Đêm giao thừa, gió tuyết lặng im.
Một nhóm bốn người rời khỏi ngõ Hàm Nột, băng tường vượt nóc, chừng nửa canh giờ sau đến được khu phụ cận cổng thành Nam. Bốn người ẩn nấp quan sát trong bóng tối, thấy trên cổng thành đốt đuốc, thị vệ canh trực đi lại tới lui.
Hoắc Lâm Phong nói: “Sắp đổi ca rồi, chúng ta đợi thêm chút nữa.”
Tối nay vừa lạnh vừa đặc biệt, vốn tinh thần đã mỏi mệt rồi, sau khi thay ca rực chắc chắn sẽ càng lơi lỏng hơn, hơn nữa từ trong phòng ấm áp đi ra bên ngoài, cũng sẽ nhất thời không thích ứng kịp.
Mặt đất trắng xóa, tuyết phủ rất dày, dường như che luôn cả giày lĩnh của Dung Lạc Vân, y nhón chân lên, đè xuống từng nhúm tuyết đọng, bất thình lình cơ thể nhẹ bẫng, mũi giày rời khỏi mặt đất.
Hoắc Lâm Phong túm eo y bế lên dán sát trước người mình. “Lạnh không?” Hoắc Lâm Phong hỏi, giữa hai bờ môi phả ra làn khói trắng, “Giẫm lên giày của ta này.”
Dung Lạc Vân thử đặt mũi giày xuống, chạm tới được mặt giày Hoắc Lâm Phong rồi e dè giẫm lên. Đợi hai chân giẫm lên giày người ta rồi y mới giơ tay lên vịn lên người đối phương như vịn cành.
Ở trong mảng tối bên kia, Lục Chuẩn lia mắt tới, nhịn không được “chậc chậc” hai tiếng, tuy là dè bỉu nhưng cũng có chút ngưỡng mộ. Cậu dựa vào người Đoạn Hoài Khác, cầm một góc váy Đoạn Hoài Khác, khẽ nói: “Đại ca…”
Đoạn Hoài Khác hờ hững hỏi: “Chuyện gì?”. Lục Chuẩn nói: “Đệ cũng lạnh lắm, đệ có thể giẫm lên chân huynh không?”
Đoạn Hoài Khác nói: “Điều hay ý đẹp thì không học, cứ học theo mấy trò chàng chàng thiếp thiếp.”
Hắn vung tay rút tay áo ra, chân khí truyền ra đẩy Lục Chuẩn lùi xuống nửa bước. Mắt thấy cái đôi “gió cuốn mây tan” kia ôm ngày càng chặt, thật không biết xấu hổ, lại nói: “Đúng là phản cảm.”
Lục Chuẩn đành chịu, nếu trách Đoạn Hoài Khác tâm địa sắt đá thì cũng phải trách bản thân mình không đủ quyến rũ, vừa lỏng tay là bao gai cậu cầm suốt dọc đường rơi xuống đất. Cậu cúi người nhặt lên, phủi tuyết, sau đó giắt vào eo.
Hoắc Lâm Phong hỏi: “Tam cung chủ, cậu cầm bao gai làm gì?”
Lục Chuẩn đáp: “Đựng đồ cho tiện.”
Tối nay là tới đột kích cổng thành nam, hành trang phải gọn nhẹ, chuyện quan trọng là giết người, có thể đựng được cái gì chứ? Hoắc Lâm Phong rầu: “Không phải cậu lại định cướp của sau khi giết người đấy chứ?”
Lục Chuẩn nói: “Đến cũng đã đến rồi, giết người xong thì cướp của chỉ là chuyện tiện tay thôi mà.”
Vừa tán dóc xong, cổng phụ của thành mở ra, một nhóm kiêu vệ cơm no rượu say đi ra, vừa đi vừa giắt gươm lên hông. Còn chưa lên tới lầu gác cổng thì đám binh lính đang canh trực đã chạy ù ra, xô đẩy nhau, la hét như thể không đợi được nữa.
Lười biếng thế này, nếu là Định Bắc quân thì mỗi người ắt phải bị phạt ba mươi trượng.
Dung Lạc Vân nằm tựa lên vai Hoắc Lâm Phong, nghiêng mặt đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng ở cổng thành, nhóm thị vệ mới thay lục tục vào chỗ đứng, co vai rụt cổ, nhất thời chưa thích ứng kịp với giá rét bên ngoài. Y bước xuống khỏi giày Hoắc Lâm Phong, chỉnh trang lại y phục, đã sẵn sàng ra tay rồi.
Đoạn Hoài Khác và Lục Chuẩn cũng thế, vừa nhìn thấy là đã chuẩn bị xông lên rồi.
Ba vị giang hồ này nóng vội quá, Hoắc tướng quân nghiêng người ngăn cản, nói: “Định cứ thế mà xông ra đánh à?”
Dung Lạc Vân ngớ ra: “Chẳng lẽ phải hát một bài trước à?”
Hoắc Lâm Phong hết nói nổi, hắn sắp xếp: “Hai người ra lên phía trên cổng thành, giải quyết thị vệ trên lầu gác, hai người ở dưới bọc sườn đánh từ hai bên trái phải, cuối cùng tập hợp lại trước cổng thành, cùng nhau tấn công.
Ánh mắt Dung Lạc Vân long lanh: “Nghe huynh hết.” Tuy y thấp giọng, nhưng khó mà che giấu được sự tán thưởng và ái mộ trong giọng điệu, nói xong còn khoác tay Hoắc Lâm Phong, “Ta với huynh lên trên lầu gác hay là bọc sườn?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Ta với em không thể cùng một nhóm được, như vậy sẽ thành hai mạnh hai yếu, phải mạnh yếu phối hợp.”
Vừa dứt lời, Đoạn Hoài Khác và Lục Chuẩn nhất thời chưa phản ứng kịp, sau khi thấm được ý nghĩa, hai người đồng thời nổi đóa. “Cái tên binh thối tha kia, huynh nói ai yếu hả!” Lục Chuẩn tức tối nói, nhưng lại không có can đảm, “Ta là Ngọc Diện Loan Đao Khách, quan trọng là Ngọc Diện…”
Đoạn Hoài Khác càng căm phẫn: “Hoắc tướng quân có hơi khinh thường người khác quá đấy.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Dù gì ở trận chiến trên Mạc Thương Đài huynh cũng thua ta rồi, ta phải nhìn nhận khách quan chứ?” Ngoài miệng tuy lươn lẹo nhưng hắn biết thực lực của Đoạn Hoài Khác, tuy kém hơn hắn nhưng cũng chỉ kém một tí ti mà thôi.
Cuối cùng, Hoắc Lâm Phong và Lục Chuẩn ẩn nấp trên cổng thành, Dung Lạc Vân và Đoạn Hoài Khác bọc sườn hai bên.
Sắp xếp thỏa đáng xong, Hoắc Lâm Phong và Lục Chuẩn đi trước, men theo bóng tối chạy đến tường thành, phi người nhảy lên, chớp mắt một cái đã lên được lầu gác. Hai người cúi người ẩn náu, Hoắc Lâm Phong hỏi: “Có tiền xu không?”
Lục Chuẩn móc ra một nắm từ trong thắt lúng, phụng phịu nói: “Lúc này rồi cũng muốn tiêu tiền của ta!”
Hoắc Lâm Phong nhận lấy, nhân lúc gió tới, hắn giơ tay ném ra mười mấy đồng xu, bỗng nhiên, tất cả ngọn đuốc trên cổng thành đều tắt ngúm. Kiêu vệ canh gác lập tức hoảng hốt, rùng mình rồi làu bàu.
“Giật cả mình, gió âm từ đâu tới thế…”
“Xuỵt xuỵt, đêm giao thừa mà nói gió âm cái gì, không may mắn đâu.”
“Bớt nhiều lời, mau đốt lại đi!”
Trong vài ba câu nói, Hoắc Lâm Phong và Lục Chuẩn đã tiến gần một đoạn, dừng ở bên cạnh chậu đèn đầu tiên, đợi một tên kiêu vệ tới gần thắp đèn, Lục Chuẩn tiến lên phía trước, tay trái bịt mặt gã, tay phải cứa vào cổ, thanh loan đao sắc lạnh lóe sáng trong bóng đêm.
Không còn hơi thở, gã kiêu vệ chết rồi.
Hoắc Lâm Phong không rút binh khí, ung dung tiến lên gặp tên lính nào thì trực tiếp bẻ gãy cổ người ta. Trước giờ chiêu thức của Lục Chuẩn đều nhanh gọn, cầm loan đao cứ một nhát là lấy một mạng người, như là đang cắt cỏ vậy, chém xong còn mò ngực xác chết, một thỏi bạc vụn cũng không bỏ qua.
Lúc này, có người thắc mắc: “Sao có mùi máu tanh ấy nhỉ?”
Lặng thinh chốc lát, một người khác gọi: “Vương Cửu, Vương Cửu?”
Hoắc Lâm Phong theo tiếng gọi lại gần: “Gọi tôi làm gì?”
“Sao còn chưa thắp đèn nữa?” Người kia chất vấn, sau đó nhanh chóng nhận ra được điều dị thường, “Giọng cậu kì lạ vậy…” Chưa nói xong thì đã rên lên một tiếng rồi lìa đời.
Ở phía đằng xa, một chậu đèn được thắp sáng, quang cảnh trên cổng thành cuối cùng cũng hiện rõ.
Trong ánh sáng mờ ảo, mười mấy thi thể vẫn còn nóng hổi, máu tươi chảy thành dòng, nhuộm màu tuyết trắng kết thành băng, trên lớp băng ấy, Hoắc Lâm Phong để tay không đứng yên, cách đó ba bốn bước, xoẹt, Lục Chuẩn rút thanh loan đao còn lại ra.
Đám kiêu vệ quân kinh ngạc, quát: “Hoắc Lâm Phong tới rồi! Mau bắt hắn lại!”
Hoắc Lâm Phong nở nụ cười, đám chuột nhắt này, vậy mà ảo tưởng có thể bắt được hắn ư? Mũi giày móc một cái trên đất, đá hất một thanh gươm lên, hắn giơ tay tiếp lấy rồi nghiêng người lao tới, đại khai sát giới.
Lục Chuẩn theo sát phía sau, cặp loan đao như ánh trăng lưỡi liềm, rạch phá đêm trường yên tĩnh, không biết lấy bao nhiêu mạng người rồi. Cậu xoay người nhảy lên, cười khúc khích, đâm xuyên qua một tên, khi rút đao còn móc ra ruột gan đầm đìa máu.
Hoắc Lâm Phong nhác thấy: “Cậu tàn nhẫn quá đấy.”
Nói xong, hắn tước bỏ một đầu người.
Tiếng động chém giết trên cổng thành rất ầm ĩ, đám kiêu vệ không chống cự được, có kẻ nhảy xuống dưới, có kẻ cao giọng cầu cứu. Đám kiêu vệ dưới cổng thành nghe thấy, đang định đi lên thì cũng bị giết trở tay không kịp.
Đoạn Hoài Khác dồn nội lực tung chưởng, cơn ớn lạnh thấu xuyên xông tới, bảy tám kẻ bị trúng chưởng bay ra mười bước, ở bên kia, Dung Lạc Vân tay cầm trường kiếm, múa kiếm loạn xạ, khí thế không thể nào ngăn cản được, giết sạch phe đối phương không còn mảnh giáp.
Bọc sườn hai bên đến trước cổng thành, Dung Lạc Vân và Đoạn Hoài Khác từ từ dừng lại, đứng sóng vai nhau, nhìn thấy những tên kiêu vệ còn lại nghe tiếng xông ra. Lúc này, Hoắc Lâm Phong và Lục Chuẩn nhảy phóc xuống, bốn người tụ hợp, khí thế như muốn huyết tẩy cổng thành Nam.
Hiệu úy cấp một Vu Tốn quát lên: “Hoắc tướng quân và đồng bọn phản tặc giang hồ kia, muốn bỏ trốn phải không?!”
Hoắc Lâm Phong trả lời: “Bớt phí lời đi, nhận ra bọn ta rồi thì mau mở cổng thành!”
Vu Tốn hỏi: “Sao không thấy Duệ Vương?”
Hoắc Lâm Phong dứt khoát không đáp, cũng không nhiều lời nữa, mau chóng xông về phía cổng thành, đám người Dung Lạc Vân thấy thế đồng loạt ra tay, dọn sạch bọn kiêu vệ đang ùa ra như thủy triều.
Hai ba chiêu đã ngỏm, từ trắng tinh nhuộm thành đỏ thẫm, dưới cổng thành lầy lội những máu và nước, tôn lên chiếc đèn lồng đỏ treo cao trên cổng thành. Đêm nay là giao thừa, Giang Nam đang chìm trong mộng đẹp, vạn dân Tái Bắc đang đốt lửa, chỉ có thành Trường An là kịch biến càn khôn.
Ngày càng có nhiều người chết, dần dần, Hoắc Lâm Phong đã ép sát gần cổng thành, khoảng cách chưa tới một bước nữa. Nhưng mà, bọn họ chỉ giả vờ chạy trốn thôi, ý đồ là muốn thu hút sự chú ý của triều đình…
Hoắc tướng quân bối rối nói: “Binh ứng viện chưa đến, đừng giết nữa.”
Dung Lạc Vân sửng sốt: “Sao không nói sớm, giờ làm sao đây?”
Đoạn Hoài Khác kiến nghị: “Giả vờ kiệt sức, ứng phó cho qua.”
Thoắt cái bốn người đã biến thành những đào hát, chiêu thức chậm lại, thở hổn hển, chỉ còn thiếu thả tay ra buông binh khí nữa thôi. Bọn họ cực kỳ biết diễn, vì để đợi quân ứng viện của đối phương tới mà dây dưa với phe địch như đang đùa khỉ.
Lục Chuẩn nhìn xung quanh, nói: “Vậy đệ rút trước nha!”
Loáng cái, tiểu thần tài ôm bao gai chạy biến đi mất.
Chừng sau nửa chén trà, một tốp quân ứng viện đuổi tới, bao vây kín cổng thành Nam, ba người nhìn nhau, hợp lực chém giết, đợi sau khi chém giết hơn phân nửa, đầu gối mềm nhũn hơi lảo đảo.
Đọc hiểu ám hiệu, Dung Lạc Vân và Đoạn Hoài Khác lần lượt lộ ra vẻ mệt mỏi, đám kiêu vệ tưởng rằng bọn họ không địch nổi, sĩ khí dâng lên bừng bừng.
Hoắc Lâm Phong nhân cơ hội này quát lên: “Bỏ đi! Chạy thôi!”
Ba người phá cổng thành “thất bại”, mau chóng chạy trốn vào trong thành, không lâu sau đã cắt đuôi được bọn truy binh.
Khi về đến ngõ Hàm Nột thì đúng lúc đến giờ Sửu một khắc.
Mạnh Đình Nguyên đang chờ đợi mòn mỏi, thấy bọn họ quay về, vội vàng xông ra khỏi nhà, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Mọi người tiến vào nhà, Đỗ Tranh đã nấu xong trà, thấy mọi người giá lạnh toàn thân lại đi châm thêm than củi.
“Mọi người có bị thương không?” Mạnh Đình Nguyên hỏi.
Hoắc Lâm Phong phất tay: “Tất cả đều bình an, Duệ Vương yên tâm.”
Dung Lạc Vân nói: “Tối nay đột kích thành công.” Cổng thành Nam đến cả thành Nam đều sẽ loạn cả lên, “Phải rồi, Duệ Vương, thân binh của người thế nào rồi?”
Mạnh Đình Nguyên nói: “Xung quanh thành Trường An có tám trang mười hai trấn, thân binh ẩn náu trong đó đều đã lục tục tập hợp, tổng cộng có một nghìn tám trăm người.” Hắn không được phụ hoàng sủng ái, binh quyền cũng không sờ tới được, đây đã là tất cả rồi.
Hoắc Lâm Phong gật đầu: “Tốt lắm, tin rằng cả thành sẽ nhanh chóng tăng cường phòng bị, đợi chúng ta bị phát hiện, tinh binh của tôi đánh phủ đầu, những thân binh còn lại của Vương gia nghe theo lệnh chỉ huy là được.”
Mọi người bàn bạc vài câu thì đêm cũng đã khuya, đến lúc nghỉ ngơi dưỡng sức đợi ngày mai rồi. Mạnh Đình Nguyên nhìn vọng ra ngoài, nhịn không được hỏi: “Tam cung chủ đâu rồi?”
Dung Lạc Vân hỏi ngược lại: “Lão Tam rút trước rồi, đệ ấy vẫn chưa về sao?”
Mạnh Đình Nguyên nói: “Vẫn chưa, ta ngồi đợi các người từ nãy đến giờ.” Nói xong đứng dậy đi ra ngoài, đi đến trước cửa nhà thì dừng lại một lát, “Ta dẫn người đi tìm thử, không được thiếu bất kỳ một ai.”
Đẩy cửa ra khỏi phòng, chỉ nghe thấy tiếng “bịch” ngoài sân.
Mọi người ra ngoài xem thử, thấy trên đống tuyết dưới bức tường, Lục Chuẩn ngã chổng vó, bên cạnh còn có một cái bao gai căng phồng. Dung Lạc Vân chạy tới đỡ, quở trách: “Đệ đi đâu thế?”
Lục Chuẩn bò dậy: “Lúc nãy ít binh, đệ đi đến kho quân khí dưới tường thành.”
Mở bao gai ra, bên trong đầy nhóc, mũi tên đã buộc thành bó, đạn hỏa dược, bạc vụn, còn có hai bộ khôi giáp của kiêu vệ quân.
Chiến lợi phẩm khá phong phú, Hoắc Lâm Phong nói: “Tam cung chủ, đống mũi tên này cho tinh binh của ta dùng có được không?”
Cậu vốn cũng có dự tính này, Lục Chuẩn nhanh nhạy nói: “Vậy cũng được, nhưng tối nay ta mệt quá rồi, muốn ngủ trên giường.”
Trong phòng có một giường một sạp, giường mềm sạp cứng, Hoắc Lâm Phong nói: “Được chứ, dù sao trên giường cũng phải ngủ ba người, cậu ngủ ở trong cùng, ta và Nhị ca cậu ngủ bên ngoài.”
Lục Chuẩn hừ một tiếng: “Tối qua huynh đã ngủ trên giường rồi, giờ huynh phải ngủ trên sạp!”
Vừa cãi cọ vừa tiến vào phòng, cuối cùng hết cách, Hoắc Lâm Phong chỉ đành ngủ trên sạp, cho nên Dung Lạc Vân cũng ngủ trên sạp luôn. Tắm rửa thổi đèn, bọn họ chen chúc trong ổ chăn, Đoạn Hoài Khác, Lục Chuẩn và Mạnh Đình Nguyên cùng ngủ trên giường.
Trong không gian yên tĩnh, Mạnh Đình Nguyên khẽ hỏi: “Có bị thương không?”
Lục Chuẩn nói: “Không có, chỉ là giày ướt rồi, chân lạnh quá.”
Cậu nhắm mắt lại, rồi lại mở trừng mắt ra, dưới tấm chăn bông, một đôi chân trần ấp lấy chân cậu, rất ấm áp, sưởi nóng bàn chân cậu. Không biết vì sao cậu nhớ tới lời giáo huấn của Đoạn Hoài Khác, điều hay lẽ phải thì không học, cứ đi học mấy trò chàng chàng thiếp thiếp.
Lục Chuẩn nghĩ, làm ấm chân thôi mà, có cái gì đâu.
Đúng lúc này, trên sạp mơ hồ truyền tới tiếng rên rỉ.
Tóc mai Dung Lạc Vân tán loạn, để thoáng vạt trước và vạt sau, bị Hoắc Lâm Phong đè chặt trên người, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy ánh trăng sáng vằng vặc ngoài cửa sổ.
“Vô liêm sỉ…” Y cắn chặt môi dưới, móng tay cụt ngủn lướt qua sống lưng Hoắc Lâm Phong.
Đã là lúc nào rồi vậy mà còn có tâm trạng điên loan đảo phượng, Hoắc Lâm Phong ngâm lỗ tai y, giọng khàn khàn: “Lỡ như thất bại, tối nay phong lưu trộm hương rồi thì ta chết cũng không còn gì hối tiếc.”
Dung Lạc Vân cắn gối, nín lại tiếng nức nở.
Vừa nguy hiểm cũng vừa sung sướng, đêm giao thừa đầu tiên của bọn họ đã đón xong rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...