Hoặc Loạn Quỹ Tích - Qũy Đạo Hỗn Loạn

Người tới toàn thân được bọc trong áo choàng đen, đeo mặt nạ bạc, có vẻ không hợp với mùa hè.

“A.” HARRY nuốt xuống cái tên suýt chút nữa đã thốt ra, “Anh đến rồi.” Người tới đúng là SNAPE.

“Vị này là…?”

“Bạn đời của tôi, Prince.” Ôm cánh tay SNAPE, trong phút chốc HARRY cho người yêu mình trở về họ mẹ, anh không dấu vết nhìn qua một bậc thầy độc dược khác, phát hiện ánh mắt hoài nghi của đối phương, lập tức chột dạ mà dời tầm mắt đi, hắng giọng một cái, “Chính là nhà Prince thế gia độc dược đó, ở thời không kia là người thừa kế duy nhất còn sót lại.” Anh nói cũng không sai, nhà Prince đúng là chỉ còn lại một mình SNAPE.

Dumbledore nhìn Snape nhíu mày, lại nhìn người mặc áo choàng đen cao lớn bên cạnh HARRY, vẻ mặt nghiêm túc, “Chào ngài, Prince phu nhân.”

“Phì —!” HARRY bị sặc nước miếng, phu nhân? Prince phu nhân?! Mặt anh đỏ lên, tựa trán trên vai người yêu, bởi vì kiềm chế xúc động cười lớn mà toàn thân run rẩy, cho đến khi mông nhói lên một cái, anh mới phản xạ dùng tay ôm mông, nhất thời vừa thẹn vừa giận, “Anh lại đánh em!”

SNAPE nhìn con sư tử không an phận này, tiến đến bên tai đối phương cảnh cáo, “Em ngoan ngoãn một chút cho ta.” Vì để phối hợp việc che dấu tung tích, giọng nói kia bị ép tới mức vô cùng khó nghe.

HARRY sợ run cả người, một chút cảm giác muốn cười lớn cuối cùng cũng biến mất, không tình nguyện mà giải thích với cụ Dumbledore đang xem kịch vui, “Khụ, anh ấy là ‘ngài’, không phải phu nhân.”

Sau một trận giới thiệu gà bay chó sủa, đề tài lần thứ hai trở lại quỹ đạo. Họ quyết định lấy thân phận họ hàng của Kẻ Được Chọn Harry là HARRY Evans để hòa nhập vào sinh hoạt của Kẻ Được Chọn, tạm thời giấu diếm chuyện anh đến từ thời không khác. Mà SNAPE dùng tên giả Prince đã có sắp xếp riêng.

Thân phận của HARRY cần có sự phối hợp của Sirius, cho nên cần phải nói sự thật cho ba đỡ đầu. Có lẽ bởi vì năm thứ năm HARRY đã mất đi ba đỡ đầu, anh vô tình đem sự mất mát, tưởng niệm chuyển lên người Sirius. Khi SNAPE hết sức né tránh, hai người ở chung vô cùng hòa hợp. Sirius thần kinh thô hoàn toàn không có cảm giác mâu thuẫn, rất nhanh đã tiếp nhận người con đỡ đầu chỉ nhỏ hơn mình có vài tuổi này, tình nguyện giúp anh giấu diếm thân phận —- tuy rằng đa số mọi người có hơi nghi ngờ về chỉ số thông minh của chú, chẳng qua có Lupin trợ giúp, chắc chú sẽ không gây ra sai lầm gì lớn.


Bên kia, sau khi giúp ba đỡ đầu sửa lại án oan Harry rốt cục có thời gian đi điều tra người đàn ông hôm đó có hình dạng giống hệt ba mình. Cho dù đối phương không phải là ba mình, nhưng loại cảm giác quen thuộc dẫn đến cả linh hồn run rẩy này không thể là giả được, giữa họ nhất định có quan hệ gì đó, có lẽ trừ ba đỡ đầu, trên thế giới này cậu còn có người thân khác hay sao?

Harry không yên lòng mà nghe Ron và Hermione bàn luận những chuyện không tầm thường phát sinh trong hai ngày qua, Hagrid vui vẻ xoay vòng vòng, “Thật tốt quá, Harry! Bác đã sớm cảm thấy Sirius sẽ không phản bội! Bậy giờ con đã có ba đỡ đầu! Buckbeak cũng tự do! Thật sự là quá tốt…” Bác bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, “Nhưng giáo sư Lupin lại không được tốt lắm…”

“Thầy ấy làm sao vậy?” Ron mở to mắt.

“Chẳng lẽ là…”  Hermione đoán được một chút, cô bé vội đẩy Harry.

Hagrid lo lắng nói, “Snape nói với tất cả Slytherin giáo sư Lupin là người sói, nói thầy suýt chút nữa giết vài học trò, cho nên sáng sớm hôm nay thầy ấy liền từ chức, hiện tại chắc thầy đang thu dọn hành lý rồi.”

“Gì ạ? Sao Snape có thể làm như vậy?!” Harry tức giận vung nắm tay, cậu chỉ lo cho ba đỡ đầu, còn có người kia, thế nhưng lại quên mất Lupin, “Không được, con phải đi tìm thầy ấy!”

Cậu vội càng chạy tới văn phòng giáo sư DADA, dường như hành lý đã được sắp xếp xong, Lupin có vẻ vui trò chuyện cùng hai phù thủy. “Giáo sư Lupin… Sirius?” Và cả…  Harry sững sờ đứng ngốc ở cửa, nhìn chằm chằm người bị cho là ba mình, “Anh…”

“Thầy thấy trò đến đây.” Lupin cười chỉ chỉ Bản đồ Đạo tặc trên bàn, “Trò đến đúng lúc lắm, chúng ta đang muốn giới thiệu một người cho trò. HARRY Evans, bà con xa của mẹ trò, anh ta là một phù thủy mạnh.”

“Chào em, Harry nhỏ.” Anh vẫn luôn muốn gặp người mỉm cười cúi đầu chào anh này.


“Tại sao anh ta có hình dáng giống ba con vậy chứ?” Harry không dám tin hô to, cậu cũng không phải không có kiến thức, họ hàng bên nhà mẹ cậu sao lại lớn lên giống ba?

“Có một số việc thời cơ chưa tới, nên không thể nói cho em biết được. Có điều anh có thể khẳng định, anh không phải ba em.” Anh Evans tươi cười ôn hòa, “Hoặc là em có thể tự đi tìm hiểu bí mật này, thời gian sắp tới đây, anh sẽ sinh hoạt cùng các em, chúng ta sẽ có đủ cơ hội tìm hiểu nhau.”

“Đúng vậy, con cũng đừng quá lo, tóm lại Evans sẽ không làm hại con.” Phát hiện con đỡ đầu hơi chần chờ, Sirius rất có khí thế nhảy ra thề thốt đảm bảo.

“Được rồi, Harry, Bản đồ Đạo tặc này trả lại cho trò, thầy tin nó ở trong tay của trò sẽ phát huy tác dụng lớn nhất.” Lupin hợp thời bắt sang chuyện khác.

“Thầy nhất định phải đi sao?” Harry cuối cùng cũng nhớ mục đích tới đây, “Thầy là giáo sư dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám giỏi nhất mà!”

“Cậu ấy đi tốt hơn, đỡ phải ở đây chịu đựng khí thế của Snape! Hiện tại có Evans, chúng ta không cần nhờ Snape điều chế Bả sói nữa!” Sirius nhe răng trợn mắt mà biểu đạt sự khó chịu đối với Snape, “Con đừng lo lắng, Remus sẽ ở cùng chúng ta, chúng ta hiện có nhà của mình mà, chính là số 12 quảng trường Grimmauld. Chú đã xin phép giáo sư Dumbledore, mùa hè này con có thể ở cùng hai chú.”

“Thật ạ?! Đây là tin tức tốt nhất con nghe được hôm nay đó!” Harry kích động ôm ba đỡ đầu của mình.

“Đương nhiên rồi.” Ba vị phù thủy trưởng thành nhìn nhau cười.

***


Harry nhanh chóng dàn xếp ổn thỏa tại quảng trường Grimmauld, mà sau khi hỏi mấy lần về thân phận của anh nhưng không có đáp án, lại cùng bọn Hermione đoán mò một phen (Ron thậm chí nói Evans có phải là con riêng của James Potter hay không, nhưng bị Hermione bác bỏ) không có kết quả, liền chôn sâu hoang mang dưới đáy lòng, không theo đuổi vấn đề này nữa.

Hai người giống nhau ở cùng thời không, mỗi bên đều có cảm ứng về bên kia rất kỳ quái, trong đó một chút biểu hiện nhỏ như tin tưởng đối phương vô điều kiện, cho nên ngoại trừ không thể nói rõ thân phận, HARRY không cố gắng giấu diếm việc gì, bao gồm thời điểm trò chuyện cùng SNAPE.

Sau khi rối rắm xong thì ra đồng tính ở thời không kia có thể đến được với nhau, cậu bé Kẻ Được Chọn càng ngày càng tò mò về người đàn ông này, cậu nghe qua mấy lần hai người nói chuyện với nhau, thậm chí không phát hiện ra bộ mặt thật của đối phương – có thể trở thành bạn đời của HARRY, đến tột cùng là hạng người gì? Sirius có vẻ rất hiểu HARRY mà cũng không nói được cụ thể, không biết xuất phát từ tâm lý nào (con đầu bị cướp?), lần nữa nhấn mạnh giọng nói của đối phương rất khó nghe, khi thấy đối phương luôn có cảm giác lạnh lẽo như khi đối mặt với Snape, còn lén lén lút lút mà đeo mặt nạ, đại khái không phải là người tốt.

HARRY nghe Sirius hình dung bạn đời của mình như vậy, anh chỉ lắc đầu bất đắt dĩ mà cười nói, “Bọn họ đúng là oan gia trời sinh.”

“Vậy rốt cục ông ta là người như thế nào?” Harry không nghe theo, không buông tha hỏi.

“Anh ấy là một lão đáng ghét không tốt.” Thanh niên nói xong rồi cười ra tiếng, vươn tay xoa loạn tóc Harry, “Con gái của bọn anh đã được năm tuổi rồi.”

“A? Ai sinh??”

“Ách…” Bàn tay xoa loạn trên đầu thiếu niên khựng lại trong chốc lát, “Đừng hỏi…”

Harry nhỏ chớp chớp đôi mắt, cố gắng vứt hình tượng đối phương ưỡn bụng mang thai ra khỏi đầu.

“Đúng rồi Harry, em có muốn theo anh đến Hẻm Xéo mua ít đồ không?” Vì phòng ngừa đối phương suy nghĩ miên man, HARRY không thể không dùng cách dời đi lực chú ý của đối phương.


Đầu tiên hai người đến tiệm áo chùng của Madam Malkin đặt làm mấy bộ quần áo, trong gương bọn họ giống nhau như cha con. “Dáng vẻ hai người giống hệt nhau!” Madam Malkin nhìn một lớn một nhỏ trước mắt thốt lên.

“Cám ơn.” HARRY trả đủ Galleons, mang theo bạn nhỏ của anh quẹo vào trong tiệm thuốc, anh phải mua một ít dược liệu. Chiến tranh làm anh có thói quen mang theo chút độc dược bên mình, hiện tại cũng muốn bồi dưỡng cho Harry nhỏ cùng có thói quen tốt này – nếu anh nhớ không lầm, thành tích độc dược của đối phương có xu thế vô cùng thê thảm.

Khi biết được những thứ này chuẩn bị cho mình, cậu bé Kẻ Được Chọn oán giận nói. “Em ghét môn độc dược học.”

“Là em ghét Snape chứ gì?” HARRY tùy tay tìm vài loại nguyên liệu, đưa chủ tiệm gói lại, một bên theo thói quen mà giải thích vì bạn đời mình, “Em đừng nên để tâm, bản thân Snape thích nhắm vào Gryffindor, hơn nữa thầy ấy nghiêm khắc với các em là vì muốn tốt cho các em thôi.”

“Lão hận em thì có.” Cậu bé nghẹn ngào rầu rĩ nói.

Ở cùng SNAPE đã lâu, HARRY quên đi những ngày hai người đối chọi gay gắt, nếu nói là hận, đúng là ban đầu SNAPE chuyển nỗi hận đối với Jame lên người anh, quan hệ của họ dịu đi là vì sau đó SNAPE suýt thì bị rắn cắn chết.

“Thật ra thầy ấy hận ba em…” HARRY lầm bầm một câu, lập tức khích tướng nói, “Chẳng lẽ em định bỏ môn độc dược học sao? Nếu thầy ấy không muốn em giỏi thì em càng phải trở nên giỏi hơn bây giờ, làm cho âm mưu của thầy ấy không thực hiện được. Đừng quên em là Gryffindor, đừng có luôn sợ đầu sợ đuôi nhát gan sợ phiền phức.”

“Nhưng lão căn bản không muốn dạy em, lão chỉ biết soi lỗi trừ điểm thôi!”

HARRY mỉm cười, “Nếu em muốn học, anh có thể dạy em…”

“A? Nói vậy ngài Evans có chút tâm đắc về độc dược sao?” Từ phía sau có tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, “Đương nhiên, ta nghĩ ngài biết cây mũ thầy tu và cây bả chó sói khác nhau.” Người đàn ông áo đen liếc nhìn cậu bé Kẻ Được Chọn một cái, bình tĩnh trào phúng.

“Chúng không có gì khác nhau đâu, thưa ngài.” HARRY đau đầu xoay người nhìn giáo sư độc dược có lẽ là đã nghe họ nói chuyện rất lâu rồi. Việc này không thể trách anh không đủ cảnh giác, thật sự là anh đã quen thuộc hơi thở của đối phương, dù là ở thời không nào, đối với anh đều vô cùng quen thuộc – anh thật chưa từng nghĩ qua sẽ gặp đối phương ở đây, Snape không đi hẻm Knockturn à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận