Hoặc Loạn Quỹ Tích - Qũy Đạo Hỗn Loạn

Nhìn tin tức trên Nhật báo Tiên tri, Snape tức giận đến tái mặt, chẳng lẽ không ai phát hiện người trên ảnh căn bản không phải gã sao? Còn hai tên có thể động dục bất cứ lúc nào chỗ nào kia, lại phạm phải loại sai lầm cấp thấp này! Từ từ, hay là, họ cố ý? Quả thật không biết mất thể diện là gì!

Ánh mắt các học trò nhìn gã làm gã có một loại xúc động muốn cho mỗi đứa một cái Avada Kedavra – không được nhìn ta như vậy! Snape không tiếng động gào thét. Gã cho là mình không để ý bất luận ánh mắt kẻ nào, nhưng gã không đồng ý chịu tiếng xấu giùm người khác! Gã nắm chắc tất cả cơ hội trừ điểm mọi nơi, nhất thời Hogwarts chìm vào hoảng sợ, mọi người thấy giáo sư độc dược hùng hổ chỉ có thể trốn đi. Nhưng cũng có ngoại lệ đặc biệt, là Kẻ Được Chọn không biết sống chết Harry Potter.

Khi tất cả mọi người tập trung vào trận đấu sắp tới rốt cuộc Kẻ Được Chọn dũng cảm, cản Snape trước cửa kho độc dược, hỏi ra vấn đề cậu vẫn luôn rối rắm, “Giáo sư, tại sao ngài Prince luôn dùng hình dạng của thầy? Như vậy rất dễ gây ra nhiều chuyện hiểu lầm? Như tấm ảnh trên báo không liên quan đến thầy…” Hiển nhiên, cậu vẫn không biết thân phận thật của hai người kia.

Snape tự giễu nghĩ, thật rất châm chọc, trong tụi học trò trừ Draco, gần như Potter chính là người duy nhất không xem người trong ảnh là mình, mà một Potter như vậy, ngu ngốc làm gã muốn xẻ não ra nhìn xem rốt cuộc bên trong chứa cái gì. Đối với câu hỏi của Kẻ Được Chọn, gã không trả lời, nhưng lấy từ trên ngăn tủ xuống một bình thuốc chứa chất lỏng màu cam, “Potter, trò biết đây là gì không?”

“Có lẽ là nước bí đỏ?” Harry không hứng thú nhún vai.

“Dược tăng tuổi cao cấp.” Giáo sư độc dược giơ cái chai trước mắt cậu, thong thả trần thuật, “Chỉ cần một bình nhỏ, trò có thể cùng giáo sư Evans trở thành một đôi song sinh chân chính. Muốn thử không? Potter.” Giọng thì thầm mê hoặc của Snape như Lời nguyền Độc đoán, làm Harry không tự chủ được muốn phục tùng, “Bây giờ thì.” Tiếng nói thấp nhẹ như kể ra tâm sự kia tiếp tục nói, “Cút ra khỏi địa bàn của ta.”

Chờ Harry mơ mơ màng màng ra khỏi hầm, mới phát hiện tay mình cầm bình Dược tăng tuổi, cậu hoảng sợ, Snape thật sự cho cậu? Có ý gì chứ? Muốn cậu uống chăng?

“Harry! Sao cậu còn ở đây? Trận đấu sắp bắt đầu rồi!” Cậu vội vàng chạy theo Ron về trường đấu, thuận tay thu bình độc dược vào túi áo.

Họ mang theo nhiều kính viễn vọng – trên thực tế, thân thể rồng lửa cao lớn như thế căn bản không cẩn kính viễn vọng – khi vào khán đài, con Đuôi gai Hungary họ gặp qua kia đang ngồi xổm dùng cặp mắt vàng hung tàn nhìn chăm chú bất kỳ sinh vật nào có khả năng bước vào phạm vi của nó, dễ dàng thấy được một quả trứng vàng trong một một đống trứng xám lớn.

“Thế nào? Yêu cầu cụ thể là gì?” Ron khẩn cấp hỏi người bên cạnh.

“Mỗi quán quân phải lấy được trứng vàng của rồng lửa, mà phải giữ được trứng vàng một phút đồng hồ mới tính qua cửa. Nhìn kìa, quán quân số 1 ra rồi!”

Quả nhiên, nơi cửa sắt cách rồng lửa xa nhất mở ra, một người đi tới, là Fleur của Beauxbatons, đối mặt với thể hình Đuôi gai Hungary lớn nhất hiển nhiên thân hình cô quá nhu nhược nhỏ bé, tất cả mọi người vì cô hít một hơi khí lạnh. Dường như con rồng lớn kia biết kẻ thù của mình là ai, nó duỗi cổ đến, tầm mắt ngoan độc hoàn toàn dừng lại trên người nữ quán quân mảnh dẻ, phần đuôi đầy gai nóng nảy đập trên mặt đất, toàn thân Fleur cứng ngắc, như bị sợ choáng váng.


Thông qua kính viễn vọng Harry thấy sắc mặt trắng bệch của cô, cậu hiểu, cách rồng lửa xa như vậy cậu còn bị khí thế của nó bức bách, huống chi là cô? Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không được, sao rồng lửa có thể chờ bạn lấy lại tinh thần rồi tấn công nó chứ? “Mau hành động đi! Hoặc là tránh né!” Trên khán đài bắt đầu vang lên đủ loại âm thanh ồn ào, dè xuất phát từ mục đích gì đi nữa, cuối cùng vị quán quân nơm nớp lo sợ này cũng tỉnh lại.

Fleur giơ đũa phép trong tay lên, miệng mở ra khép lại, Harry không nhận ra đối phương niệm cái gì, chỉ biết đây là một thần chú dài dòng cao thâm, giơ ngang đầu cô, nhưng không thể che dấu cánh tay đang run rẩy, Harry cảm thấy không xác định, lấy tâm lý như thế dùng pháp thuật, có thể thành công sao?

Đầu đũa xì ra một chùm tia sáng trả lời cho nghi ngờ của cậu, rồng lửa theo bản năng quất đuôi ra, gai nhọn không nhập vào pháp thuật. “Xem ra không thành công!” Toàn trường, gồm cả phát thanh viên Bagman đều phát ra âm thanh tiếc nuối, cũng không xem trọng đợt thần chú này, nhưng khi mọi người ở đây chi rằng không có tác dụng, Đuôi gai Hungary như bị thôi miên, cứ thế lảo đảo ngã xuống, không may, xuất phát từ bản năng bảo hộ trứng rồng, nó dùng thân thể che trứng mình lại, mà quả trứng vàng kim kia ngay bên cạnh con rồng hôn mê.

“Cô ấy thành công!” Bagman vui vẻ phấn chấn hô to, “Cô ấy thành công rồi! Đương nhiên, cô còn phải lấy được trứng vàng, tuy rằng không thể dùng thần chú Acio, nhưng tôi tin cô cướp trừng vàng từ bên cạnh một con rồng đang mê man cũng không khó… A cẩn thận! Suýt chút nữa thôi!” Rồng lửa ngáy khò khè, ngọn lửa đột ngột phun ra đốt váy Fleur bức cô lui về sau, “…Chúng ta nên cầu Merlin cho con rồng này ngủ đủ lâu!… Được rồi! Cô ấy lấy được rồi!”

Toàn trường vang lên tiếng hoan hô và vỗ tay đinh tai nhức óc, tất cả mọi người cho rằng Fleur đã đắc thủ, ngay cả chính cô cũng nghĩ như vậy, cô ôm trứng rồng thật chặt hôn vài cái, hướng về phía đoàn đại biểu Beauxbatons phất tay, có vẻ vô cùng hưng phấn. Có lẽ vô cùng tin tưởng với thần chú của mình, lại có lẽ cô quá vui nên quên còn một phút đồng hồ, tóm lại thậm chí cô không nghĩ tới rồng lửa đánh một cái khò khè phun lửa, cô còn không thể tránh đi, cô liền đứng ngẩng đầu ưỡn ngực đứng cạnh con rồng đang ngủ say tiếp nhận lời chúc mừng của toàn trường.

“Grừ —!!!” Vào lúc này, một tiếng gào thét kinh thiên động địa như ẩn chứa tiếng sấm ồn ào náo động – con Đuôi gai Hungary tỉnh! Nó hung hăng giơ đuôi lên quét về phía người can đảm trộm con nó!

Tiếng kêu khẩn trương điên cuồng thổi quét qua đám người, trái tim yếu ớt của Fleur suýt chút nữa không chịu được biến cố bất thình lình tránh qua! Nhưng vẫn bị dính dòng khí thổi xa hơn mười thước Anh! Cô  ôm chặt trứng vàng ngã vào trong một đống đất đá.

“A! Không! Còn ba mươi giây, không đến ba mươi giây, cô ấy chỉ cần sống sót qua ba mươi giây thôi!” Âm thanh của Bagman làm mọi người sôi nổi rướn cổ lên muốn nhìn tình huống của Fleur, nhưng rồng cái mất trứng đã phát điên, đuôi quật xuống đất phun lửa xung quanh, nhất thời khói bụi mù mịt đất đá bay đầy trời tại hiện trường, vài chục giây ngắn ngủi phảng phất dài như vài chục năm vậy.

“Ngừng!” Bà Maxime thân là giám khảo không nhịn được đứng lên, thậm chí rút đũa phép ra, “Nó không thể làm như vậy!”

“Mười sáu, mười lăm, mười bốn…” Không biết ai bắt đầu đếm ngược, bi thương, sợ hãi, giận dữ… Đủ loại âm thanh nối tiếp nhau. Chết rồi sao? Cô ấy chết rồi sao? Cô ấy sẽ chết sao? Ngoài con rồng không ngừng phun lửa, không ai có thể thấy rõ bên trong làn khói đặc rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cùng với tiếng gào thét bén nhọn của rồng lửa, đếm ngược thời gian càng có vẻ bi tráng,  ”…Năm, bốn, ba, hai một!”

Nhóm nhân viên thuần hóa rồng bên sân nháy mắt vọt lên, cùng lúc đánh mấy thần chú hôn mê lên con rồng lớn, nhưng trước đó đã bị một thần chú của quán quân đánh ngã trong tình thế chỉ mành treo chuông con rồng giờ không bị ảnh hưởng chút nào! Nhân viên thuần hóa rồng, người xem, chỗ giáo sư dường như muốn ra tay, vào lúc này một bóng đen lấy tốc độ mắt thường không thể thấy rõ tiến vào bụi mù.


“Gào—!” Rồng lớn phát ra tiếng gào thét không cam lòng, nhưng khi thấy bóng đen kia lại phóng lên cao, trong lúc đó còn kèm một tia sáng vàng – là ai? Đã xảy ra chuyện gì? Rồng lớn không cam lòng mà phun lửa vào không trung, bóng đen linh hoạt né tránh, bay sát đầu nó vài vòng khiến cổ nó chuyển động theo mình, đột nhiên bay ngược hướng thoát khỏi phạm vi công kích của rồng lớn, dừng lại sau lưng nhân viên thuần hóa rồng.

“Cô ấy không sao, nhưng hơi bỏng nhẹ hơn nữa hít phải một ít khói nên hôn mê thôi.” Đem Fleur còn đang ôm trứng vàng không buông giao cho bà Pomfrey, HARRY không nói thêm, cầm cán chổi bay lên, hướng về phía con rồng Đuôi gai Hungary vừa mới tỉnh lại sau khi bị mình trêu chọc theo quán tính xoay đầu đang nóng nảy kia.

Nắm chặt đũa phép phượng hoàng vô cùng phù hợp với mình, khóe môi HARRY treo lên một tia cười lạnh, Voldemort, nếu ông muốn biết thực lực của tôi, vậy, như ông mong muốn.

Ánh mắt màu vàng khô khan của rồng lửa vì cuồng bạo mà che kín tơ máu, thù hận của nó hoàn toàn tập trung trên người người nhỏ bé như con kiến trong mắt nó. Ngọn lửa bách chiến bách thắng đánh về phía HARRY, nhìn anh như tùy ý nâng đũa phép, rồng lửa như đánh trúng một tấm chắn vô hình, lệch sang hai bên. Đầu đũa chỉ xuống đất, thoáng chốc tảng đá thật lớn trôi nổi giữa không trung, vỡ ra, dung hợp, sau mấy giây liền biến thành một cây gậy thép to dài!

Rồng lửa phẫn nộ vung đuôi về phía anh, giống một tòa núi nhỏ sắp đè xuống. HARRY dùng đũa phép điều khiển gậy thép đè đuôi rồng, cũng ném một cái vòng lớn quấn lấy cánh rồng, đuôi và cổ nó lại. “Ầm!” rồng lửa mất cân bằng ngã xuống đất điên cuồng giãy dụa, chỉ có thể phí sức phun lửa, nhưng dù vậy, cũng không ai dám tới gần.

HARRY giơ cao đũa phép, luồng sáng trắng từ xa tới gần, trong tiếng ồ lên của mọi người, nhiều phù thủy bay tới trên không trung, rồi mưa rơi tầm tã! Một đám tro bụi và lửa lớn, cách đó rồng lửa đang giương miệng phun ra mấy ngụm khói lửa, hoàn toàn yếu đi.

“Stupefy!” Pháp thuật lợi dụng cơ hội chui vào cổ họng của rồng lớn, Đuôi gai Hungary này lần thứ hai ngã xuống ngủ yên.

“Trận đấu tiếp tục?” HARRY nhướng mày nhìn về phía Bagman, âm cuối của anh bị bao phủ trong tiếng hò hét rung động trời đất, trong tiếng hét, đám người trải qua áp lực cần phát tiết, họ vỗ mạnh đến đỏ bàn tay, liều mạng đạp chân gần như muốn đạp sập khán đài, bất kể trường pháp thuật nào, thuộc nhà nào, giờ phút này kích động không khác gì nhau – họ không hoan hô vì quán quân qua cửa, cũng không phải vì cuộc thi Tam pháp thuật – vì một con rồng hung ác bị chế phục trước mắt họ, chỉ là vậy.

– Hết chương 31 –

Tiểu kịch trường:

Vận mệnh.


Ba tháng, Severus Snape sống ba tháng như một cái xác không hồn.

Dumbledore nói con trai Lily còn sống, con trai Lily cần anh bảo vệ.

— một đứa trẻ sơ sinh, sao có thể thay thế Lily trở thành lý do sống của mình?

Anh uống rượu, say đến bất tỉnh nhân sự. Anh nhìn thấy đôi mắt xanh biếc xinh đẹp như Lily, trong đó chứa đựng rất nhiều cảm xúc mà chỉ khi Lily đối mặt Potter mới có thể toát ra…

“Merlin ơi! Loạn thành cái gì rồi, em nói anh sao lại…” Tiếng nói trong trẻo như truyền tới từ nơi xa xôi, cặp mắt kia vẫn luôn ở trước mặt mình.

Không được đi… Snape vươn tay bắt lấy, kéo chủ nhân cặp mắt kia vào ngực.

“A! Anh nên tỉnh rượu!” Người kia kiên định đẩy anh ra, ngay sau đó chất lỏng làm sặc người tiến vào miệng, anh bắt đầu tỉnh táo. Ngoài đôi mắt kia, còn gương mặt quá giống Potter, và nụ cười ấp ám.

“…Potter?” Cổ họng khô khốc đến bốc lửa.

“Là Harry! Chúng ta kết hôn nhiều năm rồi anh vẫn luôn gọi em như vậy sao? Huống chi bây giờ em là Harry Snape Potter.” Thanh niên quơ tay trái, ánh sáng bạc của chiếc nhẫn trên ngón áp út làm anh nheo mắt lại.

Theo bản năng anh sờ tay trái của mình, nơi đó cũng có một chiếc nhẫn cùng kiểu dáng. Sau đó, ánh mắt anh dời lên ảnh chụp đặt bừa bãi đầu giường, thanh niên mắt xanh đang hôn hai má người đàn ông, tuy nét mặt người sau có vẻ cực không tình nguyện, anh lại nhìn thấy trong đôi mắt đen kia sự cưng chiều và dịu dàng.

“Em yêu ta?” Anh ngưng mắt nhìn mặt thanh niên.

“Không!” Thanh niên trẻ con chu môi, “Một ngày không nói anh yêu em, em sẽ không nói em yêu anh.”

“…Ta yêu em?” Snape chần chờ lập lại một lần.

“Anh? Trước kia rất ghét em, tiết độc dược đầu tiên đã trừ điểm em, gì mà nếu cho thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, em mới năm nhất, sao em biết Dược ngủ cực mạnh là gì chứ? Tự anh không ưa em!”


“Đó là kiến thức trên sách giáo khoa năm nhất.” Snape cứng ngắc giật khóe miệng.

“Không được nói em không có kiến thức!” Thanh niên phẫn nộ nhào lên cắn vai anh, sau thời gian dài yên lặng, ôm chặt người đàn ông không hề đáp lại, “Severus, trở về đi.” Tựa như một câu thần chú, lần thứ hai Snape chìm vào không gian nửa tỉnh nửa mê, anh tỉnh lại, cơn đau đầu quen thuộc sau khi say, Đường Bàn Xoay lộn xộn quen thuộc. Theo bản năng anh sờ bàn tay trái của mình – nơi đó không có nhẫn.



“Severus, tôi muốn mời anh làm giáo sư độc dược Hogwarts.”

“Ừm.”

“A? Anh đồng ý rồi?”

“Harry… Potter?”

“A~~ đó là con trai Lily.”



Chín năm sau, Hogwarts lại ngênh đón một nhóm phù thủy nhỏ mới.

Gryffindor trên lớp độc dược đầu tiên.

Khi giáo sư độc dược nhìn thấy khuôn mặt còn non nớt kia, ánh mắt xanh phỉ thúy càng đơn thuần, và nét mặt còn chưa mất đi nét khờ dại và ngu ngốc, anh gợi lên một tia cười ác ý, “Potter! Nếu ta cho rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây chúngta sẽ được gì?”

“Con không biết thưa thầy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận