"Tạm thời con đừng vội từ chối, con xem năm nay tuổi con cũng có thể nói chuyện cưới gả rồi còn gì." Thấy Sở Hân không chịu, Lưu Vân rất không vui, nhưng bà vẫn kiếm chế tâm tình của mình mà chậm rãi thuyết phục Sở Hân.
Một trăm vạn đó!
Nóng vội ăn không được đậu hủ nóng.
Sở Hân xua tay giải thích, lại đi kéo Lưu Vân, muốn thể hiện Lưu Vân cho thấy bây giờ cô còn chưa có ý định muốn lập gia đình.
Lưu Vân rất ghét bỏ, nhưng nỗ lực ổn định tâm tình của mình để khuyên Sở Hân, "Đó là con trai của nhà thầu, chịu đưa một sính lễ trăm vạn tiền.
Mặc dù lúc nhỏ cậu ta sinh bệnh, đầu óc không quá bình thường, nhưng con qua đó thì chắc chắn áo cơm không lo."
Là một tên ngốc?
Sở Hân đang nghe lời này thì lập tức kinh hãi, cô không thể tin được những câu này lại được nói ra từ miệng của mẹ mình.
Mẹ ruột của cô lại vì một trăm vạn mà muốn bán cô cho một tên ngốc?
Không, cô không muốn!
"Sở Hân, mẹ cũng nói thật với con, mẹ đã hứa với người ta, hiện tại mẹ chỉ đến thông báo cho con biết thôi, cho dù con muốn từ chối cũng không được." Lưu Vân lạnh lùng nói với Sở Hân.
Sở Hân ý thức được mẹ đã hạ quyết tâm, nhưng cô đương nhiên không muốn.
Phản ứng đầu tiên của cô là muốn đi ra ngoài, nhưng Lưu Vân cũng phản ứng rất nhanh, lập tức kéo cánh tay nhỏ gầy của Sở Hân rồi vung về phía sau, Sở Hân trực tiếp bị hất ngã lên sa lon.
"Sở Hân, nếu không nhìn mày xinh đẹp thì mày nghĩ tao sẽ sắp xếp chuyện này cho mày à? Mày đừng không biết tốt xấu, chẳng lẽ mày không biết tao chỉ muốn tốt cho mày sao?" Lưu Vân lạnh lùng nói.
Trên mặt bà ta mang theo ý cười châm chọc làm người ta có cảm giác không rét mà run.
Biên độ lắc đầu của Sở Hân càng lúc càng lớn, ý kháng cự cũng càng rõ ràng, Lưu Vân đã không khắc chế nổi tâm tình kích động của mình.
"Sở Hân, tao nuôi lớn mày đến ngần này, bây giờ cả chút chuyện này mà mày cũng không muốn làm cho ta sao? Mày thật là đứa vong ơn bội nghĩa!"
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org.
Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Lưu Vân nói xong thì trực tiếp đập ly trà xuống đất, tiếng cái ly vỡ nát làm Sở Hân hoảng sợ.
"Chỉ cần mày qua đó thì tao không cần mày trả số tiền tao bỏ ra nuôi lớn mày, mày còn có thể được tiếng thơm bên ngoài, không phải là một công đôi việc, hai bên cùng có lợi sao? Vì sao mày không chịu suy nghĩ hả!"
Lưu Vân nói những lời này nghe thật đúng lý hợp tình, dường như Sở Hân làm việc này là lẽ đương nhiên.
Sở Hân giãy giụa, liều mạng muốn thoát khỏi tay Lưu Vân, muốn dùng hết sức để rời khỏi nơi này.
"Sở Hân, chuyện này không phải do mày quyết định, mày phải gả qua đó cho tao! Chuyện này phải nghe tao!" Giọng điệu của Lưu Vân có vẻ rất kiên quyết.
"Sở Hân, chỉ cần mày dỗ dành thằng ngốc đó vui vẻ thì còn sợ nó không tốt với mày sao? Đến lúc đó mày có thể làm bà chủ quản gia cho đã!"
Lưu Vân chống eo mà vênh váo tự đắc nói.
Lưu Vân tuyệt đối không kiêng dè, rõ ràng là coi Sở Hân trở thành công cụ kiếm tiền của mình.
Sở Hân nghe thấy mấy lời này thì dùng sức lắc đầu.
Cô phát ra tiếng "Ư ư ư", muốn phản bác, cô không muốn, cô không muốn gả cho một tên ngốc!
Thậm chí cô còn muốn thể hiện cho Lưu Vân thấy, nếu muốn tiền thì cô có thể đi kiếm.
Chán ghét cô thì cô cũng có thể không trở lại, nhưng tuyệt đối đừng giao cô cho một tên ngốc!
Nhưng Lưu Vân mặc kệ Sở Hân muốn thể hiện cái gì!
Bà dùng tay mình cô ghì chặt tay Sở Hân lại, lập tức rút ra một sợi dây thừng từ bên cạnh rồi trói hai tay Sở Hân lại.
"Hôm nay cho dù mày không muốn đi thì tao cũng buộc mày phải đi!" Lưu Vân vừa nói, vừa lấy ra điện thoại của mình, muốn thông báo cho đồng lõa của mình là Vương Hồng.
"Sở Hân, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, một đứa câm như con thì có thể gả cho hạng người gì? Hiện tại có một tên ngốc chịu lấy con thì con đi theo nó đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...