Ngày hôm đó sau khi tan học thì nghe được nhóm nữ sinh đàm luận về sô cô la cùng với làm cách nào để tỉ lệ thổ lộ tình cảm thành công cao hơn, lúc này Diệp Đạt mới nhớ ra chỉ còn hai ba tuần nữa là đến lễ tình nhân.
“Năm nay ngươi sẽ nhận bao nhiêu sô cô la?” Đường Thiên và Diệp Đạt cùng nhau ăn cơm trưa, hỏi.
Đại học năm ba, Đường Thiên cùng Diệp Đạt đều là thành viên của đội bóng rổ, kết thúc trận chung kết bóng rổ đại học toàn quốc một tuần trước, hai người tổng cộng ghi được năm mươi lăm điểm, ba mươi lần ghi bàn, được báo chí tán thưởng hai người là đồng đội ăn ý, là cộng tác hoàng kim đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
“Sô cô la?” Diệp Đạt cắn đũa, suy nghĩ một chút, “…. Năm nay ta sẽ không nhận sô cô la.”
“A?” Đường Thiên kinh ngạc nói.
Hai người đều là ngôi sao của đội bóng, đương nhiên cũng trở thành nhân vật nổi tiếng của toàn trường, mặc kệ khóa của bọn họ, khóa dưới, khóa trên thậm chí nữ sinh trường khác cũng đến bày tỏ.
Hai năm trước, hai người còn so xem lễ tình nhân ai sẽ nhận được nhiều sô cô la hơn, ai sẽ được nhiều nữ sinh yêu thích nhất, nhưng sao năm nay…..
“Nếu như y có thể tặng ta sô cô la thì tốt rồi…..” Diệp Đạt lầm bầm lầu bầu, “Có điều, tính tình y như vậy đại khái trước giờ sẽ không nghĩ đến…”
Nhìn Diệp Đạt bên trong luyến ái lại toát ra bất an, Đường Thiên khẽ cau mày, thử dò xét nói, “Không lẽ ngươi đã có đối tượng kết giao rồi sao?”
“Ách… Cái này…”
Đường Thiên cùng Thường Tiểu Đằng không giống nhau.
Thường Tiểu Đằng là thanh mai trúc mã của hắn, chuyện cùng nam nhân qua lại đối với Thường Tiểu Đằng cũng không có gì quá khích, tuy Đường Thiên là đội viên với mình ba năm, thế nhưng nếu trực tiếp nói cho hắn biết người mình ái mộ là đàn ông, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến việc chơi bóng rổ.
“Kỳ thực cũng không có gì…..” Diệp Đạt xoa tóc hàm hồ cười nói, “Phần lớn đều là ta tương tư đối phương, đối phương không có chính thức tỏ thái độ gì.”
Đường Thiên phảng phất như thở phào nhẹ nhõm, uống một hớp pepsi, “Hóa ra là như vậy, nếu như đối phương quá cao ngạo nhất định ngươi sẽ chịu thiệt, con gái như vậy sau này sẽ không thuận lợi phát triển hơn, vẫn là nên suy nghĩ kĩ lại sẽ tốt hơn…” (Sao tui có cảm giác bạn Thiên này có yy với công nhà ta =,=)
Diệp Đạt tùy tiện gật gù, trong lòng lại nghĩ, một lát nữa hẳn là nên hỏi Thường Tiểu Đằng, dù sao giao du cùng nam nhân Tiểu Đằng kinh nghiệm rất khá.
“Cái này sao…. Thông thường thì bọn họ đều gọi điện cho ta, sau đó lại ăn một bữa cơm dưới ánh nến, hoặc là cùng nhau xem phim, cuối cùng là cùng nhau lăn giường!” Thường Tiểu Đằng một bên nằm nhoài lên bàn chép bài tập, một bên cảm thán, “Sắp đến lễ tình nhân rồi, thật tốt!”
Nếu là cùng con gái giao du, tất nhiên làm như vậy không có vấn đề, nhưng mà, nếu như cùng Dòng Suối Nhỏ cùng nhau qua lễ tình nhân…..
“Như vậy nên tặng quà gì cho đối phương?”
“Quà?”
“Ách, tựa như sô cô la vậy?”
“Sô cô la là của con gái tặng! Ta là tiểu thụ mà, đưa sô cô la cái gì! Lại nói, cái đồ vật ngọt ngào kia đa số nam nhân không mấy thích ăn!”
“Vậy bình thường ngươi sẽ tặng quà gì cho đối phương?”
Thường Tiểu Đằng ngẩng mặt lên, đôi mắt đen bóng chuyển chuyển, tiếp theo cười híp mắt trả lời: “Ta chính là món quà tốt nhất a!”
Chính mình…. Chính mình là quà….
Trong đầu Diệp Đạt bỗng nhiên hiện ra đêm lễ tình nhân lãng mạn, Diêu Tử Khê toàn thân trần trụi nằm trên giường lớn mềm mại, những cánh hoa hồng được rải lên cơ thể dụ nhân kia, Diêu Tử Khê hai chân tách ra, tiểu huyệt hồng nhạt như ẩn như hiện, liếm liếm đôi môi gợi cảm, ánh mắt mông lung mê hoặc, “Đến, tiểu Đạt Đạt…”
Chỉ cần nghĩ đến đây, vật nào đó nằm giữa hai chân lặng lặng ngốc đầu lên, Diệp Đạt mặt đỏ tim đập bưng mũi, tư thế không được mấy tự nhiên kẹp hai chân.
Bữa tối dưới ánh nến, xem phim, mặc dù là sự lựa chọn không tệ thế nhưng vừa nghĩ đến lễ tình nhân năm nay là hắn và y cùng nhau trải qua, Diệp Đạt không tự chủ được muốn làm cho nó khác với tất cả mọi người.
Chính mình đối với Diêu Tử Khê càng ngày càng yêu say đắm, hy vọng phần tâm ý này có thể truyền đạt cho đối phương, được đối phương đáp lại.
Diệp Đạt dạo quanh khu thương mại tìm quà thích hợp.
Cái bật lửa ZIPPO*? Bật lửa màu bạc được khắc hoa văn nằm trên một miếng nhung tơ màu đen đựng bên trong một chiếc hộp lộ ra ánh sáng lộng lẫy.
Lắc đầu một cái. Tuy rằng trong nhà có đồ gạt tàn thuốc, nhưng từ trước đến nay chưa từng thấy y hút thuốc.
Nước hoa GUGGI**? Trên bàn bày những bình nhỏ đẹp đẽ mang phong cách đặc biệt.
Nhưng mà đối với nước hoa hắn không mấy hiểu biết, cũng không biết Diêu Tử Khê thích mùi nào.
“Chiếc nhẫn này thật đáng yêu!”
Quầy trang sức cách đó không xa, một nữ nhân trẻ tuổi thời thượng mặc quần áo tinh xảo ngồi trên ghế da màu đen, duỗi ra cánh tay thon dài yểu điệu nói, nhẫn kim cương trên tay dưới ngọn đèn phát ra ánh sáng óng ánh lóa mắt.
Kế bên là một nam nhân mặc một bộ âu phục cao cấp nhíu nhíu mày, “Không phải đã mua cho ngươi rồi sao?”
“Thế nhưng viên kim cương này khá lớn, khá đẹp mắt! Nếu ngươi yêu ta, vậy liền mua cho ta…” Nữ nhân mấp máy đôi môi cánh hoa liếc xéo nam nhân nói.
Nam nhân bất đắc dĩ nói, “Được…. bao nhiêu tiền…?”
Nữ nhân cao hứng hôn lên mặt nam nhân hai cái: “Ngươi tốt nhất! Ta yêu ngươi nhất!” (Hừ toàn loại bánh bèo hám tiền, bà đây phi phi phi chết ngươi)
Nhẫn! Trong đầu Diệp Đạt xẹt qua một tia sáng.
Quầy trang sức được vô số ánh đèn chiếu xuống có vẻ hoa lệ cao quý, hoàng kim bạch ngân kim cương Phỉ Thúy rực rỡ muôn màu, đủ kiểu dáng.
“LOVE FOREVER…..” Ánh mắt Diệp Đạt nhìn lên dòng chữ được khắc tinh tế trên chiếc nhẫn bạch kim tinh xảo.
“Ngài thật tinh mắt, đây là mẫu nhẫn mới nhất, thiết kế vừa đơn giản nhưng thời thượng, phi thường hợp với các cặp tình nhân hoặc là vợ chồng đeo.” Nhân viên liền nhanh chóng giới thiệu.
Diệp Đạt gật đầu liên tục: “Ừm, ta rất thích… Có thể lấy cho ta nhìn một chút không?”
Bạch kim xúc cảm phi thường nhẵn nhịu, khi đeo nhẫn trên tay phi thường tao nhã, nếu như được đeo trên ngón áp út trắng nõn thon dài của Diêu Tử Khê sẽ càng xinh đẹp! Diệp Đạt tâm hoa nộ phóng.
Nhìn giá cả một chút, ách…. Thật là đắt! Tính toán một chút, tổng hết tiền tiêu vặt trước đây mình không dùng cộng lại cũng chưa đủ. Giá cả như vậy đối với một sinh viên đại học mà nói thật xa xỉ, thế nhưng không biết vì sao chính mình lại muốn mua.
“Cảm phiền giúp ta giữ lại! Lễ tình nhân ta sẽ đến mua!” Hai tay Diệp Đạt tạo thành chữ thập, thành khẩn làm một tư thế nho nhã với nữ nhân viên.
*****************
“Nếu như có công việc gì cứ giới thiệu cho ta!” Diệp Đạt ngồi cạnh bạn học nói.
“Này! Ngươi đã lãnh hơn hai công việc rồi!?” Thường Tiểu Đằng ngồi phía trước kinh ngạc quay đầu nhìn hắn. Diệp Đạt bình thường tinh lực dồi dào tràn đầy sức sống hiện tại hai vành mắt đen thui, tựa như không ngủ đủ giấc.
“Hơn nữa ngươi còn trốn tiết, giáo viên đều nhìn chằm chằm ngươi!”
“Bởi vì phải kiếm tiền nha!” Diệp Đạt mệt mỏi nằm nhoài trên bàn, thừa dịp thời gian nghỉ tiết chợp mắt một lúc.
Hơn một tuần này, buổi tối hắn đều đi làm công ở cửa hàng, mỗi ngày đều mệt muốn chết, khi về đến nhà thì Diêu Tử Khê đã ngủ từ lâu, thời gian gặp nhau liền ít đi rất nhiều.
Đối với Diệp Đạt, từ sáng đến tối không thể cùng Diêu Tử Khê thân cận là một loại cực kỳ thống khổ!
Thế nhưng vừa nghĩ đến đêm lễ tình nhân có thể đeo chiếc nhẫn LOVE FOREVER lên tay người mình yêu, Diệp Đạt luôn nhũ với lòng phải nhẫn nại nhẫn nại nhẫn nại thêm chút nữa!
“Tiệm bánh gato của cô ta muốn tìm một người làm tạm thời!” Một bạn học nữ nói.
“Có thật không! Quá tốt rồi!” Diệp Đạt lập tức vực dậy tinh thần, vọt một bước dài đến, “Bạn đề cử ta đi! Ta rất chịu khó!”
Chú thích:
*Cái bật lửa ZIPPO
**Nước hoa GUGGI