Hai sư đồ ôm ấp thắm thiết một lúc, sáu năm không gặp, sư phụ đã già đi nhiều, tiểu đồ thì đã thành người lớn rồi. Dung Lạc Vân vô cùng tình cảm, kéo tay Đoạn Trầm Bích như con nhỏ quấn quýt lấy cha, giọng nói cũng run rẩy.
Đoạn Trầm Bích xoa đầu y: “Đồ đệ của ta thật là uy phong, dẫn dắt bao nhiêu là đệ tử.”
Dung Lạc Vân nói: “Sư phụ đừng cười con.” Y kéo Đoạn Trầm Bích vào trong, khoảng cách vài trăm bước không nói hết được những chuyện vụn vặt sáu năm nay, vì thế y chỉ nói vài chuyện mình thích, “Sư phụ, con nhớ người lắm, lúc người bế quan có nhớ con không?”
Lời này không thể nói to, Đoạn Trầm Bích khẽ thủ thỉ: “Đương nhiên là nhớ, con đừng có làm nũng.”
Dung Lạc Vân hỏi: “Vậy người nhớ con nhiều hơn, hay nhớ Đại ca nhiều hơn?”
Đoạn Trầm Bích hừ lạnh: “Chúng ta đếm ngược từ năm xuống, nếu nó vẫn không tới đón ta, thì chúng ta sẽ đuổi nó ra khỏi sư môn.” Nói xong giơ tay lên, bàn tay kia vô cùng to lớn, gân cốt lồi lên, làn da thô ráp không nhìn thấy vân tay.
Dung Lạc Vân mừng rỡ: “Vậy không phải con sẽ trở thành đệ tử độc môn rồi sao?”
Khi đếm đến “ba”, Đoạn Hoài Khác khoan thai bước tới, gương mặt trước giờ đều bình tĩnh lúc này cũng không che giấu nổi sự kích động.
“Phụ thân.” Chưa đi tới trước mắt đã trịnh trọng gọi, vạt bào đung đưa, sau khi dừng lại hành lễ rồi gọi một tiếng “Cha, nhi tử tới muộn”.
“Đứng dậy đi.” Đoạn Trầm Bích vươn tay ra. Đoạn Hoài Khác nắm lấy, đi đến bên cạnh ông. Hai người đồ đệ thân thiết đi hai bên trái phải, ông hết sức hài lòng, quét mắt một vòng nhìn những gương mặt còn lại.
Ông chợt nhìn chăm chú một người, dáng người cao lớn mạnh mẽ, phong thái phân biệt gia cảnh, dung mạo thì càng khiến cho Nữ Oa nương nương phải rủ lòng thương. Người này ở khía cạnh nào cũng xuất sắc, còn có một khí chất thiếu gia mà người trong giang hồ không thể có được.
Đoạn Trầm Bích hỏi: “Vị tiểu huynh đệ kia là ai?”
Dung Lạc Vân trả lời: “Là đại đệ tử Đỗ Trọng, vô cùng xuất chúng.”
Hoắc Lâm Phong chắp tay thành quyền: “Tại hạ Đỗ Trọng, tham kiến Đoạn đại hiệp.” Ngước mắt lên, đối mắt với Đoạn Trầm Bích vô cùng đúng mực.
Trong số những người có tuổi, cha hắn thì uy phong, Trần Nhược Ngâm thì gian xảo, Thẩm Vấn Đạo thì nho nhã, Tần Tuần lần trước gặp thì lại ngả ngớn xu nịnh. Lúc này vừa nhìn Đoạn Trầm Bích, chỉ thấy lớp vỏ phàm trần bao bọc khí khái thần tiên, xác thịt ẩn giấu đạo cốt, còn mỗi một cái giơ tay nhấc chân lại biểu lộ sự phóng khoáng.
Sau một lúc đối mắt, Đoạn Trầm Bích không nói câu gì.
Ba sư đồ đi về phía Trầm Bích Điện, khu điện đường rộng lớn cuối cùng cũng có người trấn giữ rồi.
Chúng đệ tử theo sau, về Mạc Thương Đài tiếp tục luyện tập, xếp trận lại từ đầu, Hoắc Lâm Phong đứng ở dưới bậc thang quan sát toàn cục. Người kia chậm rồi, người nọ sai động tác rồi, hắn bắt được là trách phạt tơi bời.
“Bước thứ chín, ly tâm đoạt đao!” Hắn gằn giọng hô to, “Bước thứ hai mươi ba, tụ khí thuận cương (*)!”
(*) thuận cương: bắt nguồn từ thành ngữ “tín mã do cương”, tin tưởng vào ngựa, để thuận theo dây cương, có nghĩa là để mọi việc thuận theo tự nhiên
Đoạn Trầm Bích định bước vào điện, nghe tiếng chợt ngoảnh đầu lại. Trong mắt ông dấy lên những cơn sóng rét lạnh, khí thế cuốn về phía Hoắc Lâm Phong. Bước thứ chín, bước thứ hai mươi ba, tiếng hô vang vẫn tiếp tục, bước thứ tư, bước thứ mười lăm…
Thấy ông không nhúc nhích gì, Dung Lạc Vân hỏi: “Sư phụ, có chuyện gì sao?”
Đoạn Trầm Bích thu lại tầm mắt lắc đầu, bước vào trong điện. Cổng điện vừa đóng, tiếng thao luyện bị ngăn cách bên ngoài, trong điện đốt trầm hương đun nước vô cùng tĩnh lặng. Vừa ngồi xuống, ông liền cầm chiếc quạt lụa trên bàn bên, hai mặt thêu rất khác biệt.
Đoạn Trầm Bích hỏi: “Của ý trung nhân ai đây?”
Dung Lạc Vân thầm nói “Tiêu rồi”, khẽ đáp: “Của con.” Y đoạt lấy cầm trong tay, phe phẩy quạt đi mồ hôi nóng vì thẹn thùng, còn giải thích, “Thêu lá ngân hạnh, là loài cây con thích…”
Không có ai quan tâm y có thích hay không, Đoạn Hoài Khác dâng trà, Đoạn Trầm Bích hỏi thăm, cha con nhà người ta đã sớm hàn huyên chuyện khác rồi. Y vô cùng xấu hổ, giắt quạt ra sau eo, ghé tới xin được gia nhập cuộc trò chuyện.
Xa cách lâu năm, sư đồ cuối cùng cũng đoàn tụ, việc nhỏ tí ti gì cũng muốn nói ra hết.
Đến trưa, Dung Lạc Vân chăm sóc Đoạn Trầm Bích nghỉ ngơi xong mới trời khỏi Trầm Bích Điện. Tập luyện cả canh giờ, các đệ tử ùa ra như ong vỡ tổ kéo nhau đi dùng cơm, chỉ còn lại một mình Hoắc Lâm Phong đứng trên Mạc Thương Đài.
Trên đài thênh thang đón lấy gió to, khiến vạt áo người ta phải đung đưa qua lại.
Trong tay áo Hoắc Lâm Phong phe phẩy một đoạn vải màu xám bạc, là dải lụa hôm ấy hắn cột trên cổ tay. Dung Lạc Vân từ xa nhìn vọng tới, hỏi vô cùng trịnh trọng: “Đại đệ tử sao vẫn chưa đi?”
Hắn cũng phối hợp theo: “Thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo.” Tiến lại gần, nhân lúc không có người, cách lớp y phục vuốt ve sống lưng Dung Lạc Vân, “Trong nhà bếp hầm canh thịt dê và mì cá, cung chủ hài lòng chứ?”
Dung Lạc Vân nói: “Không hài lòng, món nào cũng nóng.”
Trò chuyện mỗi người một câu đi đến Thiên Cơ Đường, lời thì nhiều nên chê đường đi quá ngắn, Hoắc Lâm Phong cùng Dung Lạc Vân tiếp tục đi về phía trước. Khi đi ngang hồ sen, hắn muốn giải cơn nóng, dứt khoát leo lên thuyền nhỏ.
“Nóng như thế, vậy chèo vào hồ hóng mát đi.”
Dung Lạc Vân đứng bên bờ do dự, chiếc thuyền kia chỉ cần với tay ra là chạm vào nước rồi, y sợ.
Hoắc Lâm Phong chìa tay ra: “Có tôi ở đây mà vẫn sợ sao?”
Dung Lạc Vân thầm nghĩ, lần trước rơi xuống nước không phải là vì huynh à? Tuy nghĩ như thế nhưng tay lại không tự chủ được mà đặt lên tay Hoắc Lâm Phong, tay y được nắm rất chặt, rồi túm một phát lên thuyền. Thuyền lắc lư đung đưa, y ngồi co ro như một chú chim cút, mặt đưa đám.
Bộ dạng này rất khôi hài và buồn cười, nhưng vào mắt Hoắc Lâm Phong lại biến thành đáng thương, đáng yêu. Hắn mở rộng chân, để Dung Lạc Vân ngồi phía trước, lọt vào lòng hắn, hắn vây lấy y, còn có thể làm chỗ dựa cho y.
Dung Lạc Vân không còn sợ nữa, vịn lấy chân người ta xem cá ngắm hoa, ngắt một đài sen ăn hạt sen bên trong. Hoắc Lâm Phong cũng không phải chịu thiệt, khua loạn mái chèo, cố ý bắn nước lên mặt đối phương.
“Làm gì vậy?”
“Ăn mảnh mà coi được à.”
Dung Lạc Vân “Ò” một tiếng, bốc mấy hạt sen bỏ vào lòng bàn tay, xoay người đút cho Hoắc Lâm Phong. “Hạt non lắm, vừa ngọt vừa thơm.” Mèo khen mèo dài đuôi.
Hoắc Lâm Phong nhóp nhép, cực kỳ vô liêm sỉ: “Không ngon bằng cung chủ.”
Khoảnh khắc nắng nóng vừa cởi bỏ liền quay lại cắn ngược, Dung Lạc Vân lập tức xoay người lại, ngượng ngùng, lúng túng, suy nghĩ miên man… Hai tay siết chặt đài sen đến mức nhựa chảy lách tách.
Chèo vào sâu bên trong, xung quanh thuyền nào hoa nào lá rậm rạp. Hoắc Lâm Phong đặt mái chèo xuống hái sen, ngắt mấy cây nhét vào lòng Dung Lạc Vân, Dung Lạc Vân cầm lên ngửi liên tục, kén chọn nói: “Tất cả đều chưa nở, toàn là nụ thôi.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Như vậy sẽ nở được lâu.” Nói xong lại hái thêm một cành nữa, nghiêng người ôm chầm lấy Dung Lạc Vân, cằm tì lên vai đối phương, “Còn nụ chưa nở, theo lời cung chủ nói, còn rất non.”
Nụ hoa khép kín, hắn dùng ngón tay vuốt ve, sau đó chậm rãi đâm vào. Dung Lạc Vân cúi đầu nhìn, hỏi: “Huynh đang làm gì vậy…”
Hoắc Lâm Phong đáp: “Khai nụ cho nó.” Rút tay ra, cánh hoa lại khép vào, hắn dùng lồng ngực hích vào lưng đối phương, “Cung chủ có hiểu không?”
Dung Lạc Vân mặt đỏ tai hồng gật gù, y chợt nghĩ, nước nào có đáng sợ như thế, người càng đáng sợ hơn…
Hái sen đầy một thuyền, lúc đi ngang căn phòng nhỏ giữa hồ, nghe thấy Điêu Ngọc Lương đang ngáy o o trong lùm cây. Hoắc Lâm Phong mượn đề tài để nói: “Chỗ này của Tứ cung chủ rất dung dị, không xa hoa như Tàng Kim Các.”
Dung Lạc Vân nói: “Lão Tam mê tiền, chẳng ai so được với đệ ấy.”
Nhắc đến Lục Chuẩn, hắn nhân tiện nói: “Tam cung chủ và Nhị cung chủ tình cảm sâu đậm, từ Trường An trở về đã đến Vô Danh Cư đầu tiên.”
Dung Lạc Vân còn tưởng hắn đang ghen, nghĩ một lúc lại thấy có gì đó không đúng: “Hình như ta chưa từng nói lão Tam đi đâu mà.”
Cung chủ đích thân đi đưa, chứng tỏ không chỉ có sổ sách quan trọng, mà nhân vật ở bên kia cũng rất quan trọng. Hoắc Lâm Phong thẳng thắn phân tích: “Người mà sổ sách này cản trở là Thừa tướng, dính dáng đến triều đình, chứng tỏ đối phương cũng là người trong triều đình, vì thế chắc chắn là đi Trường An.”
Bầu không khí rơi vào yên tĩnh, dường như Dung Lạc Vân đang suy tư gì đó. Hoắc Lâm Phong nói tiếp: “Con người đều có tính tò mò, tôi cũng có, huống chi đó là chuyện liên quan đến em.” Hắn xoay người Dung Lạc Vân lại, “Tôi muốn biết có phải cung chủ bị ai quản chế hay không, nếu có ngày hành sự không thuận lợi thì có khả năng lâm vào tình thế hiểm nguy hay không?”
Dung Lạc Vân ngước mắt nhìn hắn: “Phải, nếu có ngày đi sai bước, ta sẽ mất mạng.”
Hoắc Lâm Phong vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc vừa phẫn nộ, lập tức trở nên trịnh trọng: “Tôi không cho phép.” Hắn gần như nghiến răng mà nói, “Cho dù bên kia là cha của hoàng đế, tôi cũng không cho phép.”
Dung Lạc Vân sửng sốt, y chỉ nói dối thôi, ai mà ngờ Hoắc Lâm Phong lại có phản ứng thâm tình như vậy chứ. Y nghiêng người ngả lên vai Hoắc Lâm Phong, giải thích: “Yên tâm đi, Bất Phàm Cung không phải tay sai của ai hết, chỉ là mỗi bên lấy cái mình cần mà thôi.”
Hoắc Lâm Phong hỏi: “Thật chứ?”
“Ừm.” Dung Lạc Vân nói, “Thật.”
Hoắc Lâm Phong bỗng nhiên thả lỏng, cúi đầu hôn lên trán Dung Lạc Vân. Hắn âm thầm nghĩ, như thế nào gọi là “mỗi bên lấy cái mình cần? Đối phương cần Bất Phàm Cung hành sự, vậy Bất Phàm Cung cần cái gì? Nếu họ cần giúp đỡ, vậy Hoắc tướng quân có thể giúp được không?
Vừa nghĩ vừa chèo thuyền, vào chỗ sâu nhất, cập bờ là một rừng trúc.
Đưa Dung Lạc Vân về Vô Danh Cư, Hoắc Lâm Phong quanh quẩn ở đó một hồi, nhân lúc buổi trưa ít người hắn chạy ra sau núi. Hắn vòng ra từ núi Lãnh Tang, chạy vào trong thành một chuyến, khi trở về trong tay có thêm một tay nải.
Vườn trúc tĩnh mịch, Đỗ Tranh nằm ngủ gục trên bàn, tự làm một bàn đồ ăn. Cầu thang trúc đáng ghét cứ kêu cọt kẹt liên tục, cậu tỉnh giấc, đờ đẫn nhìn về phía cửa.
Hoắc Lâm Phong đi vào, đi thẳng tới ngồi bên bàn, đặt tay nải xuống. “Thiếu gia, sao giờ mới về?” Đỗ Tranh vội vàng đi hâm đồ ăn, “Tay nải này là gì vậy?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Quan ấn, công văn.”
Đỗ Tranh kinh ngạc, che miệng lại nói khẽ: “Thiếu gia lấy nó về đây làm gì!” Hù chết người ta rồi, lỡ như bị phát hiện thì toi! Vừa cân nhắc chợt hiểu ra: “Thiếu gia, chẳng lẽ thiếu gia định công khai thân phận ư?”
Hoắc Lâm Phong bới cơm không nói gì, thân phận thì sớm muộn gì cũng sẽ phải công khai, nếu như hắn với Bất Phàm Cung có lập trường đối nghịch nhau thì cùng lắm là cắt đứt thôi. Nhưng bây giờ… hắn sợ người kia giận không tha thứ cho hắn, giấu được ngày nào thì hắn hổ thẹn ngày ấy.
Càng nghĩ càng phiền, giương mắt lên thấy Đỗ Tranh đang nhìn mình chòng chọc, nhất thời tìm được chỗ để xả giận. Hắn vươn đũa ra gõ gõ vào đầu Đỗ Tranh, rồi đạp một cái, trong phòng vang lên tiếng than đau. Hắn lau miệng: “Ta cảnh cáo ngươi, sau này bớt nói bậy nói bạ trước mặt Dung Lạc Vân đi.”
Đỗ Tranh phân trần: “Tôi có nói đâu.”
Mặt Hoắc Lâm Phong sa sầm: “Chứ chuyện thành thân có nói không? Bão Nguyệt có nói không?” Hắn cầm chân vịt lên ném tới, “Chuyện chưa đâu vào đâu mà bị ngươi nói giống như là lỡ mất thời cơ rồi vậy, có tin ta khâu cái miệng mẻ của ngươi lại không?”
Đỗ Tranh gặm chân vịt, cũng có phải là mình chủ động nói đâu chứ, là Dung Lạc Vân hỏi trước mà, sao lại đi trách mỗi mình mình… Huống hồ, nói thì có làm sao, cậu cũng có bịa chuyện đâu.
Lúc này, Hoắc Lâm Phong nói: “Bởi vì ta với Dung Lạc Vân tốt lên rồi.”
Đỗ Tranh đang nhai thịt, hiển nhiên là không hiểu, tốt thì tốt chứ, dù sao chỉ cần bộc lộ thân phận là sẽ hết tốt ngay thôi. Cái bộ dạng đầu heo của Đỗ Tranh khiến người ta tức gần chết, Hoắc Lâm Phong lại nói: “Ta với Dung Lạc Vân kết giao rồi.”
Tốc độ nhai thịt chậm lại, Đỗ Tranh hỏi: “… Kết giao rồi là ý gì?”
Hoắc Lâm Phong bật cười: “Thân mật quấn quýt, chàng chàng thiếp thiếp, lên giường cởi áo, đợi ngày nở hoa.”
Chân vịt rớt xuống đất, Đỗ Tranh ngồi liệt không thể cựa quậy, như bị trúng đòn vậy. Kết giao rồi, một binh một phỉ kết giao rồi, nam tử với nam tử kết giao rồi, thiếu gia với Dung Lạc Vân kết giao rồi!
Cậu mở miệng định hét lên, nhưng vừa “ưm” một tiếng liền bị đánh ngất.
Hoắc Lâm Phong vội vàng xách Đỗ Tranh lên sạp, thầm nghĩ, làm gì đến mức đó chứ… để tay trước mũi Đỗ Tranh kiểm tra hơi thở mới yên lòng, cất gọn quan ấn và công văn đi rồi cũng lên giường đánh giấc trưa.
Khi tỉnh dậy đã là hoàng hôn rồi, tối nay định mở tiệc đón chào Đoạn Trầm Bích trở về, các đại đệ tử cũng phải tham gia. Hắn sửa soạn chỉnh tề, rồi cùng những người khác đi đến Trầm Bích Điện.
Trên đường gặp phải Điêu Ngọc Lương, đối phương hùng hùng hổ hổ nhào tới: “Đỗ Trọng! Huynh hái trụi hồ sen của ta rồi!”
Hoắc Lâm Phong vừa chạy vừa trốn: “Sao Tứ cung chủ biết là tôi làm?”
“Phí lời! Vại hoa trong Vô Danh Cư rải đầy kia kìa!”
Đùa giỡn với nhóc suốt quãng đường, đến trước Trầm Bích Điện mới bớt phóng túng. Mọi người ngồi xuống bàn, hắn và Dung Lạc Vân ngồi cách nhau ba người, làm cho hai người họ cứ liếc ngang liếc dọc.
Khai tiệc, mọi người lần lượt kính rượu với Đoạn Trầm Bích, giống như các vãn bối trong cùng một nhà kính trưởng bối vậy.
Ăn cơm, uống rượu, trò chuyện, Hoắc Lâm Phong hơi thất thần, bỗng nhiên có hơi nhớ nhà. Trong nhà lúc này đang bày mấy món ăn, đại ca có cùng phụ thân uống vài chung rượu không, nếu có, mẫu thân nhất định sẽ chê hai người họ nồng nặc mùi rượu cho xem.
“Đỗ Trọng, Đỗ Trọng?”
Hắn hoàn hồn, nhìn về phía Dung Lạc Vân đang gọi mình. Dung Lạc Vân nói: “Sư phụ đang hỏi huynh kìa.”
Đoạn Trầm Bích vừa hỏi người này luyện võ công gì, hỏi người kia giết được bao nhiêu tên, xoay một vòng đến lượt Hoắc Lâm Phong, hỏi: “Ban ngày nghe cậu tập luyện cho các đệ tử, tại sao lại hô các chiêu thức không theo thứ tự?”
Hoắc Lâm Phong đáp: “Tăng cường trí nhớ, tùy cơ ứng biến, suy một ra ba.” Khi giao đấu với kẻ thù, đối phương sẽ không ra chiêu một cách bài bản, tiếp chiêu nào phải lập tức nghĩ ra ngay. Vả lại, nếu tập luyện chiêu thức không liền kề sẽ có thể phát hiện ra những tổ hợp mới.
Đoạn Trầm Bích gật gù, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.
“Tiểu huynh đệ là người nơi nào?”
“Thuộc hạ tới từ Trạc Sa đảo.”
“Trạc Sa đảo nằm ở vùng nào?”
“Phía bắc Trường Hà, không xa lắm.”
“Về hướng đông hay hướng tây, xung quanh có thành trì nào không, đặc sản là gì, ở vùng đó đại tộc mang họ gì?”
“Hướng đông, gần đó có Chúc Gia trấn, nhiều loại hạt kê, đảo nhỏ hoang vắng không có đại tộc.”
“Sư phụ tên gì, trong nhà còn có những ai?”
“Sư phụ là Tạ Chương, là du hiệp đã quy ẩn, trong nhà còn có huynh trưởng.”
“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
“Năm nay thuộc hạ hai mươi ba.”
Trên bàn im phăng phắc, đều bị một chuỗi câu truy hỏi dọa cho sợ hãi, nói đúng hơn thì là bị khí thế của Đoạn Trầm Bích dọa. Hoắc Lâm Phong ứng đối gọn gàng, không vấp câu nào, đáp xong vẫn bình tĩnh nhìn đối phương.
Như đang giằng co, như dây cung căng chặt.
Mãi lâu sau, Đoạn Trầm Bích bỗng nhiên bật cười: “Uống với ta một chén.”
Hoắc Lâm Phong bưng chung lên kính rượu, ngửa cổ uống cạn một chung rượu cay. Ngụm rượu này tràn từ cổ họng vào đến dạ dày, bên dưới lớp xiêm y, từng giọt mồ hôi lạnh chảy dọc sau lưng.
Đợi đến khi đêm đã khuya, tiệc đã tàn, mọi người đều đã rời đi.
Đoạn Trầm Bích vào phòng trong nghỉ ngơi, Dung Lạc Vân đi theo hầu hạ, thắp đèn trải giường làm tất tần tật. Y vắt khăn ướt đưa lên, trong lúc ông lau mặt y đi đốt hương, hỏi: “Sư phụ, sao người lại hỏi Đỗ Trọng nhiều thế?”
Đoạn Trầm Bích trả lời: “Cậu ta xuất chúng, vi sư hiếu kỳ.”
Dung Lạc Vân nói: “Những chuyện khác thì không nói, còn chuyện tập luyện thì sao?” Y đậy nắp lò hương lại, “Lúc huynh ấy mới tới cực kỳ nghiêm khắc, các đệ tử không phục, nhưng dần dần bị huynh ấy luyện cho phục rồi đấy ạ.”
Đoạn Trầm Bích lẳng lặng nghe, nằm xuống đắp chăn, hạ rèm che xuống, vậy mà vị đồ đệ kia vẫn chưa khen xong. Sớm biết sinh động như thế, ông nào cần lãng phí miệng lưỡi đích thân đi hỏi chứ.
Đóng cửa sổ xong, Dung Lạc Vân chuẩn bị một bát nước, định về Vô Danh Cư. Còn chưa ra tới cửa, Đoạn Trầm Bích ở trên giường nói: “Sáng mai bảo Hoài Khác liệu sự, con đi dạo cùng ta.”
Y đáp: “Vâng thưa sư phụ.”
Đoạn Trầm Bích lại nói: “Gọi Đỗ Trọng đi cùng.”
Y hỏi: “Vì sao ạ?”
Đoạn Trầm Bích hừ một tiếng, nói: “Thấy cậu ta anh tuấn, không được sao?”
Dung Lạc Vân đồng ý xong rồi ra ngoài, đóng cửa lại, xoay người hòa nhập vào ánh trăng. Y bước xuống Mạc Thương Đài, lúc giẫm lên bậc thang tự lẩm lẩm: “Con cũng thấy huynh ấy anh tuấn…”
Không cẩn thận một giây, người có khinh công đệ nhất này chợt bước hụt chân.
Dung Lạc Vân cảm thán, tình yêu đúng là làm cho con người ta tổn thương mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...