"Hả? Anh muốn nói gì?" Nghe Hoắc Lăng Trầm bảo muốn nói chuyện với Trịnh Hiểu Kha, Niên Nhã Tuyền lập tức ngồi lại ngay ngắn.
Người đàn ông cười thành tiếng, "Bà xã, anh chỉ đang muốn giúp em giải quyết chuyện này thôi, em yên tâm, anh sẽ không nói bất kỳ những gì không nên nói."
Trong giọng nói của Hoắc Lăng Trầm có pha lẫn chút trêu chọc, Niên Nhã Tuyền vội vàng giải thích, "Không.. Không phải, em chỉ là hiếu kì mà thôi, anh nghĩ nhiều rồi, giờ em đưa điện thoại cho cậu ấy!"
Trịnh Hiểu Kha thấy mình phải nghe điện thoại chắc rồi, giật mình cắn móng tay, nhỏ giọng xác nhận với Niên Nhã Tuyền, "Hoắc tổng.. muốn nói chuyện với tớ à?"
Niên Nhã Tuyền nháy mắt mấy cái, nghiêm túc gật đầu, "Ừm."
Trịnh Hiểu Kha vội vàng thả điện thoại trong tay xuống, trước khi cầm lấy điện thoại của Niên Nhã Tuyền, còn chà chà tay lên quần, cuối cùng mới đưa điện thoại tới bên tai, khách sáo nói, "Chào Hoắc tổng!"
Niên Nhã Tuyền, "..."
Hoắc Lăng Trầm ở bên kia không biết nói câu gì, Trịnh Hiểu Kha vội vàng từ chối, "Không phải, Hoắc tổng, tôi chỉ nói giỡn với Nhã Tuyền thôi, thật đấy, thẻ lần trước anh tặng tôi còn nhiều tiền lắm, anh không cần cho là thật.. Thật đấy!"
Để chứng minh là mình nói thật, Trịnh Hiểu Kha chỉ nói ngắn ngủi mấy câu, cộng thêm N câu thật sự..
Sau đó Hoắc Lăng Trầm không biết lại nói thêm gì đó, Trịnh Hiểu Kha đành phải gật đầu, "Được.. Cảm ơn Hoắc tổng."
Điện thoại một lần nữa đến tay Niên Nhã Tuyền, cô nhìn điện thoại vẫn chưa được cúp máy, "Chú Hoắc, anh làm gì đấy"?
"Chẳng làm gì cả, trưa tan học anh bảo trợ lý chạy qua đón em, ăn cơm trưa với anh."
"..."
Tắt máy, Trịnh Hiểu Kha nhanh mồm nói, "Nhã Tuyền, tớ thấy chồng cậu tích cực hơn cậu nhiều, thật đấy.""
"Sao thế?"
Sau đó, Trịnh Hiểu Kha liền nói lại những gì Hoắc Lăng Trầm nói với cô cho Niên Nhã Tuyền nghe.
Hoắc Lăng Trầm nói với cô, đây không phải là vấn đề có thể đem ra nói đùa, phải nói là làm. Niên Nhã Tuyền cược thua, nếu như không mời Trịnh Hiểu Kha ăn trưa một tháng, nhất định sẽ cảm thấy không thoải mái. Cho nên, anh sẽ bảo trợ lý đến lầu năm Ngọc Hành, làm thêm cho cô một cái thẻ kim cương, đủ cho cô ăn trưa trong một tháng..
Niên Nhã Tuyền, "..."
Cô phát hiện chỉ cần là vấn đề có thể dùng tiền giải quyết, Hoắc Lăng Trầm tuyệt đối sẽ không lựa chọn những phương thức khác..
Buổi trưa Nhậm Hiểu Tương tới đón cô, đưa Niên Nhã Tuyền đến thẳng công ty, sau đó lại đưa Hoắc Lăng Trầm và Niên Nhã Tuyền cùng đến nhà hàng.
Vừa gọi đồ ăn xong, Niên Nhã Tuyền vội vàng hỏi, "Chú Hoắc, mẹ anh thích cái gì? Thích ăn gì? Sở thích là gì? Có cần phải chú ý gì không.."
Không đợi cô hỏi xong, Hoắc Lăng Trầm cầm tay của cô.
Cô gái nghi hoặc nhìn anh, Hoắc Lăng Trầm vỗ vỗ tay cô an ủi, "Bà ấy cũng là mẹ của em, em phải tập làm quen. Mẹ là người rất tốt, em không cần quá hồi hộp, anh tin bà ấy nhất định sẽ rất thích em!"
Niên Nhã Tuyền bán tín bán nghi, "Thật không, anh chắc chắn?" Lúc trước cô đã từng nghe kể rất nhiều vấn đề giữa mẹ chồng và nàng dâu.
"Xác định và khẳng định!" Lạc Tử Sênh cũng đã từng nói, sau này kết hôn, anh nhất định phải cưới một cô gái hoạt bát sáng sủa. Bà cũng hi vọng có một cô bé hoạt bát đáng yêu làm con dâu của bà.
Niên Nhã Tuyền lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là được rồi, mẹ anh đến mấy ngày?"
Hoắc Lăng Trầm lấy khăn lông ấm, nghiêng lại gần, bắt bẻ cô, "Mẹ mình, tới hai ngày."
"Hả hả!" Mẹ mình, mẹ mình.. Nhớ rồi.
Trong đầu Niên Nhã Tuyền đang vẻ ra hàng loạt các tình huống cô sẽ gặp mẹ chồng thế nào, ngay cả Hoắc Lăng Trầm hỏi cô gì đó, cô cũng trả lời trong thấp thỏm.
"Tiền đâu em mua nhẫn cho anh?" Anh cho cô thẻ, mỗi một lần sử dụng dù nhiều hay ít, cũng sẽ có tin nhắn từ ngân hàng gửi đến cho anh, mà thời gian gần đây lại không nhận được bất kỳ tin nhắn báo sử dụng thẻ nào cả.
Không phải là anh lại giám sát cô, tin nhắn là điều đương nhiên với tất cả các loại thẻ.
"Đương nhiên là đi kiếm rồi!" Mẹ chồng cô còn không biết trông thế nào, dù sao cứ nhìn Hoắc Lăng Trầm, cũng có thể đoán được mẹ chồng cô chắc cũng rất đẹp..
"Làm sao kiếm được?"
"Đi hát chứ gì!" Vậy khi bà ấy đến đây, cô có nên đưa bà ấy ra ngoài đi dạo hay không?
"Hát ở đâu?"
"Quán bar.. Ủa, vừa rồi anh hỏi gì cơ?" Niên Nhã Tuyền trong lúc vô tình liếc sang ánh không vui của người đàn ông, trong nháy mắt hoàn hồn lại, cố gắng nhớ lại vừa rồi anh hỏi gì, còn cô đã trả lời cái gì.
Tay cô bị người đàn ông siết chặt, Hoắc Lăng Trầm trầm giọng hỏi, "Ai cho em tới quán bar hát? Không phải anh cho em thẻ đấy sao? Có uống rượu không?"
Tay cô có hơi đau, nhưng lại cảm nhận được hỏa khí của anh nên Niên Nhã Tuyền cũng không dám rụt tay lại, "Sau này em sẽ không đi nữa.. Thẻ anh cho là của anh, nếu như cầm tiền của anh đi mua nhẫn tặng lại cho anh thì còn ý nghĩa gì nữa? Có điều, chú Hoắc, em thật sự không uống rượu, ha ha."
Khi nói câu cuối cùng, cô mang một mặt muốn lấy lòng nhìn anh.
Nghe cô nói sau này sẽ không đi nữa, đồng thời cũng không uống rượu, sắc mặt của Hoắc Lăng Trầm mới tốt hơn một chút, "Lần đó cổ họng bị khan tiếng là vì hát?"
Biết mình trốn không thoát, Niên Nhã Tuyền chầm chậm gật đầu, "Lâu rồi không hát lại, ngày đó hát có hơi lâu, suýt chút thì câm luôn rồi! Có điều, giọng của em có hệ thống tự chữa trị, sáng hôm sau là quay lại bình thường rồi, anh biết mà!"
Thật sự là anh có biết đến sáng hôm sau cổ họng của Niên Nhã Tuyền đã tốt hơn, anh cho người chuẩn bị thuốc cho cô, nhưng vẫn chưa đưa cho cô. Gì mà.. "Hệ thống tự chữa trị là cái gì?"
"Ha ha, là hệ thống tự điều trị, lúc trước cũng có lần em đi hát mà quá sơ ý, hát đến mức sắp bị câm đến nơi, sau đó có lẽ cổ họng cũng dần quen rồi, mỗi lần như vậy đều sẽ tự khỏi!"
"..."
Giờ khắc này, nụ cười ngốc nghếch trên gương mặt cô, thật sự len lỏi thẳng vào tim anh.
Anh cầm tay cô đưa đến bên môi mình, "Đồ ngốc, sau này không được như vậy nữa! Muốn mua gì cho anh, cứ lấy thẻ anh cho em, anh đã đưa thẻ cho em, thì đó chính là của em, đã biết chưa?"
"Được thôi.. Có điều, chú Hoắc, em đã hai mươi mốt tuổi rồi, hoàn toàn có thể tự mình kiếm tiền, không phải à?" Cô thận trọng ngụy biện cho mình, nụ hôn của anh rơi trên ngón tay của cô, ngứa ngáy.. Cô nhịn không được cười híp cả mắt.
"Muốn đi làm không phải là không được, đợi sau này em tốt nghiệp rồi, muốn làm cái gì cũng được, nhưng bây giờ việc học mới là quan trọng, Tuyền Tuyền, bây giờ em cứ học cho giỏi, cũng là vì cho chính bản thân em sau này được ưu tú hơn, biết không?" Mặc dù cô trong lòng anh đã là rất tốt rồi, nhưng là một cô gái, sau này cô không chỉ đối mặt với mỗi anh, còn nhiều người hơn thế nữa, nếu như cô có thể làm được tốt hơn, như vậy là tốt nhất.
Cô gật đầu, cô không phải là đứa bé ba tuổi, anh có lòng lo lắng như vậy không phải là cô không biết. Đồng thời, gần đây cũng có rất nhiều người có nói là cô đã thay đổi rồi, đương nhiên là nói cô trở nên có khí chất hơn ưu tú hơn.
Hết thảy đều là do Hoắc Lăng Trầm ban tặng..
Kỳ thật có cô gái nào lại không muốn bản thân mình trở nên tốt hơn đâu? Trước đó cô cũng muốn, nhưng mà, một, không có điều kiện; Hai, không biết mình nên làm cái gì; Ba, phóng đãng quen rồi không ai buộc mình phải học tập thật tốt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...