Hoặc Hương Người




Uông Sở Lương rất hiếm khi cùng Lương Hiệt làm tình hai lần một ngày, không phải anh không muốn, cũng không phải là không thể làm, nhưng anh lại cố tình làm vậy.

Đêm nay xem như ngoại lệ, bởi vì anh đột nhiên nghĩ, ngày hôm nay có chút đặc biệt.

Anh lắng nghe những lời Lương Hiệt nói, dùng cả hai tay ôm lấy mặt đối phương.

Chóp mũi của hai người dán vào nhau, Uông Sở Lương nói "Không thể để cho thằng bé biết."

Không thể cái rắm.

Uông Sở Lương thầm mắng : Đồ ngốc.

Anh cố ý thở hổn hển, giục Lương Kiệt , giả bộ đang rất vội "Nhanh lên một chút, anhkhông thể về quá muộn được."

Lương Hiệt thích nhìn anh như vậy, bị khống chế bởi chính mình, ủy khuất cầu xin hắn.

Càng van xin, Lương Hiệt càng hăng máu, thọc vào rút ra rất chậm, nhưng mỗi lần đâm lại đâm tới chỗ sâu nhất.

Hôm nay Uông Sở Lương làm Lương Hiệt rất ngạc nhiên, trước kia hắn yêu cầu làm trong xe đều bị từ chối, hắn cảm thấy làm một lần không đã ghiền, muốn làm tiếp cũng bị từ chối nốt.


Nhưng buổi tối hôm nay lại chủ động gạ tình hắn, lại còn ở bên ngoài.

Hắn bóp lấy cánh mông của Uông Sở Lương, một bên  thọc vào rút ra một bên cười nói "Hôm nay  sao lại ngoan như vậy?"

Uông Sở Lương bị đâm tới thoải mái, lười biếng dựa vào lồng ngực hắn, kiềm nén tiếng rên rỉ của mình.

Anh không hé răng, Lương Hiệt lại càng hăng hái chà đạp anh.

Thân xe theo động tác của hai người họ mà rung lên.

Lương Hiệt bị kẹp rất chặt, sướng xong lại bắt đầu tức giận, mạnh mẽ đâm lên.

Hắn cùng Uông Sở Lương ở chung đã nhiều năm như vậy, đã làm vô số lần đếm không xuể, nhưng người này lại vẫn chặt như lần đầu tiên, làm Lương Hiệt muốn ngừng mà không được.

Đến bây giờ Lương Hiệt vẫn nhớ cảm giác lần đầu tiên bọn họ làm tình ở khách sạn, trong men say, dưới ánh đèn mờ nhạt, hai người có chút ngẩn ngơ nhìn nhau.

Lương Hiệt xem anh trở thành người khác, mà lúc Uông Sở Lương cao trào cũng chẳng gọi tên Phương Hiệt.

Lần đầu tiên hai người gặp nhau, Uông Sở Lương đã nói "Chúng ta đều từ trên người đối phương mà thấy được bóng dáng của người trong lòng, âu cũng là duyên phận."

Sáng hôm sau rời giường, hai người cứ như vậy mà xác lập quan hệ.

Kỳ thật nói đúng ra là quan hệ bạn tình.

Tuy nhiên, Lương Hiệt lại nói "Em có một yêu cầu, lúc hai ta làm tình anh đừng kẹp chặt em rồi lại kêu tên người ta, em nghe xong không cứng lên được."

Lúc đấy Uông Sở Lương vừa tắm xong, đứng ở đó cầm khăn lông lau mình.

Lương Hiệt ngậm thuốc lá đứng ở phía sau, tay không thành thật sờ lung tung ở trên người anh.

Uông Sở Lương mỉm cười đồng ý, nhưng thi thoảng vẫn sẽ không nghe lời.

Tựa như bây giờ, Lương Hiệt ra sức đâm chọc, nhiệt độ trong xe nhanh chóng tăng cao, tiếng rên rỉ của Uông Sở Lương hòa với tiếng nước tấm tắc từ nơi kết hợp của hai người, có thể so với khúc hát dâm mỹ nhất.

Lương Hiệt sướng đến không chịu được, vừa đâm chọc vừa hết sức tri kỉ mà chiếu cố Uông Sở Lương, còn giúp anh bắn ra bằng tay.

Tinh dịch của Uông Sở Lương bắn lên người Lương Hiệt, hắn lại lấy ngón tay dính đầy dịch nhớp nháp sờ lên ngực Uông Sở Lương.

Việc này so với làm tình trên giường còn kích thích hơn nhiều.


Mồ hôi của Uông Sở Lương chảy dọc theo trán anh, rời trên người Lương Hiệt, anh vươn đầu lưỡi khiêu khích lỗ tai của đối phương, cố ý chơi xấu mà kêu một tiếng mơ hồ "Anh ơi..."

Anh kêu một tiếng, Lương Hiệt ngay tức giận ngay tức khắc, nghiến răng nghiến lợi ra sức đâm chọc, đâm tới mức Uông Sở Lương xém ngất xỉu.

Cuối cùng đến lúc cao trào Lương Hiệt không thương tiếc mà bắn vào bên trong của anh, mặc kệ việc anh tẩy rửa có bất tiện hay không.

Chờ đến khi hắn bắn xong, Uông Sở Lương thất thần nằm trong ngực hắn thở dốc.

Lương Hiệt cũng ngồi phịch xuống ghế, hai tay nhẹ nhàng đặt trên người Uông Sở Lương, đầu óc hắn bỗng chốc trở nên trống rỗng.

Trong xe quá bức bối, không khí cũng mang lại cảm giác ẩm ướt.

Lương Hiệt mở cửa sổ xe, châm một điếu thuốc.

Hắn một tay hút thuốc, tay còn lại đâm vào trong hậu huyệt cuả Uông Sở Lương khuấy động, Uông Sở Lương vẫn chưa hoàn hồn, mặc cho hắn chơi đùa.

Hút xong nửa điếu thuốc, Lương Hiệt nói "Anh lại giận em."

Uông Sở Lương chậm rãi hoàn hồn, nghe hắn nói, anh lén cười.

"Xin lỗi." Giọng anh yếu ớt, nói xin lỗi xong còn thở dài.

Lương Hiệt nhíu mày, dường  như ấm ức, nói "Trước tiên cứ như vậy đi đã."

Hắn vỗ vỗ Uông Sở Lương "Mặc quần áo vào đi."

Uông Sở Lương quay đầu nhìn miệng huyệt, với tay lấy một tờ giấy trong hộp khăn giấy bên cạnh ra lau.

"Hai người giống nhau thật." Lương Hiệt nhìn người trước mắt, như muốn trả đũa mà nói "Nếu không phải số tuổi không đúng, tên cũng không trùng, emthật sự nghĩ anh là cậu ấy."


Uông Sở Lương ngước lên nhìn Lương Hiệt, cười nói "Cậu ta có chặt như anh không?"

"Chậc, anh đang nói cái gì vậy!" Lương Hiệt nhíu mày, giúp đỡ anh lau khô mặt sau rồi mặc quần vào.

Uông Sở Lương ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn.

"Tuần sau không thể gặp em được rồi." Uông Sở Lương quay sang hỏi hắn  "Emsẽ không đi tìm người khác đó chứ?"

Lương Hiệt dùng khăn giấy lau tinh dịch còn dính trên người mình, phát hiện lau mãi không sạch, hắn mặc kệ, dù sao cũng ở trên xe, chẳng ai thấy.

"Em trái lại là muốn tìm đấy". Lương Hiệt nói "Nhưng vấn đề là, đổi một gương mặt khác, em một chút hứng thứ cũng không có, tìm cái gì mà tìm!"

Uông Sở Lương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, quay lại nói với giọng mất mát "Anhhiểu rồi."

Giọng điệu thì mất mát, nhưng mắt lại mang ý cười.

Lương Hiệt phải nghe anh nói giọng điệu này, khiến cho bản thân hắn cảm thấy như mình là thằng đàn ông bội bạc.

Hắn không còn gì để nói nữa, nhanh chóng lái xe chở người về.

Lương Hiệt nghĩ thầm: Người này đừng có yêu mình, nếu không thì chẳng dễ đối phó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận