Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân đi về phía tây, sợ đôi mắt xanh của Thái Bình làm hỏng chuyện nên Hoắc Lâm Phong bế nó lên, dúi đầu nó vào trong lồng ngực, cứ đi được hai ba chục bước là lại than thở một câu, thằng nhóc này nặng thế không biết.
Đi xuyên qua một con đường hẹp tối thui, phía xa hình như có ánh lửa, tiếng bước chân đồng loạt, rõ là một đội kiêu vệ đang đi tuần tra. Hai người dừng chân dán sát vào tường, dán sát vào nhau, hơi thở hòa quyện, đợi đội quân kia đi khỏi.
Dung Lạc Vân lần mò giơ tay lên, chạm đến bộ lông của Thái Bình, tiếp tục hướng lên trên, chạm đến gò má Hoắc Lâm Phong. Y vừa dịu dàng vừa cẩn thận, khẽ hỏi: “Huynh không bị thương chứ?”
Hoắc Lâm Phong cũng khẽ khàng trả lời: “Yên tâm đi, tất cả đều ổn.”
Nơi đây không gió không trăng, hai người núp sát bên tường lén lén lút lút trò chuyện, giống như bị gia đình ngăn cấm nên nửa đêm chạy ra đây gặp mặt. “Còn em, thế nào rồi?” Đổi thành hắn hỏi, “Nghe Hoàng đế nói, kiêu vệ quân bao vây Duệ Vương phủ rồi.”
Dung Lạc Vân đáp: “Phải, hơn hai nghìn người, khi hoàng hôn đã phá cửa.” Xung quanh quả thật quá tối, che đi mất sự hăm hở trong mắt y, “Ta dẫn quân binh tinh nhuệ của huynh chống cự ở sau cổng phủ, đâm một nhát vào tên tướng quân, có thể nói là thế như chẻ tre!”
Hoắc Lâm Phong vội vàng xuýt xoa một tiếng, hắn quá rõ tên nhóc này, ban đầu đại chiến với bầy sói trên núi Lãnh Tang, sau thì đột nhập vào phủ thừa tướng ác chiến với Đoàn Hồn Cửu Mãng, lần nào cũng đắc ý không thôi. Lần này thì càng dừ hơn, dẫn binh xông pha, giết cả ngàn tên, phen này chắc có nhai đi nhai lại suốt ba tháng.
Hắn hỏi thăm: “Mọi người đều bình an chứ?”
Dung Lạc Vân nói: “Đại ca bảo vệ tỷ tỷ, lão Tam bảo vệ Duệ Vương, ngoại trừ tổn hao thân binh vương phủ thì mọi người tạm thời không sao.”
Đội kiêu vệ quân đi xa rồi, đã không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, đáng lẽ bọn họ phải tiếp tục lên đường, nhưng cả hai đều ăn ý không nhúc nhích gì. Có lẽ là đêm nay mệt nhọc quá, góc nhỏ này khiến người ta thả lỏng, hoặc có lẽ là vì nói chưa hết chuyện nên không muốn phá vỡ sự yên tĩnh này.
Bỗng nhiên, Hoắc Lâm Phong xác nhận lại: “Phe đối phương hơn hai nghìn người, giữa chừng không gia tăng binh lính sao?”
Dung Lạc Vân trả lời: “Không có, cho đến khi ra được bên ngoài sau đó cắt đuôi bọn tàn binh đi về phía tây, phe đối phương cũng không tăng thêm.” Lòng y sinh nghi, “Thật ra ta cũng cảm thấy kỳ lạ, nếu muốn diệt trừ ta và Duệ Vương thì đêm nay là thời cơ tốt nhất.”
Vốn chỉ cần đánh úp là đã có thể khiến bọn họ trở tay không kịp, không có Hoắc Lâm Phong, thân binh của Mạnh Đình Nguyên ở bên ngoài chưa về, còn mười tinh binh Hoắc gia thì ở trong rừng sâu, đây chính là thời khắc bọn họ yếu ớt nhất.
“Hai nghìn kiêu vệ, hoàng đế đánh giá thấp Bất Phàm Cung rồi.” Dung Lạc Vân nói, “Nhưng nếu đã yếu thế thì nhất định phải gia tăng binh lực chứ, chỉ có tên ngốc mới bỏ qua cơ hội này đúng không?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Không có sức đâu mà thêm binh lực, là vì hoàng cung đã náo loạn cả rồi, hoàng đế không kịp trở tay.”
Trong bóng tối, hai người đồng thời im lặng, cũng đồng thời nhìn nhau, Hoắc Lâm Phong mở lời trước: “Tối nay, ngoại trừ hoàng đế muốn chúng ta chết thì chắc Trần Nhược Ngâm còn muốn hơn.”
Dung Lạc Vân tiếp lời: “Bây giờ chúng ta với lão tặc đó là quan hệ ngươi chết ta sống, nếu hoàng đế đã ra tay, tên khốn kia nhất định sẽ thêm dầu vào lửa.”
Phân tích rất mạch lạc, Hoắc Lâm Phong hỏi: “Vậy sao ông ta không phái người gia tăng kiêu vệ?”
Dung Lạc Vân ấp úng: “Sao ta biết được…”
Hoắc Lâm Phong cạn lời rồi, giờ nói gì cũng thế thôi, dứt khoát không đoán thì hơn, chuyện đã đến nước này có thể quay về được đã là may mắn rồi. Một tay hắn bế Thái Bình, một tay ôm Dung Lạc Vân, bọn họ tiếp tục đi về phía tây, như những người trở về nhà vào đêm gió tuyết.
Giờ Tý, phủ thừa tướng, trong thính đường thắp đèn sáng trưng.
Trên ghế ngồi, tóc mai Trần Nhược Ngâm buông xuống, xiêm y lơi lỏng, nghiễm nhiên không phải điệu bộ đợi khách, nhưng ở trên ghế bên lại có một vị khách ban đêm bái phỏng, gầy gò trơ xương, là Thái phó Thẩm Vấn Đạo.
Trên bàn ngoại trừ tách trà thì còn bày rất nhiều nghiên mực, Thẩm Vấn Đạo quan sát tỉ mỉ, cầm lên đặt xuống hết mức cẩn thận. Hồi sau, ông xoay mặt lại nhìn về phía Trần Nhược Ngâm, khách khí nói: “Nghiên mực của Thừa tướng đại nhân toàn là nghiên tốt, tại hạ chọn hoa cả mắt.”
Trần Nhược Ngâm vắt chéo hai chân, khóe miệng nhếch lên, nét cười lạnh thấu cả xương, quản gia tiến vào đi đến bên cạnh cúi người ghé tai, bẩm báo vài câu với Trần Nhược Ngâm. Ông nghiêng đầu né ra, nói: “Bẩm lớn tiếng lên, để cho Thẩm đại nhân nghe nữa.”
Quản gia nói: “Hai nghìn kiêu vệ bao vây Duệ Vương phủ đều đã bị giết.” Lén liếc nhìn Trần Nhược Ngâm, thấy ông không tỏ vẻ gì mới tiếp tục nói, “Duệ Vương và đám người Bất Phàm Cung đều đã tẩu thoát, không rõ hành tung, còn ở hoàng cung…”
Thẩm Vấn Đạo cúi xuống nhìn chằm chằm nghiên mực trong tay, không biết có đang nghe hay không, Trần Nhược Ngâm thong thả nói: “Ở hoàng cung thế nào? Hoàng thượng không dám giết Hoắc Lâm Phong, cùng lắm là bắt giam hắn.”
Quản gia khom người: “Hoắc Lâm Phong đại náo hoàng cung xong cũng tẩu thoát rồi. Tướng gia, hiệu úy cấp một ở cổng cung tới báo, Trần Di đã bị Hoắc Lâm Phong đánh chết, thi thể đang nằm ở tường phía tây hoàng cung.”
Ấn đường Trần Nhược Ngâm giãn ra, nhìn như trạng thái thả lỏng, nhưng thực tế thì căm hận nhiều hơn. “Ây chà…” Ông kéo dài âm điệu, mắt phượng hoàng nhìn xuống, “Thẩm đại nhân nghe thấy rõ rồi chứ.”
Thẩm Vấn Đạo ngước mắt lên: “Nghĩa tử của tướng gia bỏ mạng, xin chia buồn.”
Tâm trạng Trần Nhược Ngâm không được tốt lắm, tính cách ông cũng phải phải nhẫn nhịn: “Bổn tướng ghét nhất là những tên thư sinh thối, làm bộ làm tịch, giống y như lũ đàn bà.”
Thẩm Vấn Đạo vuốt râu: “Có giống hay không thì nói đến cùng vẫn là một nam nhân, nhưng dù trên người không có thứ đó, thì dù có làm bộ làm tịch cũng không thể gọi là nam nhân được.”
“Rầm”, Trần Nhược Ngâm vỗ bàn phẫn nộ chỉ tay: “Tên họ Thẩm kia! Ông đừng có láo xược trước mặt bổn tướng!”
Thẩm Vấn Đạo nhịn cười, nói: “Tại hạ nào dám, chỉ là mấy hổm rày trong thành lưu truyền tin này, tại hạ nhất thời cảm thán thôi.”
Lúc trước, Hoắc tướng quân giết chết hai con ngựa của thừa tướng, từ lâu đã truyền khắp thành Trường An, còn truyền tin, chính miệng Hoắc tướng quân tiết lộ, Thừa tướng nhiều năm vẫn không lấy vợ, vậy mà lại là vì cái thứ khó nói kia.
Trần Nhược Ngâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngày xưa Đường Trinh mưu phản, những năm sau đó, tôi và ông như nước với lửa, mười tám năm qua, Thẩm Vấn Đạo ông có bao giờ bước vào cổng phủ thừa tướng tôi chưa? Đêm nay lại đột nhiên bái phỏng, chẳng qua là biết Duệ Vương phủ gặp nạn, liệu được tôi sẽ phái người tiếp ứng nên đến kéo dài thời gian của tôi.”
Thẩm Vấn Đạo nói: “Thừa tướng nghĩ nhiều rồi, tại hạ thật sự là đến chọn nghiên mực.”
Vừa đến đêm, kinh hồn nghe tin kiêu vệ quân bao vây phủ Duệ Vương, nếu Hoàng thượng đã ra tay thì khuyên can cũng vô dụng, ông đoán được Trần Nhược Ngâm nhất định sẽ nhân cơ hội này phái thêm binh lực, diệt trừ phe Duệ Vương. Thẩm Vấn Đạo lập tức tới đây, ỷ làm ân sư của tiểu hoàng tử, mượn cớ tiểu hoàng tử muốn tìm một nghiên mực tốt, dây dưa ở phủ thừa tướng đến tận giờ này.
Trần Nhược Ngâm nghiến răng hỏi: “Vậy Thẩm thái phó chọn xong chưa?”
Thẩm Vấn Đạo cầm một cái lên: “Nghiên này tốt đấy, tại hạ nghĩ tiểu hoàng tử chắc chắn sẽ thích.” Đứng dậy rời khỏi ghế, phát hiện hai chân tê rần, “Trời không còn sớm, vậy tại hạ không quấy rầy nữa.”
Trần Nhược Ngâm vừa phất tay, tỏ ý cho quản gia tiễn khách, đợi Thẩm Vấn Đạo xoay người đi được vài bước, ông nhìn chằm chằm bờ vai gầy gò kia, cất lời thâm sâu: “Nước đi này của Thẩm đại nhân, chẳng lẽ thuộc phe Tam hoàng tử sao?”
Thẩm Vấn Đạo không quay đầu lại: “Thừa tướng hiểu lầm rồi, người tại hạ muốn cứu nhất, là Dung Lạc Vân của Bất Phàm Cung.”
Trần Nhược Ngâm nhíu mày: “Ông và cậu ta có liên quan gì?”
Thẩm Vấn Đạo từ từ nở nụ cười, tự khơi chuyện nhưng lại không tiếp lời, cầm nghiên mực rời đi. Trong sảnh bỗng nhiên trở nên tĩnh mịch, cửa không đóng chặt, Trần Nhược Ngâm ngồi trên ghế nhìn vọng ra bầu trời đêm ngoài khe cửa, ông nghĩ mãi không thông suốt, Thẩm Vấn Đạo trước giờ thanh cao vì sao lại muốn giúp đỡ một tên trùm thổ phỉ giang hồ.
Lẽ nào, Dung Lạc Vân và Thẩm Vấn Đạo từng có giao tình?
Đúng rồi, chuyện Giả Viêm Tức ở Hạn Châu, là Dung Lạc Vân cứu Thẩm Châu, nên lần này Thẩm Vấn Đạo muốn báo ơn?
Nhưng đang yên đang lành, tại sao Dung Lạc Vân lại muốn giúp Thẩm Châu?
Chẳng lẽ, Dung Lạc Vân là con riêng của Thẩm Vấn Đạo lưu lạc bên ngoài…
Trần Nhược Ngâm tưởng tượng rất nhiều, nghĩ tới nghĩ lui, khi đang hăng say, quản gia từ bên ngoài quay về. Ông thu hồi lại tâm tư, nói: “Ta mệt rồi, dìu ta đi nghỉ.”
Quản gia tới dìu ông, hỏi: “Tướng gia, tình thế bây giờ…”
Trần Nhược Ngâm nói: “Tối nay náo loạn như vậy, Duệ Vương, Hoắc Lâm Phong, Bất Phàm Cung, tất cả bọn chúng đều là tội chết.” Ông ngáp một cái, “Đám người ít ỏi đó, không sống nổi đâu.”
Trên con phố dài, một chiếc xe ngựa chạy tới, dừng trước cổng Thẩm phủ.
Thẩm Vấn Đạo vội vàng xuống xe, vừa vào phủ, ông tự mình đi đến thư phòng, chưa đến trước cửa đã thấy bóng người trong phòng. Bước qua ngưỡng cửa, người trong phòng đứng dậy hành lễ, cung kính gọi một tiếng “Đại nhân”.
Khẩu âm Hạn Châu, mười ngón tay dày đặc vết chai, là một người tập võ.
Thẩm Vấn Đạo nói: “Là Châu Nhi phái ngươi đến đúng không, ngồi xuống rồi nói.”
Đối phương móc ra một phong thư: “Tri châu đại nhân đưa cho ngài.” Gã đưa lên, “Mấy hôm trước, Bất Phàm Cung đồng loạt ra bắc, suy đoán Trường An có gì bất thường nên lệnh cho thuộc hạ chạy tới một chuyến.”
Thẩm Vấn Đạo đọc thư, nắm sơ được tình hình ở Tây Càn Lĩnh, trong hoàn cảnh bây giờ, không có binh là không thể cứu được, Bất Phàm Cung đến tìm giống như một cơn mưa đến đúng lúc. Chỉ sợ rằng, một trận mưa này vẫn chưa đủ.
“Ngươi cấp tốc quay về Hạn Châu trong đêm, báo cho đại nhân các ngươi biết.” Thẩm Vấn Đạo nói, “Bảo nó mau chóng tìm tất cả mọi cách, điều binh càng nhanh càng tốt!”
Tự ý điều binh là trọng tội, mặt đối phương lộ vẻ kinh ngạc, sau đó chắp tay hứa hẹn: “Đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ đem tin tức đến nơi.”
Không thể chậm trễ phút nào, lời ít ý nhiều bàn giao xong, đối phương đứng dậy định đi, đây là thời điểm hệ trọng, đến cả con trai ruột cũng không tin được, chỉ sợ con trai do dự, vì thế lại tăng thêm một liều dược mạnh ——
“Nói với nó, mười tám năm trôi qua, hương hồi và hành thảo đều đã trưởng thành rồi.”
Gần hết giờ Tý, trong thành Trường An lại không có ai đánh kẻng, Duệ Vương phủ bị bao vây tiêu diệt, hoàng cung thì đại loạn, kiêu vệ tuần tra trên phố hết nhóm này đến nhóm khác. Bách tính đều núp trong nhà, bề ngoài thì thái bình nhưng thực tế đây là khung cảnh sau khi phong vân biến chuyển.
Ngõ Hàm Nột thành Tây, hai bóng đen bỗng nhiên lướt qua, nghe kĩ thì còn có tiếng khò khè của thú vật. Đến trước một song cửa, Dung Lạc Vân gõ nhẹ mấy tiếng, không lâu sau, cửa được mở ra từ bên trong.
Tiến vào trong nhà, Hoắc Lâm Phong nói: “Đúng là hổ lạc đồng bằng (*), Duệ Vương còn phải đích thân ra mở cửa.”
(*) hổ lạc đồng bằng: ý chỉ người sa cơ lỡ vận
Mạnh Đình Nguyên bật cười: “Ta lo lắng cho hai người nên từ nãy đến giờ vẫn đợi cửa.” Hắn quan sát kĩ Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân, xác nhận không có thương tích gì mới thở phào một hơi, “Mau vào phòng đi.”
Nhà nhỏ cửa hẹp, tổng cộng cũng chỉ có hai gian, không thể sánh được với Vương phủ lộng lẫy, ba người lục tục vào nhà, trong nhà có đầy đủ mọi người, Đoạn Hoài Khác, Lục Chuẩn, Dung Đoan Vũ, còn có cả Đỗ Tranh, không thiếu một ai.
Hoắc Lâm Phong bôn ba nhiều khát nước, trước tiên uống một cốc trà nóng, hỏi: “Nơi này có an toàn không?”
Mạnh Đình Nguyên nói: “Ta đã mua lại ngõ Hàm Nột từ nhiều năm trước, nhà nào cũng trông như bá tánh bình dân nhưng thật ra đều là thân tín của ta. Bây giờ, thân binh Vương phủ, tinh binh Hoắc gia, bao gồm cả chúng ta cũng đều ở đây, tạm thời vẫn tính là an toàn.”
An toàn chỉ là nhất thời thôi, chỉ cần không rời khỏi Trường An thì sớm muộn gì cũng bị kiêu vệ quân tìm thấy. Hoắc Lâm Phong nói: “Hoàng cung thành ra như thế, chắc cũng phải vất vả một đêm, ngày mai lại là giao thừa, e là cũng không dễ làm to chuyện, chúng ta vẫn có thể ẩn náu đủ để đón năm mới.”
Dung Lạc Vân hừ một tiếng nói: “Huynh còn có tâm trạng đón năm mới à?”
Hoắc Lâm Phong cười: “Có chứ, hai chúng ta vẫn chưa từng đón năm mới với nhau mà.”
Trước mặt bao nhiêu đây người, Dung Lạc Vân đâu dám tiếp tục nói, y ngoảnh đầu đi, nhìn chằm chằm giấy dán trên cửa sổ. Chợt nghe thấy Lục Chuẩn hỏi: “Vậy đón năm mới xong thì sao?”
Hoắc Lâm Phong ung dung đáp: “Tôi muốn ‘thay trời hành đạo’, ý mọi người thế nào?”
Dung Lạc Vân lại quay đầu về, thay trời hành đạo, nói nghe đường hoàng ghê, không phải chính là giết Trần Thanh và tân đế, sau đó mang tội danh “phản tặc” sao?
Y mấp máy môi: “Ta theo cùng huynh.”
Lục Chuẩn vừa nghe, vội vàng tỏ thái độ: “Đệ theo cùng Nhị ca!” Nói xong ngoắc cánh tay Đoạn Hoài Khác, “Đại ca theo cùng đệ!”
Mạnh Đình Nguyên đứng sững, giống như không thể động đậy được, ánh mắt lia đến từng người, không biết nên cảm kích hay là bội phục. Hoắc Lâm Phong hiểu được tâm trạng Mạnh Đình Nguyên, nhưng không muốn nói ra, chỉ cười khúc khích.
Tiếng cười này của hắn mở đầu, rồi giống như truyền nhiễm vậy, Dung Lạc Vân cũng gật đầu cười, cả phòng loạn tặc bị truy nã đều không biết sợ sệt là gì, như gặp được tri kỷ, tắm được gió xuân, ở trong căn phòng sơ sài nhìn nhau cười.
Đợi đến đêm khuya, mọi người mệt mỏi vào giấc ngủ, đèn đóm tắt hết.
Hoắc Lâm Phong ôm Dung Lạc Vân đứng trước cửa sổ, ánh trăng nghiêng mình đổ xuống, lờ mờ chiếu sáng hai gương mặt. Dung Lạc Vân nhấc tay lên sờ giấy cắt trên cửa sổ, khẽ nói: “Là uyên ương này.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Có một thành ngữ viết rằng, uyên ương mệnh khổ.”
Dung Lạc Vân hỏi: “Vậy chúng ta có tính là uyên ương mệnh khổ không?”
Hoắc Lâm Phong nhịn cười: “Như chúng ta ấy à, gọi là uyên ương bỏ mạng.” Hắn ghé lại gần, dưới ánh trăng sáng vằng vặc hôn lên gò má Dung Lạc Vân, môi thủ thỉ vào tai, nói——
“Chuyên đi bỏ mạng người khác.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...