"Ngươi không cần hỏi. Tuyệt Tình Hoa là cổ độc, không có thuốc giải." Thấy Lam Dạ mở miệng định hỏi, Bạch Nặc Vân liền nói, không chút ngần ngại.
Nghe xong, Lam Dạ chống tay đứng dậy, toàn thân hắn như run nhẹ một cái. Hắn nhẹ nhàng đi vào trong phòng, nhìn nàng nằm trên giường, hơi thở đều đều. Hắn cười khổ.
Hai huynh muội họ Bạch kể cho hắn nghe chuyện trước kia, nào phải để hắn biết được chân tướng. tất cả chỉ là để hắn hiểu ra, để hắn tự động tránh xa nàng một chút. Hay nói đúng hơn là để hắn vĩnh viễn đừng đến gần nàng.
Mười hai vạn năm, hơn mười hai vạn năm hắn khổ cực tìm kiếm nàng. Ngày ấy, nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ bạch y bên bờ sông, tim hắn rung lên tự hỏi là nàng phải không? Là Tiểu Bạch mà hắn ngày đêm nhớ mong phải không? Nhưng rồi nàng không hề nhận ra hắn. Hắn đau đớn xót xa, có phải nàng quên hắn rồi hay không?
Nhưng nhìn thấy nàng, nhìn thấy vẻ đáng yêu tinh nghịch của nàng, hắn lại nghĩ, không sao cả, nàng quên rồi thì hắn sẽ làm nàng nhớ lại, nếu nàng không nhớ lại, hắn có thể làm lại từ đầu, quen nàng lại từ đầu, để nàng yêu hắn lại từ đầu. Tất cả chỉ cần vì nàng, hắn đều có thể thực hiện được.
Lúc ấy thấy nàng ngất lịm trong vòng tay hắn, hắn như mất nửa hồn phách, không biết nên làm sao, không biết nàng bị gì.
Lúc nghe Bạch Trạch nói nàng trúng độc, hắn như chết lặng đi. Tiểu Bạch của hắn làm sao có thể trúng độc? Làm sao mà có thể như vậy được, tất cả hắn đều không tin.
Tất cả hắn đều không tin, cho đến khi Bạch Trạch kể mọi việc cho hắn nghe. Hắn như chợt tỉnh ngộ, mọi điều như thông suốt.
Năm ấy, lí do vì sao nàng đột nhiên biến mất, vì sao Bạch Trạch vốn là bằng hữu tốt của hắn đột nhiên lại lạnh nhạt, vì sao Bạch Gia đối với hắn ghét bỏ, thù địch.
Khóe môi hắn chợt nhếch lên, cười như không cười, nụ cười ấy đẹp nhưng thật buồn, thật xót xa, đau đớn. Hóa ra tất cả đều là tại hắn, là hắn hại nàng, hại nữ nhân hắn luôn tâm tâm niệm niệm, luôn luôn tìm kiếm, hại người con gái mà hắn yêu thương nhất.
Lam Dạ từ từ tiến về phía giường, nơi Bạch Băng đang ngủ. Hắn đưa tay xoa nhẹ lên đôi má nàng, mái tóc nàng, người mà hắn dù trong mơ hắn cũng mong được nhìn thấy. Hắn nhẹ nhàng cúi mình xuống, đặt đôi môi của mình lên đôi môi mỏng hồng hào ấm nóng của nàng. Nhìn nàng ngủ say nhưng vẫn luôn chau mày, hắn liền đưa đôi tay vuốt vuốt nhẹ trán nàng, hắn cẩn thận đắp lại chăn cho nàng, cẩn thận xoa đầu nàng. Bàn tay hắn thật lớn cũng thật ấm, nàng liền thuận thế cọ cọ đầu trong bàn tay hắn.
Hắn nhìn nàng mỉm cười, dẫu có chết hắn cũng không muốn rời xa nàng. Nhưng mọi việc đều từ hắn, hắn không muốn nàng đau đớn, hắn muốn được ở bên nàng, muốn nàng cười nói vui vẻ với hắn.
"Tiểu Bạch, nàng nhất định phải đợi ta." Hắn cúi xuống, hôn lên trán nàng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...