Hoặc Hương Người

Uông Sở Lương dùng đũa gắp một sợi mì nếm thử , cảm thấy chín rồi, anh tắt bếp.

Lương Hiệt lại gọi điện tới nữa.

"Có thể nói chuyện không? Hả? Có thể nói chuyện với em không?" Lương Hiệt vừa mới từ thuyền hải tặc xuống, lòng bàn chân cứ như giẫm phải bọt biển, hắn chụp lấy biển quảng cáo, hoa mắt chóng mặt hụt hơi, còn phải tức giận với Uông Sở Lương, "Anh biết đây là chà đạp thân mình, vậy mà anh vẫn làm. Anh nghĩ gì vậy chứ?"

Uông Sở Lương mở loa ngoài di động, anh trực tiếp ăn mì trong nồi, cười khanh khách nghe Lương Hiệt tức giận.

Tính tình từ đó đến giờ của Lương Hiệt không được tốt, nhưng hắn chưa từng tức giận quá mức như vậy.

Người này không hề kiên nhẫn chút nào, nóng nảy dễ giận, nhưng tất cả những điều này, khi bên cạnh Uông Sở Lương đều hóa thành nước, nếu Uông Sở Lương không bắt gặp bộ dáng ở chung của hắn với người khác, còn tưởng thực ra mình cũng có chút đặc quyền ưu tiên.

Bây giờ, nghe Lương Hiệt nổi giận với mình, anh còn cảm thấy có chút ý tứ.

"Không còn cách nào khác mà", Uông Sở Lương nói, "Tóm lại anh muốn sống."


"Sống? Bây giờ anh sống không tốt à?" Lương Hiệt hít sâu một hơi, "Anh nói thật với em đi, anh đang gặp khó khăn đúng không? Chúng ta gặp mặt rồi nói, cùng nhau giải quyết đi."

Lương Hiệt nói những lời này làm Uông Sở Lương rất cảm động, có người nguyện ý cùng bạn đối mặt với cuộc đời khốn khổ, thực sự rất may mắn.

Nhưng mà, lúc anh chuẩn bị chịu thua mà không tiếp tục dọ hắn nữa, âm thanh của Kha Địch xuất hiện.

"Anh Hiệt, lát nữa anh dẫn em đi nhà ma nhá!"

Uông Sở Lương trợn trắng mắt, ăn một miếng mì.

"Lương Hiệt, đây là cuộc sống của chính anh, anh cùng lắm chỉ là thế thân của người trong lòng em, đừng vì bọn anh lớn lên quá giống nhau mà em diễn sâu như vậy."

Uông Sở Lương bực mình rồi, anh cảm thấy bản lĩnh của mình chẳng tới nơi tới chốn, ấy thế mà lại bị Kha Địch làm cho tức giận.

Hoặc cũng có thể nói, sự bực mình của anh là tại vì Lương Hiệt.

Lương Hiệt đầu dây bên kia phiền không chịu được, hắn hất cánh tay ôm mình của Kha Địch ra, nói:"Dù có chuyện gì thì cũng về rồi nói, đêm nay anh tuyệt đối không thể đi với thằng cha đó, ai biết ông ta sẽ làm gì anh? Anh  thành thật mà đợi cho em, bàn chuyện buôn bán cũng không được bàn, dù gì anh vốn dĩ cũng chẳng phải dân buôn bán."

"Xem thường anh à?'

"Anh bị người ta hại bao nhiêu lần anh tự mà biết!" Lương Hiệt nói, "Anh không được tin hắn, hắn đang lợi dụng anh đó, nếu anh muốn mở cửa hàng, mình về đây rồi nói chuyện, tuy em không phải người trong nghề, nhưng em có bạn làm trong ngành đó, đáng tin hơn thằng cha đó nhiều."

Kha Địch vẫn còn ồn ào ở đầu dây bên kia, Uông Sở Lương nghe thấy tiếng Kha Địch hỏi: "Ai vậy? Nãy giờ anh vẫn luông nói chuyện với ai thế?"

Anh đang xem xem Lương Hiệt sẽ đáp lại lời Kha Địch như thế nào, sau đó nghe người nọ không kiên nhẫn mà nói: " Con mẹ nó tổ tông của tôi đó."

Uông Sở Lương không nhịn được mà cười thành tiếng.


"Đủ rồi, anh đừng có cười," Lương Hiệt nói, "Tổ tông ơi, đêm nay em đến chỗ anh có được không? Anh biết rõ hắn ta tính làm gì với anh, anh còn muốn dê vào miệng cọp, anh nghĩ cái quái gì vậy?"

Vài giây sau, Lương Hiệt đột nhiên trở nên nghiêm túc, sau đó hỏi: "Hay là, anh cố ý?"

Tâm tư Uông Sở Lương bỗng chốc bị đưa ra: "Cố ý cái gì cơ?"

"Anh thật ra cũng muốn 'lộn xộn' với hắn?" Lương Hiệt nói, "Anh cảm thấy em không thú vị, nên muốn đổi khẩu bị? Hắn với anh hai anh lớn lên giống nhau lắm à?"

Uông Sở Lương trầm mặc.

Anh trầm mặc không phải vì bị Lương Hiệt nghi ngờ, mà anh cảm thấy lúc Lương Hiệt nói ra câu kia "Hắn với anh hai anh lớn lên giống nhau lắm à?" , giọng điệu có chút chua xót lẫn mất mát chẳng dễ nhận ra.

Có lẽ bản thân đối phương cũng không phát hiện ra.

Uông Sở Lương thở dài: "Không giống."

"Vậy anh không thích anh trai anh?" Lương Hiệt hỏi, "Không tính toán tiếp tục như thế này với em nữa?"

"Lương Hiệt."


"Em bảo Kha Địch câm miệng."

Lương Hiệt quay đầu lại, bảo Kha Địch câm miệng.

Uông Sở Lương nói: "Đêm nay anh không đi, vậy em cũng đừng có ngủ với Kha Địch, có được không?"

Lương Hiệt sửng sốt một chút, sau đó bật cười: "Tưởng cái gì ? Em nhìn mặt anh mới cứng nổi."

Kha Địch bên kia nghe thấy Lương Hiệt nói mấy lời này, lại bắt đầu dong dài hỏi: "Ai? Anh cứng với ai cơ?"

"Tổ tông, tổ tông đó, không nghe thấy hả?" Lương Hiệt bị hắn làm cho phiền muốn chết, quyết định trong mười năm tới không thèm dây dưa với Kha Địch nữa.

Uông Sở Lương ăn một miệng mì sơi, nghe hai người cãi nhau nhau xong, sau đó anh nói với Lương Hiệt: "Nếu có một ngày người kia xuất hiện, yêu cầu em chọn một người để ngủ cùng, em sẽ ngủ với ai?"




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận