Hoắc Thiếu Buông Tha Cho Tôi Đi


Sở Vân chán nản ngã xuống mặt đất, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng ồn ào nhốn nháo, cô cảm thấy tóc của mình bị người ta dùng sức kéo lấy, kéo lê cả người cô xuống mặt đất.
"Con đê tiện phá của này! Trở lại một cái là gây chuyện thị phi! Ai cho mày gan chó đó, dám đắc tội cậu Hoắc như vậy!?"
Đầu Sở Vân đập mạnh vào chân giường bệnh, cái trán lập tức sưng đỏ lên.
Cha của cô, Sở Kiệt vừa vào cửa đã túm cô ngã xuống đất mà đánh chửi, miệng luôn mồm nói cô không đúng.
"Bảo mày dập đầu thì dập đi! Dập đầu đến khi cậu Hoắc vui mới thôi!"
Sở Kiệt cười làm lành mà nhìn Hoắc Mạc Sâm, cúi đầu khom lưng nói: " Cậu Hoắc, cậu khoan hồng độ lượng, oan có đầu nợ có chủ, là con ranh chết tiệt này đắc tội cậu, muốn làm gì để vui lòng thì cậu cứ làm với nó, không liên quan...!không liên quan gì đến chúng tôi!"
Sở Vân quỳ rạp trên mặt đất, bỗng bật cười, trong cổ họng phát ra âm thanh khàn đặc.
Trái tim cô đã hoàn toàn chết rồi.
Cha mẹ của Bạch Tuyết Nhi vốn đến bệnh viện để chăm sóc cô ta, nghe thấy động tĩnh bên này thì vội chạy tới.
Mẹ Bạch thấy cha mẹ nhà họ Sở tay đấm chân đá Sở Vân, lẽ ra người con gái này dám đối xử với con gái của bà như vậy, thật sự tội ác tày trời, dù bị trừng phạt như thế nào cũng không quá đáng.

Nhưng...
Khi bà trông thấy ánh mắt của Sở Vân —— Đôi mắt đau khổ và tuyệt vọng ấy, trong lòng bà bỗng không đành lòng.
Sở Vân là cháu gái của bà, bà cũng nhìn Sở Vân lớn lên, ba năm trước đây cô xảy ra tai nạn nên trở thành một người câm, đã rất đáng thương rồi.
"Đủ rồi, Hàn Sâm, tôi và Tuyết Nhi không muốn nhìn thấy người này nữa.

Cô ta gây ra lỗi lầm nặng nề như vậy thì để luật pháp chế tài đi." Mẹ Bạch lên tiếng.
Bạch Tuyết Nhi liếc nhìn mẹ mình một cái, cô ta vốn cảm thấy còn chưa tra tấn Sở Vân đã nghiền, nhưng cũng không tiện nói cái gì nữa, chỉ có thể làm bộ đứng về phía mẹ mình.
Cứ như vậy, Sở Vân bị đưa vào nhà tù, bị xử ba năm.
Một người câm thì sống tốt được trong tù hay sao? Huống chi còn là một người câm bị người ta dặn dò phải chiếu cố đặc biệt.
Sở Vân bị người ta đạp ngã từ phía sau, cái ly và bàn chãi đánh răng trong tay rơi xuống mặt đất.
Cô bị người ta dẫm dưới chân, đau đớn đến mức thân thể co ro thành tư thế cực kỳ vặn vẹo, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở khó kiềm nén được.
"Nhìn xem, con câm này dám làm ra chuyện ác độc như vậy, thật là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa." Người đạp lên bả vai gầy yếu của Sở Vân đang đứng trên đầu cô mà cười nhạo.
Sở Vân cố gắng chống mặt đất để đứng dậy, nhưng chút sức lực yếu ớt của cô không hề có tác dụng.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org.

Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
"Đi đi, mày bò về phía trước đi, làm người không làm, vậy làm chó đi!"

Những cú đấm cú đá giáng thẳng lên người cô, Sở Vân dùng hết sức lực để lớn tiếng la lên, muốn tìm cai ngục trợ giúp hoặc khiến người khác chú ý để xem có người tốt bụng nào giúp cô tìm cai ngục đến cũng được.
Nhưng âm thanh khàn đặc đó lại vĩnh viễn chỉ có thể phát ra tiếng nức nở khô khốc.
"Yên tâm, ba năm nay tao sẽ khiến mày muốn sống không được, muốn chết không xong.

Đây là câu mà anh Hoắc bảo tao nói cho mày nghe, mày hưởng thụ cho đã đi!"
Cả người Sở Vân cứng đờ,
Cô phải sống cho tốt để chuộc tội cho những gì mình đã làm
Quả nhiên là như vậy! Khó trách mình vừa đến là bị để mắt tới, khó trách không hiểu tại sao mà bọn họ lại bao vây tấn công mình.
Cô đột nhiên hiểu ra, sẽ không có cai ngục đến đây, không có ai dám trợ giúp cô.
Bởi vì Hoắc Mạc Sâm!
Những cú đấm đá đau đớn thấu xương giáng xuống, Sở Vân cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình sắp bị đá hỏng.
Cô không thể ngồi chờ chết!
Không biết cô lấy sức lực từ đâu mà đột nhiên đứng bật dậy, tránh thoát một cú giẫm sắp đạp lên lưng cô.

Sở Vân lăn một vòng trên mặt đất, thuận tay nhặt cái bàn chãi đánh răng rơi xuống đất lên, nắm chặt trong tay, dùng tư thái công kích mà run rẩy nhìn những tù nhân đánh cô ở đối diện.
"A, thứ yếu đuối như mày mà cũng dám phản kháng?"
Người cầm đầu cảm nhận được khiêu khích từ động tác của Sở Vân.

Cô ta cất bước tiến lên, vươn tay hất tay của Sở Vân ra, giật lấy bàn chãi đánh răng từ trong tay Sở Vân.
Mấy đồng lõa tiến lên đè Sở Vân xuống mặt đất.
Khi Sở Vân thấy rõ trong tay của người trước mắt là một chiếc bàn chải bị gọt nhọn không phải cái của cô, hơn nữa mặt sắc bén kia đang chỉ thẳng vào cô, cô muốn giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không thể động đậy.
"Anh Hoắc nói, nợ máu phải trả bằng máu."
Cô dùng sức tránh thoát trói buộc, đứng dậy xoay người muốn trốn, nhưng một giây sau, một vật thể bén nhọn đã cắm vào thân thể cô, cô ngã xuống một vũng máu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận