Ngày 30 tháng 10, hai đoàn đại biểu trường học pháp thuật Durmstrang và Beauxbatons đến Hogwarts, biểu hiện của Karkaroff thật bình thường, nhưng Harry biết ông ta trúng Lời nguyền Độc đoán đã lâu rồi, bắt đầu từ khi ông ta xâm nhập văn phòng giáo sư độc dược kìa.
Victor Krum xuất hiện làm Ron rất hưng phấn, ngược lại Harry không có hứng thú gì, gần đây tinh thần của cậu đều tập trung trong huấn luyện đánh nhau vào buổi tối.
“Đó là cái gì?” Ron chỉ vào một món ăn chưa bao giờ thấy, huýchHarry khẽ bảo, “Hỏi cô ấy một chút.”
Kẻ Được Chọn giật khóe miệng, rõ ràng giữa họ cách nhau chỉ có mình! Mà Hermione nghe thấy lại làm như không nghe gì sau khi Harry lặp lại câu hỏi, dùng giọng mà chỉ có Harry ở gần mới có thể nghe trả lời, “Bouillbaisse món ăn Pháp, mình từng ăn rồi, rất là ngon.”
Harry gần như trợn trắng mắt, rõ ràng giọng của cô nàng có thể lớn hơn một chút mà! Cần cậu phải làm ống loa! Cậu liền lười chuyển, cả tiếng nói với Ron, “Hermione nói ăn ngon.”
“A…” Ron khô cằn lên tiếng, dĩa ăn đang đưa qua trên đường thay đổi phương hướng. Lúc này, một nữ sinh xinh đẹp Beauxbatons đi tới chỗ họ nói muốn món canh cá kia, cậu bé tóc đỏ dại ra nhìn người ta chằm chằm, Harry ho khan hai tiếng ý bảo cậu chú ý Hermione đang dùng dĩa ăn gõvang vang, vẻ mặt cậu nhất thời đỏ bừng, nhanh chóng cúi đầu, “A, bạn có thể lấy.”
“Các bạn ăn xong rồi hả?” Nữ sinh kỳ quái liếc Ron không hiểu lễ tiết cơ bản khi cùng người khác nói chuyện, còn tưởng đối phương rất thích món ăn này thế nên mới ra vẻ gắng gượng, “Nếu bạn cũng thích thì thôi vậy.”
“Hì.” Harry không nhịn được cười, dứt khoát đứng dậy đưa đĩa cho cô, “Không sao, bạn cầm đi, cậu ấy chỉ thẹn thùng thôi.” Khuỷu tay Ron thúc vào thắt lưng cậu, Harry phản xạ nghiêng người lui về phía sau một bước vươn tay rút đũa phép, “Rầm!” Ghế dựa bị cậu đụng ngã lăn, nhất thời không cầm chắc canh cá rơi “Xoảng”, ly nước bí đỏ bị đổ lên quần áo cậu, canh cá lưu lại vết nước thật dài trên áo chùng. Thoáng chốc, ánh mắt toàn trường đều tập trung qua đây.
“Mình… mình không cố ý…” Ron nghẹn họng nhìn trân trối tai nạn này.
Harry cúi đầu xem quần áo mình, thậm chí có loại cảm giác nhẹ nhàng thở ra, “Ưm, các cậu ăn tiếp nhé, mình đi thay quần áo.” Cậu nâng ghế dựa lên, một tay đặt lên một bả vai hai người bạn thân còn làm mình làm mẩy, “Nhớ mang cho mình chút điểm tâm ngọt, gặp lại sau!” Nói xong không đợi Hermione nhắc nhở cậu có thể dùng thần chú vệ sinh, trực tiếp rời khỏi đại sảnh.
Chờ cậu đi ra đại sảnh ầm ầm mới phát hiện mình có thể bỏ qua rất nhiều thứ, Dumbledore dường như còn muốn thông báo việc gì đó. Chẳng qua từ trong cuôc trò chuyện ngẫu nhiên mấy hôm nay của Snape và hiệu trưởng qua lò sưởi, cậu biết được một ít tin tức về cuộc thi Tam pháp thuật, về tin tức của Chiếc Cốc Lửa, nghĩ đến lát nữa sẽ nói tới chuyện này.
Đối với trận đấu long trọng này cậu cũng nóng lòng muốn thử sức, đáng tiếc chỉ cho phép học sinh qua 17 tuổi tham gia – cậu thừa nhận, thông qua huấn luyện đánh nhau mấy ngày nay, cậu bắt đầu thích cảm giác đánh nhau rồi. Cuộc thi Tam pháp thuật có thể cho cậu biết trình độ thực lực hiện tại của mình, Merlin biết cậu bị Snape đả kích quá đủ rồi!
Harry ếm một cái Scourgify với áo chùng, kỳ thật mỗi lần sử dụng thần chú này cậu sẽ nghĩ đến chuyện xảy ra ngày đó, Snape lau toàn thân cho cậu… Cậu vỗ mạnh hai má mình, vứt cái tưởng tượng kiều diễm kia ra khỏi đầu. Snape là giáo sư của cậu, Snape lớn hơn cậu gần hai mươi tuổi, Snape là Slytherin tuyệt đối không cùng Gryffindor… Vì loại vấn đề cấm kỵ vi phạm lẽ thường này làm cậu càng thêm hưng phấn sao? Ôi không, cậu vẫn nên tưởng tượng Voldemort mặc bikini thì hơn!
“Harry Potter?” Có người dùng loại thanh tuyến như nhạc điệu gọi tên cậu. Harry khó hiểu ngẩng đầu, cơ bản lúc này mọi người phải tập trung ở đại sảnh Hogwarts chứ? Sau đó cậu liếc mắt thấy đầu tóc bạch kim dài lóe sáng của Lucius Malfoy, bên cạnh ông ta có hai người, cậu đã gặp qua ở Cúp Quidditch thế giới là Barty Crouch, Ludo Bagman.
“Sao cậu Potter lại ở đây?” Barty nhìn chằm chằm vào mắt cậu làm cậu có chút không được tự nhiên, cậu phát hiện mình không nên rửa sạch dấu vết trên áo chùng nhanh như vậy.
“A, con bị tiêu chảy.” Cậu liền khom lưng dùng tay đè xuống bụng, “Vô cùng xin lỗi.” Cậu định lướt qua họ, gậy rắn đại biểu nhà Malfoy đặt lên bờ vai cậu.
“Ngài Potter, ba năm nay ở Hogwarts chỉ học nói dối như thế sao?” Quý tộc bạch kim trào phúng.
“A, ngài Malfoy, ngài hẳn nên thông cảm cho tâm trạng bối rối của một học trò năm ba khi phải đối mặt ba nhân vật lớn chứ.” Giọng nói ôn hòa truyền đến từ sau lưng Harry, một bàn tay lôi Kẻ Được Chọn ra khỏi phạm vi của gậy rắn, “Giáo dục đứa trẻ dễ xấu hổ này là trách nhiệm của một giáo sư như tôi, đương nhiên, nếu các người thừathời gian, cũng có thể thay tôi dạy trò ấy.”
Lucius thu hồi đũa phép, đánh giá thanh niên dám cướp đi con mồi trong tay mình, “Harry Evans?”
“Lần đầu gặp mặt.” Thanh niên nhếch miệng mỉm cười, mang tư thế người bảo vệ nắm bả vai Harry, mặc ông ta nhìn mình và cậu bé Kẻ Được Chọn.
“Malfoy.” Barty có vẻ không chút kiên nhẫn cắt ngang hai người giằng co, “Làm tốt chuyện anh nên làm.” Vị bộ trưởng Bộ Pháp thuật quốc tế đi về đại sảnh, khi lướt qua để lại ánh mắt khó hiểu.
HARRY nhìn chăm chú vào bóng dáng ba người rời đi, ngón tay vuốt ve tóc Kẻ Được Chọn, vô thức nỉ non, “Thuốc Đa dịch và Lời nguyền Độc đoán… rốt cuộc Voldemort muốn làm gì đây?” Cậu bé khó hiểu kéo kéo ống tay áo anh, anh quay đầu mỉm cười với cậu, “Harry, có khả năng trò nên làm tốt yêu cầu chuẩn bị tham gia cuộc thi Tam pháp thuật.”
Cậu bé nghe đến đó cũng kích động lên, “Giáo sư, thầy có biện pháp giúp con tham gia trận đấu ạ?”
Ý cười bên môi HARRY đọng lại, “Không phải thầy, mà là Voldemort. Không nên nghĩ nó đơn giản như vậy, chuyện này rất nguy hiểm, nguy hiểm tràn ngập như ác mộng…” Tầm mắt anh hư vô, như nhớ lại việc gì đó.
Sau khi bữa tối kết thúc Chiếc Cốc Lửa gây xôn xao cũng không ảnh hưởng tới Harry, vì cậu đã tới hầm bắt đầu huấn luyện đánh nhau. Có lẽ nghe tin tức Evans lộ ra xong, đêm nay Harry đặt biệt dốc sức, cậu biết nếu mình thật sự tham gia cuộc thi Tam pháp thuật, kẻ thù của cậu không chỉ là học trò hai trường khác, mà là kẻ thù thật sự – Voldemort. Sức mạnh của cậu còn rất kém, dù đối mặt Lucius Malfoy hôm nay gặp trên hành lang, chỉ sợ cậu cũng không có sức đánh trả, bằng không lúc ấy cậu đã có thể tránh thoát gậy rắn của y rồi.
“Ta không biết trò lại có chủ ý quỷ quái gì, Potter.” Snape nhìn xuống Kẻ Được Chọn tê liệt ngã trên mặt đất thở hổn hển, “Trò cho là dựa vào trí lực thấp kém của trò có thể thắng được vạch tuổi Dumbledore bày ra sao? Đừng mơ! Mặc dù trò cố gắng thêm, trò cho là năng lực hiện tại của mình, có thể so với học trò nhà khác? Ngay cả mười phút trò cũng không thể sống qua, hay là trực tiếp nhận thua miễn làm Hogwarts mất mặt!”
“… Lại đến!” Harry lại cắn răng đứng lên, “Diffindo!”
“Langlock! Potter, cần ta nhấn mạnh bao nhiêu lần nữa trò mới nuốt lại giọng của trò hả? Trước kia trò tấn công người ta còn chào hỏi trước à!”
…
Hôm sau là thứ bảy, tối qua Harry bị Snape gây áp lực đến giờ giới nghiêm dưới sự thúc giục của Ron vẫn không muốn xuống giường, cuối cùng cậu chưa tỉnh ngủ đi ăn sáng, bỏ lỡ màn biểu diễn Dược tăng tuổi của George Fred.
Sau khi kết thúc tiệc tối Halloween Chiếc Cốc Lửa sẽ tuyển ra ba vị quán quân. Harry không có khẩu vị gì, cũng như những người khác, thường cẩn thận quan sát ngọn lửa xanh trắng nhảy nhót trong chiếc cốc. Đương nhiên cậu không có ý muốn để tên mình vào, nhưng Evans nói Voldemort sẽ làm cậu tham gia, nên cậu sắp trở thành đại biểu của Hogwarts ư? Harry không chắc chắn tìm kiếm bóng dáng thanh niên trên vị trí bàn giáo sư, như cảm nhận được tầm mắt của cậu, thanh niên ngẩng đầu mỉm cười với cậu, giáo sư độc dược bên cạnh nghiêm khắc liếc cậu một cái.
Trừ Barty và Ludo, làm đại biểu cho ban giám đốc trường học Lucius Malfoy cũng ở nơi này. Ron rướn cổ nhìn xung quanh, “Mình hy vọng quán quân Hogwarts là Gryffindor, các cậu nói xem Malfoy sẽ làm Chiếc Cốc Lửa gian lận không? Bắt nó lựa chọn Slytherin ý?”
“Không thể nào, giáo sư Dumbledore sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.” Hermione phản xạ phản bác, lại ý thức đươc mình không nên để ý tới cậu ta, hừ lạnh một tiếng hất đầu đi.
“Nhưng khó nói lắm… Không chừng Chiếc Cốc Lửa sẽ chọn Draco Malfoy!” Ron thở phì phì trừng Draco bên bàn đối diện.
“Ronald, cậu quá ngây thơ!” Hermione có loại xúc động muốn hung hăng đạp cậu ta một cái. Lúc này Harry mới nghĩ đến cậu cũng chưa nói hai bạn tốt suy đoán của Evans. Cậu đang muốn mở miệng, Dumbledore đã ra hiệu mọi người im lặng. Vô số ánh mắt nhìn thẳng Chiếc Cốc Lửa, im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Ngọn lửa xanh trắng lại biến thành màu đỏ, một tấm da dê bị cháy xém bay ra. Dumbledore lớn tiếng đọc to tên quán quân Durmstrang, “Victor Krum!” Người được chọn trong dự kiến. Kế tiếp là Beauxbatons, “Fleur Delacour!” Là vị nữ sinh muốn món canh cá của Harry.
Cuối cùng, Chiếc Cốc Lửa phun ra tấm da dê thứ ba. Harry giống đông đảo mọi người, tim nhảy thẳng lên cổ họng, “Quán quân Hogwarts là —!” Dumbledore nhìn cái tên, tạm dừng một lát, tiếp đó cụ hắng giọng một cái, “Draco Malfoy!”
Không phải cậu. Đây là phản ứng đầu tiên của Harry, cậu cảm thấy thật mất mát, nhưng rất nhanh, cậu mới kịp phản ứng với tên kia – Draco Malfoy, là Draco Malfoy?
Chỉ có vài học trò năm nhất còn không biết rõ tình huống vỗ tay, có điều nhìn phản ứng của những người khác cũng an tĩnh lại, ánh mắt của mọi người ở Hogwarts đều tập trung lên người cậu bé bạch kim, sau đó Slytherin vang lên tiếng vỗ tay chỉnh tề, mọi người bừng tỉnh.
“Kháng nghị! Malfoy gian lận!” Dãy bàn Gryffindor bắt đầu phát ra tiếng hét, đạp bàn dậm chân, Ron giơ nắm đấm, “Mình nói Malfoy nhất định gian lận mà! Không công bằng! Vì nó là con trai của Lucius Malfoy mà!” “Sao có thể?” Hermione khẩn trương túm áo chùng của mình. Harry thì vô cùng mờ mịt, tại sao lại là Malfoy chứ? Cậu lại nhìn về phía Evans, dường như thầy ấy cũng thật hoang mang, một tay vuốt cằm mắt nhìn chằm chằm Chiếc Cốc Lửa.
Draco bị bạn học cùng cấp đẩy ra khỏi đám người, không biết nên làm sao nhìn quý tộc bạch kim phía trên. Sắc mặt cha cậu không chút dao động, kết quả như thế như sớm nằm trong dự liệu của y.
“Draco, mời lên đây.” Dumbledore ngoắc ý bảo, Draco chết lặng đi lên phía trước.
– Hết chương 26 –
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: như mọi người chứng kiến, lần này Kẻ Được Chọn không làm quán quân cuộc thi Tam pháp thuật, chương này không có, chương sau cũng không có.
Tiểu kịch trường
Ám chỉ.
“Potter! Trò cho là mang loại cá tính xúc động lỗ mãng này lên chiến trường có thể chống đỡ được bao lâu?”
“Không phải còn có thầy sao?”
“Ta sẽ rất vui nếu trò tiếp tục phát triển cái bản lĩnh xu hung tị cát, trò chết ai thèm tới nhặt xác cho trò!”
“Không phải còn có thầy sao?”
“Trò chết thì thôi đi, lỡ như không chết mà lại thiếu tay thiếu chân trò nói xem tương lai ai chịu lấy trò?”
“… Không phải còn có thầy sao?”
“Rất tốt, bây giờ trò mới ý thức được tầm quan trọng của ta à?”
“Severus, rốt cuộc thầy muốn nói gì?”
“… Gả cho ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...