn đang cười thầm, "Buồn cười lắm sao?"
"Ừm." Người đàn ông không hề phủ nhận.
Niên Nhã Tuyền nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai anh nói, "Tối nay anh sang thư phòng mà ngủ!"
"Em muốn để mẹ lo lắng à?"
".. Coi như em chưa nói gì."
Anh hài lòng nửa ôm cô dắt cô đi xuống lầu, vừa hay món cuối cùng cũng đã được đưa lên. Lam Anh San và Lạc Tử Sênh cùng nhau đi từ trong phòng bếp ra, nhìn thấy hai người đang chuẩn bị đi rửa tay, Lạc Tử Sênh hỏi, "Nhã Tuyền, Lăng Trầm giảng tiếng Anh cho con có dễ hiểu không?"
Niên Nhã Tuyền nhớ lại việc vừa xảy ra trong thư phòng, chột dạ đỏ mặt, "Con hiểu được ạ, vốn tiếng Anh của anh ấy rất giỏi."
"Đúng vậy đấy, Lăng Trầm từng lấy được bằng tiếng Anh cấp tám." Nhắc đến chuyện của con trai, trong giọng nói của Lạc Tử Sênh tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Bằng tiếng Anh cấp tám? Niên Nhã Tuyền kinh ngạc nhìn người đàn ông mặt không đổi sắc bên cạnh. Cứ như người đang được nhắc đến không phải là anh vậy, Hoắc Lăng Trầm không có bất kỳ phản ứng nào tiếp tục dắt cô đi tới phòng rửa tay.
Lam Anh San nói tiếp, "Không chỉ có tiếng Anh, tiếng Pháp Nga Nhật Hàn Đức chú đều đạt tới đẳng cấp thượng thừa! Còn có tiếng Tây Ban Nha, tiếng Ả Rập cũng sắp lấy bằng rồi.." Trong giọng nói của cô ta càng tăng thêm sự kính nể.
"Anh cũng ít có ngầu đấy!" Niên Nhã Tuyền không nhịn được ca ngợi.
Đối với lời khen của cô, Hoắc Lăng Trầm vẫn tương đối hưởng thụ, anh câu khóe môi lên, "Bà xã quá khen rồi!"
"Anh nói xem anh ưu tú đến vậy, sau này làm sao em vượt qua anh được đây!" Cô từng mơ mộng hão huyền có một ngày sẽ vượt qua Hoắc Lăng Trầm, tiếp nhận vị trí của anh, để anh ở nhà nấu cơm chăm gia đình, bây giờ thì hay rồi, chỉ trên phương diện ngoại ngữ thôi đối với cô mà nói đã hoàn toàn là mấy con dao nhọn! Ngay cả một chỗ trống để phản kháng cũng không có!
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi tới toilet.
Người đàn ông nhíu mày, "Em cũng có thể, không tin thì em cứ thử mà xem."
Nghĩ đến mình phải học được những thứ này, mỗi ngày nhất định phải đắm chìm trong biển.. tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nhật, tiếng Hàn, Niên Nhã Tuyền đầu lắc như trống bỏi, "Không không không không, chú Hoắc, sau này em quay về làm bà chủ gia đình thì hơn! Chính là kiểu, anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em phụ trách làm một bà chủ xinh đẹp như hoa có được không?"
Anh từ tốn rửa tay, mở vòi nước rửa sạch tay, sau đó nhéo nhéo khuôn mặt của cô, "Ừm, em vui vẻ là được rồi."
Một động tác nho nhỏ cũng khiến Niên Nhã Tuyền thấp giọng hô một tiếng, dưới ánh mắt nghi hoặc của anh, cô rút ra một tờ giấy, nhẹ nhàng thấm mấy giọt nước trên gương mặt mình, "Hôm nay gặp mẹ chồng, em có trang điểm một chút, chẳng những bôi kem kiềm dầu, còn đánh thêm một lớp kem nền! Anh đừng có làm hư mất của em!"
Mặc dù cô dùng đồ trang điểm đắt tiền có thể chống nước, nhưng vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Bất chợt bị cô ghét bỏ vậy, Hoắc Lăng Trầm, "..."
Anh nói mà hồi sáng lúc anh nghe điện thoại, cô cứ ngồi trước bàn trang điểm hì hà hì hục gì đó, thì ra là thế!
Rửa tay xong đi ra ngoài, chỉ còn chờ hai người họ nữa thôi. Bữa tối có mười món mặn hai món canh, rất phong phú, giúp việc đem bình rượu đỏ do Hoắc Lăng Trầm cất giữ lên bàn rót cho mọi người.
Hoắc Lăng Trầm và Niên Nhã Tuyền ngồi cùng chỗ, đối diện là Lạc Tử Sênh và Lam Anh San, bốn người cụng ly, bắt đầu ăn bữa tối.
Vừa mới bắt đầu bầu không khí vẫn còn rất tốt, đối với tài nghệ bếp núc của Lạc Tử Sênh, Niên Nhã Tuyền thật sự khen không dứt mồm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...