“Expelliarmus!”
Khoảng cách giữa hai người không xa cũng không gần, Harry dựa vào sự linh hoạt nhờ huấn luyện Quidditch để tránh, nhưng đó chỉ mới là bắt đầu, Snape liên tiếp tấn công, mỗi thần chú đọc ra vô cùng rõ ràng, có lực. Cậu nghe rõ ràng là thần chú quen thuộc, nhưng không đủ thời gian phản ứng, luống cuống chống đỡ, ngoài né tránh ra thậm chí cậu không thể nào cho mình một thần chú bảo hộ. So sánh với cậu né khắp phòng thì lúc này Snape thoải mái vung vẩy đũa phép, chưa lệch khỏi một bước.
“Quá yếu.” Nhìn xong màn biểu diễn xấu xí vụng về của cậu, Snape nhăn mày, gã vốn muốn nhân cơ hội dạy dỗ Kẻ Được Chọn một chút, hiện tại cảm thấy nguy cơ, đây là Kẻ Được Chọn sao?
Đây là Cậu bé vàng Gryffindor sao? Trừ trực giác né tránh như thú hoang, thật sự gã không nhìn ra chỗ nào có thể đảm bảo mạng nhỏ của cậu, dù là học sinh Slytherin cùng năm, biểu hiện của họ cũng mạnh hơn cậu nhiều. “Tấn công ta, Potter! Nếu trò không cần đũa phép, ta có thể giúp trò bẻ gẫy nó – Reducto!”
Harry chật vật lăn qua một bên, pháp thuật đánh trúng mặt đất nhẹ bốc khói, “Expel…” “Sh..!” Cậu còn chưa đọc thần chú xong, cánh tay chợt lạnh, áo chùng bị cắt thủng nhiều chỗ.
“Động tác phải nhanh! Trò tên phế vật này! Relashio! Nếu đánh với trò là Tử thần Thực tử hay là Chúa tể Hắc ám, trò nghĩ họ sẽ cho trò cơ hội tấn công à? Incarcerous!”
“Protego!” Rốt cuộc, Harry không tránh né trực diện đón một thần chú của Snape, ngực bị đánh trúng run lên.
“Diffindo! Ta muốn trò tấn công ta, Potter! Cho ta xem bản lĩnh của trò đi! Petrificus…”
“Expelliarmus!” Harry nắm cơ hội cắt ngang Snape đang niệm chú, gã vung tay lên, pháp thuật của cậu dễ dàng bị đánh tan.
Snape khinh thường cười lạnh, “Trò kém hơn nhiều người cha hạng ba của trò đó Potter, ít nhất thằng đó biết thế nào là đánh trả. Stupefy! A, còn một con sói ngu xuẩn và chó đần, Reducto!”
“Thầy không được nói họ như vậy!” Kẻ Được Chọn vẫn bị đánh không nhịn được bùng nổ, những thần chú Sirius dạy hiện lên trong đầu, “Levicorpus!”
Snape phản xạ nghiêng đầu, thần chú xẹt qua gò má gã, “Sao trò dám!?” Nháy mắt gương mặt giáo sư độc dược trở nên dữ tợn, hận ý mãnh liệt bùng nổ, “Sectumsempra!”
Trong mắt Harry đều là hoảng sợ, ánh sáng nguy hiểm kia lập tức đánh tới, không thể né tránh đánh trúng thân thể cậu. Thoáng chốc, dường như có vô số dao nhỏ cắt nát làn da toàn thân, máu bất an sôi trào, từ miệng vết thương chảy ra, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập. Harry nghiêng ngả lảo đảo vài bước về phía trước, bản năng tự bảo vệ làm thân thể cậu co rút cuộn tròn lại. Trước mắt mơ hồ, cậu không cam lòng ngẩng đầu nhìn bóng đen cách mình vài bước, như muốn nhìn thấy sự khẩn trương, hối hận trong cặp mắt đen kia, cậu cắn răng giơ đũa phép lên, “Incendio!” Trúng rồi!
Lửa từ vạt áo chùng cháy lên, lúc này Snape mới hồi phục lại tinh thần, tùy tay dập ngọn lửa, bước nhanh đến bên cậu bé nằm run rẩy trong vũng máu. Đáng chết! Không phải gã muốn…
“Vulnera Sanentur… Vulnera Sanentur…” Theo mỗi lần vung đũa phép, miệng vết thương thong thả khép lại, cậu bé mất máu quá nhiều mắt nhắm chặt, mặt trắng bệch. Snape do dự một lát, không dùng thần chú trôi nổi, cúi người ôm Harry đặt lên ghế salon.
“Phụt!” Lúc này, lò sưởi cháy lên ngọn lửa xanh lục, người áo đen cao đi bước ra, người đó nghiêm mặt nhìn Harry, lại lạnh lùng nhìn gã, lời nói đầy áp lực và phẫn nộ, “Ngài Snape, loại chuyện chừng mực này, cần ta dạy ngươi à?” Dù ai nhìn người yêu của mình nằm trong bồn tắm lớn đầy máu loãng đều không có khả năng bình tĩnh.
Snape nắm chặt đũa phép, cảnh giác người kia có thể tấn công bất cứ lúc nào, khô khốc mở miệng, “Không có lần sau.”
Ánh mắt người đàn ông nhìn chằm chằm giáo sư độc dược vài giây, “Nhớ kỹ lời ngươi nói.” Sau đó xoay người, “Hai ngày tới ta sẽ dạy thay Harry, ngươi tự giải quyết tốt đi.”
Khi ngọn lửa trong lò sưởi tắt, Snape cúi đầu nhìn vẻ mặt non nớt của cậu bé, ngực bắt đầu có một ít cảm xúc phức tạp, gã cũng không biết rốt cuộc nó thuộc về mình, hay là từ thời không tương lai kia…
Bóng tối vây lấy cơ thể, Harry cảm thấy thật lạnh, cậu ôm lấy mình mà vẫn lạnh run. Xung quanh trống rỗng, gì cũng không thấy, cảm giác ù tai kỳ lạ từ xa tới gần ông ông tác hưởng, như có mấy chục ngàn con ong mật quậy phá làm đầu cậu càng ngày càng đau. Vết sẹo trên trán như bị lửa nóng kim châm, toàn thân lại lạnh như băng, trán như bị phỏng, cậu khổ sở quay cuồng, vươn tay gãi, ngay lập tức bị một sức mạnh ngăn cản. Không mà…Buông!
Khăn mặt mềm mại dán lên trán cậu, xúc cảm lạnh lẽo làm đau đớn khô nóng kia dịu bớt, cậu chậm rãi an tĩnh lại. Cậu lạnh, lạnh đến run rẩy, dù trên người bọc chăn. Một vật tản ra nhiệt độ đến gần cậu, Harry vươn tay bắt lấy, “Choang” có cái gì đó vỡ nát. Cậu sợ hãi lui lại, nhẹ giọng nức nở tỏ vẻ xin lỗi, ngay sau đó vật thể lạnh lẽo đặt trên môi cậu, mùi vị đáng sợ tiến vào khoang mũi khiến cậu nhanh chóng chui đầu vào chăn.
“Đứng lên, Potter! Trò phải uống nó.” Tiếng nói khàn khàn ra lệnh.
Harry đầu óc trống rỗng không thèm để ý, tiếp tục co người phát run. Một bàn tay to lớn ấm áp nắm cổ cậu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da nhẵn mịn, máu lạnh như băng như ấm áp trở lại, Harry phát ra âm thanh thoải mái, cọ cọ mu bàn tay. Trong lúc lơ đãng, cái tay kia đột nhiên mở khớp hàm cậu ra, chất lỏng cay nóng tiến vào khoang miệng cậu, trượt vào yết hầu. “Khụ khụ…Ưm… Khụ…” Harry khó chịu ho khan, mí mắt mệt mỏi không mở nổi, bàn tay to vỗ vỗ gò má cậu, trên môi cậu là bình thuốc khó chịu.
Đã có kinh nghiệm, cái miệng nhỏ nhắn của cậu bé mới chịu nuốt độc dược xuống, Snape giở cái khăn có tẩm thuốc trên trán cậu xuống, vết sẹo tia chớp sưng đỏ, nhìn thấy mà ghê người, trừ giảm đau, thuốc không có chút hiệu quả, vì mảnh linh hồn kia sao? Nếu không tại lời tiên đoán kia…
Gương mặt vui vẻ của Lily lại hiện lên trước mắt, đã thật lâu gã không nghĩ đến cô, hình ảnh có chút xa xôi mơ hồ. Ký ức của gã và Lily dừng lại nhiều ở thời thơ ấu, từ đó về sau, tất cả đều bị Harry giày xéo. Snape nhìn cậu bé nhờ thuốc mà trở nên an ổn, lại là một Potter, nhưng cũng là con Lily. Rốt cuộc hận nhiều hơn, hay áy náy nhiều hơn? Gã không rõ.
Gã lại càng không hiểu đôi bạn đời xuyên qua thời không kia, một Potter, một Snape, hai người như vậy sao có thể ở chung? Từ trí nhớ của Potter gã không phát hiện bất cứ dấu hiệu nào, thậm chí trước trận chiến Potter rất oán giận Snape, điều gì khiến cho hai người ghét nhau có thể cùng yêu nhau? Snape có thể nhìn ra, hoặc nói cá nhân có thể nhìn ra tình cảm giữa đôi bạn đời này, không làm ra vẻ, nhưng lại rất phù hợp – nếu họ không phải cùng họ Snape…
Mắt nhìn lên người Kẻ Được Chọn, Snape muốn nhìn xem một Potter có gì đặc biệt hấp dẫn y – đương nhiên không có! Gì cũng không có! Chẳng lẽ gã của thời không kia bị rắn cắn không chết nên bị điên? Không, gã nhớ khi đứng trước người đàn ông kia trong tìm thức gã cảm nhận được nguy hiểm, đúng là đối thủ mạnh. Đúng vậy, gã coi đối phương là đối thủ, dù là vì thoát ra khỏi quỹ đạo vận mệnh quỷ dị này, hay thực lực chân chính của đối phương, y cũng sẽ là đối thủ mạnh.
Một đối thủ như vậy, lại yêu Potter. Snape thật không tài nào hiểu nổi.
…
Phòng ngủ Gryffindor, ánh nắng sáng sớm, trên giường Harry không người, Ron buồn bực tìm kiếm xung quanh, gặp Hermione, cô bé cũng không thấy Harry. Cho đến khi tới đại sảnh ăn sáng, Kẻ Được Chọn vẫn không xuất hiện, hỏi những người khác, không ai biết cậu ở đâu, hai người mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Tiết đầu tiên sắp bắt đầu, là lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mà mọi người chờ mong, hai người hưng phấn, “Tối hôm qua Neville trở về từ nơi giáo sư Snape còn thấy Harry ở trên giường, xem ra có khả năng sau giờ giới nghiêm Harry mới lượn đêm. Ron, cậu kiểm tra áo tàng hình của cậu ấy không?”
Cậu bé tóc đỏ buồn bực lắc đầu, “Thật là, lượn đêm cũng không kêu mình, bạn tốt gì mà…”
“Ron!” Hermione đạp cậu một cái, vào lớp cũng không thấy Harry, cô bé lo lắng nhìn cửa, chờ mong cậu sẽ vội vàng xuất hiện. Nhưng cô bé không đợi được Harry, “Rầm” tiếng động vang động.
Cửa hơi khép bỗng mở toang.
Các học sinh hưng phấn quay đầu, thấy một thân ảnh cao lớn màu đen, người đến mang mặt nạ bạc, bước nhanh lên bục giảng, áo chùng đen quay cuồng theo bước chân y, tay vung vẩy đũa phép, các cửa sổ lớn đều đóng lại, phòng học vốn sáng ngời trở nên u ám. Mọi người ồ lên, tất cả đang suy đoán người này là ai. Hermione và Ron liếc nhìn nhau, người đó là Prince!
“Silence.” Tiếng nói đáng sợ khó nghe quanh quẩn, mọi người không hẹn cùng nhau hít vào, không dám phát ra âm thanh nào. SNAPE lạnh lùng đảo qua làm học sinh câm như hến, vì thương tích của HARRY, tâm trạng của y rất bực bội, y cũng không ngại trừ sạch đá quý của bốn nhà trong hai ngày dạy thế này đâu, nhất là Gryffindor.
“Các trò không cần biết tên ta, các trò chỉ cần biết ta tới dạy thay giáo sư Evans bị ốm hai ngày.” SNAPE dùng đũa phép phóng hình chiếu lớn, “Hiện tại, giở sách giáo khoa trang số hai.”
“Xin đợi chút, thưa ngài!” Hermione không nhịn được giơ tay cắt ngang y, nhóm động vật nhỏ bị SNAPE dọa dùng ánh mắt hâm mộ nhìn cô bé, “Ngài có biết lý do Harry không lên lớp không ạ?”
SNAPE lãnh đạm liếc mắt nhìn chỗ trống cạnh Ron, “Vô cớ trốn học, Gryffindor trừ mười điểm. Trò còn vấn đề gì không? Trò Granger.”
Hermione há há miệng, cuối cùng không nói gì. Ron không nhịn được kêu lên, “Nhưng mà Harry mất tích từ buổi sáng! Có khả năng Harry đã xảy ra chuyện!” Ánh mắt trầm lặng của người đàn ông liếc cậu, trong chốc lát đó cậu nghĩ là người đối diện mình là Snape, chợt câm nín.
“Có lẽ Kẻ Được Chọn cảm thấy học thức của trò ấy đã đủ để xưng bá thế giới nên không cần học chăng? Chuyện đó không liên quan tới ta. Ngay bay giờ trò có thể đi tìm trò ấy, trò Weasley, trò thích học hay không cũng không liên quan tới ta. Làm rối loạn lớp học, Gryffindor trừ năm điểm.” SNAPE không để ý tới cậu nữa, tiếp tục dùng tiếng nói khàn khàn ra lệnh, “Giở sách giáo khoa trang thứ hai.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...