Hoặc Hương Người

Đời sống sinh hoạt của Uông Sở Lương rất tẻ nhạt, thú vui  lớn nhất của anh ngoại trừ Lương Hiệt thì là đàn anh và con trai anh.

Ba người này đủ để anh cảm thấy hạnh phúc.

Anh bê ly nước, cười tủm tỉm nhìn chủ nhân của phòng trưng bày nghệ thuật bên đừơng, tự giác đứng dậy đi lên lầu.

Anh liếc nhìn công việc còn đang dang dở, hơi do dự rồi quyết định lên lầu ngủ luôn.

Anh và đàn anh của anh khác nhau, nói đến công việc, anh có thể trì hoãn bao nhiêu thì cứ trì hoãn, miễn sao "nộp bài tập về nhà" đúng hạn là được.

Lúc trước, thầy bảo Uông Sở Lương không có "khí chất nghệ nhân" của đàn anh, Uông Sở Lương cũng không quan tâm lắm, cho rằng chuyện gì vui vẻ thì mới tốt.

Đàn anh ở tầng hai có dành một phòng ngủ nhỏ cho anh nghỉ ngơi, trong phòng có kê một cái giường nhỏ, không gian còn lại để đồ chật ních.

Uông Sở Lương không buồn ngủ, nhưng nếu bây giờ không ngủ chắc anh sẽ lo âu tới chết luôn quá, cứ tưởng tượng đến cảnh Lương Hiệt và Kha Địch đang dính lấy nhau, ruột gan anh muốn lộn lên đầu.

Tự mình đào hố, kết quả là chôn mình luôn.

Anh nằm trên chiếc giường đơn, bật chút nhạc nhẹ, chìm vào giấc ngủ.


Vừa mới thiếp đi không bao lâu, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Người gọi tới là Lương Hiệt, anh đợi một lát mới ấn nút nghe.

"Sao vậy?" Uông Sở Lương mơ màng, giọng cứ nhao nhão dinh dính, vừa nghe là biết anh chưa tỉnh ngủ.

"Anh đang làm gì thế?" Lương Hiệt hỏi, "Sao anh không trả lời tin nhắn của em?"

"Mệt quá nên ngủ mất." Uông Sở Lương duỗi tay, kéo rèm cửa hé ra một khe nhỏ.

Bây giờ đã là bốn giờ chiều, mặt trời chói chang bên ngoài trông thật kinh người.

"Mệt à?" Lương Hiệt nghi ngờ anh, "Anh làm gì mà mệt?"

"Tiếp khách hàng", Uông Sở Lương cười, "Em đâu phải không biết có nhiều khách hàng khó chiều"

".....Vãi." Lương Hiệt bừng tỉnh, "Anh chắc không phải đi công tác cùng với lão già kia đâu nhỉ?"

"Chú mới hơn năm mươi, không già tới mức đó đâu." Uông Sở Lương cố ý dọa hắn, "Vừa rồi bọn anh đi một chuyến tới quán, tính buổi tối cùng nhau ăn cơm."


"Cái gì ăn cơm cơ?" Lương Hiệt nói, "Rồi anh tính uống rượu luôn có đúng không?"

"Chắc là vậy đó."

"Anh về nhanh." Lương Hiệt có chút không vui " Anh rộng lượng tới thế à? Em quên là anh cũng quên luôn hả? Lần trước ông ta sờ tới sờ lui anh như thế, anh mau quên thế à?"

Uông Sở Lương cười: "Sao hả? Không phải chỉ sờ thôi à, cậu cũng từng sờ qua mà?"

"Sao mà giống nhau được chứ!" Lương Hiệt nghe anh nói xong tức muốn chết, "Thằng chả không có ý tốt gì hết, đêm nay đừng có uống rượu với ổng, không biết chừng ổng chuốc say anh rồi làm gì đó bây giờ."

"Làm gì chứ?" Uông Sở Lương cười khẽ, anh như chẳng hề để ý đến sự tức giận của Lương Hiệt mà nói, "Mà nếu có phát sinh chút chuyện gì cũng không đến mức thế chứ, tôi là nam, cũng đâu phải chưa từng ngủ với ai."


Sau khi Uông Sở Lương nói xong, anh gần như có thể nghe thấy tiếng của Lương Hiệt qua điện thoại hệt như tiếng gầm của dã thú.

Anh ước chừng như muốn tiếp kích thích Lương Hiệt: "Lương Hiệt, cậu biết đấy, cuộc sống của anh vẫn luôn rất khó khăn. Còn về chú anh, ông ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều, đây cũng coi như là anh báo đáp công ơn của ông ấy."

"Anh bị làm sao vậy?" Lương Hiệt nói,"Có chuyện gì xảy ra à? Anh mắc nợ hả? Em sẽ cho anh vay mà!"

"Sao mà được chứ, không phải em đã nói hai ta phải rõ ràng à, không liên quan đến tình cản, bạn tình là bạn tình, thế thân là thế thân, không động chạm đến tiền bạc." Uông Sở Lương cười nói, "Anh ngủ với chú, sau này có cơ hội thì cũng là tự mình tìm, em cho anh mượn tiền ư, thế là sao? Anh có ngủ với em không? Em là khách làng chơi còn anh là trai bao à? Kỳ cà kỳ cục."

"Chậc, anh đang nói tiếng người hả Uông Sở Lương?" Lương HIệt bị anh làm cho tức điến, "Dm, Kha Địch lại gọi em nữa."

Tâm trạng của Uông Sở Lương vốn dĩ đang tốt, tự nhiên nghe thấy tên Kha Địch liên trợn trắng mắt.

"Em đi đi, anh cũng chuẩn bị một chút rồi đi gặp chú."



"Anh đừng đi!"

Uông Sở Lương cười cười "Tại sao? Dựa vào cái gì chứ? Lương Hiệt, em nghĩ em là ai?"

"Anh bớt nói xàm đi, không được đi!" Lương Hiệt nói, "Dm, trong đầu Kha Địch toàn là mấy thứ trò cũ rích, còn rủ ông đây ngồi tàu lượn."

"...Hai người cứ đi chơi đi." Uông Sở Lương thật sự không vui, "Anh chuẩn bị đi tắm đây."


"Tắm cái gì mà tắm?" Lương Hiệt nói, "Anh thiếu bao nhiêu tiền thì em cho anh mượn, trao bao à, người trong sạch như em thì lại bị anh xem thành khách làng chơi?"

Uông Sở Lương lười phản ứng với hắn, bởi vì anh nghe thấy tiếng của Kha Địch trong điện thoại.

"Giúp anh gửi lời chào tới Kha Địch nhé, tạm biệt." Nói xong, Uông Sở Lương cúp điện thoại.

Anh trợn trắng mắt vứt điện thoại sang một bên, Lương Hiệt có gọi anh cũng không bắt máy.

"Mình cũng thật là." Uông Sở Lương cười lạnh một tiếng, sau đó hé mắt nhìn chằm chằm điện thoại bên gối.

Chốc sau, điện thoại của anh nhận được tin nhắn thông báo chuyển khoản.

Lương Hiệt chuyển cho anh 20 vạn (~69tr VND).

Uông Sở Lương không hề nghĩ tới việc này, hơn nữa, đã như  vậy rồi mà Lương Hiệt còn cảm thấy bản thân mình không hề yêu Uông Sở Lương.

Uông Sở Lương nghi ngờ tên Lương Hiệt ngày ngốc thật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận