Hoắc Thiếu Buông Tha Cho Tôi Đi
"A...A..."
A Sâm!
Sở Vân gian nan phát ra từng âm thanh như vỡ vụn, nhưng không ai nghe hiểu được cô đang nói cái gì, âm thanh chói tai khó nghe như tiếng chốt cửa rỉ sắt đang quanh quẩn trong đêm đông giá rét, càng khiến không khí lạnh đến thấu xương.
Cô ôm bụng, nơi đó vừa bị đấm đá mấy cái rất mạnh, cơn đau lan tràn khắp người cô, khiến cô như đang gánh chịu nổi đau tróc da tróc thịt.
Không phải em...Thật sự không phải em...
Cô không ngừng giải thích trong lòng, nhưng lại không nói ra được câu nào.
Cô là người câm, một con quái vật chỉ có thể vĩnh viễn phát ra tiếng kêu quái lạ.
"Cô còn dám kêu tiếng quỷ ở đây à!"
Một bàn chân đạp mạnh lên người Sở Vân, vô tình mà nghiền nát âm thanh trong cổ họng cô.
Hoắc Mạc Sâm lại hất ngã Sở Vân xuống đất lần nữa, giơ chân dẫm mạnh lên cổ họng Sở Vân, hận không thể nghiền nát cô ra.
"A cái gì? A Sâm sao?" Hoắc Mạc Sâm cười lạnh, hắn nhìn về hướng Sở Vân với ánh mắt tràn đầy châm chọc và lạnh lẽo.
"Đừng gọi tôi là A Sâm! Cô xứng hay sao? Ghê tởm!"
Hắn nói, hắn cảm thấy cô ghê tởm...
Đau đớn ở cổ họng và cảm giác không hít thở nổi làm Sở Vân cảm thấy mình sắp tắt thở, cô như trở về ngày cổ họng bị cắt đứt kia.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org.
Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Rõ ràng đã không còn đau nữa, nhưng vì sao lúc này cô lại cảm thấy cổ họng mình như bị dao liên tục cứa qua cứa lại, đau đến mức khiến cô chết đi sống lại.
Mà cả trái tim cô cũng đau đớn như bị dao cắt, cứ như sớm đã bê bết máu thịt.
Hoắc Mạc Sâm trông thấy vẻ mặt bi thương của Sở Vân, nhưng hắn cũng không có chút thương tiếc nào.
Cơn phẫn nộ tột độ đã khống chế hắn, lúc này hắn như một con sư tử nổi điên, có thể hung tàn đến mức cắn nuốt tất cả.
Hắn kéo lê Sở Vân trên mặt đất rồi đi đến một góc, sau đó dùng dây thừng trói chặt cô lại.
Hoắc Mạc Sâm giật mạnh tóc Sở Vân, để cô nhìn lên, còn hắn thì nhìn xuống cô từ trên cao và nói: "Con đàn bà đê tiện cô, dám tìm một đám côn đồ làm nhục Tuyết Nhi! Tôi phải để cô phải gánh chịu đau khổ hơn Tuyết Nhi gấp ngàn lần vạn lần!"
Sở Vân hoảng sợ giương mắt nhìn Hoắc Mạc Sâm, mái tóc bị mồ hôi lạnh thấm ướt dán chặt lên gương mặt gầy gò tái nhợt của cô, có vẻ thê lương đến đáng sợ.
Cô dùng hết sức lực mà lắc đầu, không biết phải làm thế nào Hoắc Mạc Sâm mới tin tưởng không phải cô tìm người làm tổn thương Bạch Tuyết Nhi, cô căn bản không biết Bạch Tuyết Nhi xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô lại không có cách nào, vụ tai nạn xe năm đó đã cướp đi lá lách và cả tiếng nói trong trẻo dễ nghe của cô.
Ban đầu cô chỉ cần Hoắc Mạc Sâm bình an, bản thân thì không sao cả, vì hắn, cho dù có lấy mạng của cô cũng được.
Nhưng hy sinh như vậy đổi lấy cái gì?
Là người yêu phản bội và sự sỉ nhục tàn bạo cay đắng này.
Nước mắt nóng hổi chảy dài xuống, Sở Vân buồn bã nhìn Hoắc Mạc Sâm, hy vọng hắn có thể tin tưởng mình, nhưng...
Chát ——
Một cái tát vang dội giáng thẳng lên mặt Sở Vân, cú tát mạnh đến mức khiến đầu cô vang lên ù ù.
"Dẹp ngay bộ dạng vờ đáng thương của cô, năm đó cô cũng dùng dáng vẻ này để lừa gạt tôi, chẳng lẽ cô nghĩ tôi còn bị cô lừa lần nữa sao?"
"Thứ đàn bà thấp hèn lại ác độc như cô! Năm đó cô tham giàu, vì quyến rũ Trần Đông Thụy mà gài bẫy hãm hại, tạo nên vụ tai nạn kia để đẩy tôi vào chỗ chết!"
Hoắc Mạc Sâm hung hăng nắm cằm Sở Vân, ma sát mạnh đến mức khiến miệng cô rách ra, máu tươi đầm đìa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...