Hoắc Thiếu Buông Tha Cho Tôi Đi
Sở Vân lắc đầu, nắm chặt ống quần của Hoắc Mạc Sâm dùng sức kéo xuống.
Cô mong sao Hoắc Mạc Sâm có thể nhìn được mấy chữ trên giường kia.
Đó đều là những oan khuất do cô dùng máu tươi để viết ra!
Nhưng động tác này dưới con mắt của Hoắc Mạc Sâm lại giống như đang cầu xin Trần Đông Thụy.
Không so sánh thì không có tổn thương!
Advertisement
Ba năm trước lúc hắn gặp chuyện không may, cô và Trần Đông Thụy cao chạy xa bay, sau đó lại muốn dựa dẫm vào hắn.
Vì xua đuổi Bạch Tuyết Nhi bên cạnh hắn mà có thể ra tay tàn độc với Bạch Tuyết Nhi có quan hệ thân thích.
Còn vụ tai nạn xe mà hắn gặp phải lúc đó chắc như đinh đóng cột là đều xuất phát từ tay Sở Vân mà ra!
Mà giờ đây cô lại dùng hai bàn tay đầm đìa máu tươi cùng tội ác của mình để tóm chặt hắn, vọng tưởng là có thể cầu tha thứ ở hắn sao?
Hoắc Mạc Sâm nghĩ tới những điều này, khóe miệng cong lên một ý cười lạnh lùng.
Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay ra bóp chặt cạnh hàm của Sở Vân.
Hắn dùng sức như vậy khiến khuôn mặt cô đau đớn trợn mắt, mà Trần Đông Thụy ở bên này đều nghe thấy những tiếng ‘kẽo kẹt’ vang lên.
“Trần Đông Thụy ở trong lòng cô quan trọng đến vậy sao?”
Hoắc Mạc Sâm cười lạnh một tiếng, trong con ngươi hiện lên sự lạnh lẽo hung lệ hết sức rõ ràng.
Cạnh hàm của Sở Vân bị hắn bóp chặt đau đớn, Sở Vân giờ muốn lắc đầu cũng khó.
Cô cũng chỉ đành phát ra những âm thanh khó nghe.
“Câm miệng!”
m thanh vừa phát ra đã bị Hoắc Mạc Sâm quát lớn chặn lại, hắn không có quên lúc đi tới cửa thì trong miệng Sở Vân đều phát ra âm thanh như vậy.
Đặc biệt chính là những lời mà bồi bàn đi đến nói cho hắn biết.
Như vậy, có phải là Trần Đông Thụy cố ý bảo bồi bàn đến giữ chân hắn không?
Hắn đi thì hai người bọn họ mới có cơ hội làm trò!
Nhưng rõ ràng không nói được gì nhưng cô ở trước mặt Trần Đông Thụy lại có thể phô trương đến vậy!
“Ô ô….A…”
Cô dùng hết sức mình để phát ra tiếng, muốn bày tất thảy mọi chuyện rõ ràng từng chút ngay trước mặt của Hoắc Mạc Sâm, muốn vì bản thân tẩy rửa đi nỗi oan khuất.
Nhưng như vậy thì có tác dụng gì chứ?
Cứ khi cô mở miệng lại phát ra những âm thanh khó nghe như vậy, cô cũng chỉ là một con quái vật biết rống mà thôi.
Còn sắc mặt của Hoắc Mạc Sâm lúc này thay đổi kịch liệt, mặt của hắn muốn lạnh bao nhiêu có bấy nhiêu, ánh mắt muốn ác độc ra sao có bằng đấy.
Sở Vân cũng không đoái hoài nhiều như vậy.
Cô dùng sức nhéo thật mạnh Hoắc Mạc Sâm, thừa thế lại đẩy Hoắc Mạc Sâm một cái.
Hoắc Mạc Sâm không ngờ rằng Sở Vân lại có thể phản kích được như vậy.
Nhất thời bị cô đẩy ngã xuống.
Đang lúc muốn phát rồ thì Sở Vân bỗng nhiên nắm chặt ga trải giường dưới thân phanh ra trước hắn.
Lần này Hoắc Mạc Sâm thật sự có thể nhìn thấy được rồi.
Hơn nữa con nhìn thấy rất rõ ràng.
Cái cỡ chữ khổ to bằng máu như đâm vào mắt của hắn, hắn có thể nhìn thấy được đôi môi mềm nóng của cô vẫn còn lưu lại vết xước nhỏ.
Nhìn thấy đôi mắt khẩn thiết của Sở Vân.
Cô vẫn đang không ngừng nhìn về phía hắn lắc đầu.
Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng cười, “Sở Vân, cô không gia nhập giới giải trí thật là đáng tiếc cho một nhân tài mà!”
Hoắc Mạc Sâm đi đến trước mặt Sở Vân, ngạo nghễ nhìn Sở Vân bằng nửa con mắt, con ngươi không hề có nửa điểm do dự, ngoài nhẫn tâm ra thì chỉ còn sự lạnh lẽo trong đó.
Lời nói của hắn lại càng thêm châm chọc và trào phúng.
Sở Vân lắc đầu, không phải đâu!
Cô không có diễn gì hết, cô không có cố ý bôi nhọ ai cả.
Những điều này toàn là sự thật, vì sao hắn lại không tin cơ chứ.
“Anh…”
Sở Vân dùng hết sức, khó khăn lắm mới phun ra được chữ này.
Nhưng khi Hoắc Mạc Sâm nghe thấy lại thấy cực kì không tròn vành rõ chữ.
Hắn căn bản không biết Sở Vân nói cái gì!
Hơn nữa nhìn Sở Vân với bộ dạng cật lực thế này Hoắc Mạc Sâm càng chán ghét tới cực điểm.
Hắn không muốn nhìn thêm nữa.
Trực tiếp gọi điện thoại nói: “Ngươi đâu, đưa Trần Đông Thụy và Sở Vân đến ngoại ô phía đông cho tôi….!”
Dứt lời Hoắc Mạc Sâm trực tiếp ngắt điện thoại.
Hắn đạp Sở Vân ở bên cạnh ra một góc, khóe miệng lộ ra ý cười tà ác, “Cô yên tâm, lần này tôi nhất định tác thành cho hai người!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...