Hoa Viên

Đã qua vài ngày. Nam Cung yên lặng tính toán, Trình Giai đối với cậu có thái độ lãnh đạm liên tục đã bao lâu. Nam Cung như trước nằm ở trên giường, mở vở ra, tay cầm di động.

Kỳ thật ở trong mắt Nam Cung, Trình Giai liền như bóng với hình bình thường căn bản thay đổi không được. Cậu cũng không hiểu biết gì về Trình Giai cả, ít nhất cậu cho là như vậy. Có thể nói, cậu cùng Trình Giai hoàn toàn không phải người ở cùng một thế giới. Trình Giai vô luận làm gì đi đâu đều hào quang phát ra bốn phía, tuấn mỹ tới mức khiến cho kẻ khác đui mù, tiếng cười tà vọng khiến cho muôn kẻ thét chói tai điên cuồng.

Hắn chức nghiệp là họa sĩ vẽ tranh minh họa, nghệ thuật như hơi thở vậy, nhưng là hắn không cần cả ngày lẫn đêm làm việc, tổng tài phụ thân mẫu thân cho hắn sinh hoạt phí cũng đủ hắn tùy ý tiêu xài. Hắn cũng không mang bạn nam về nhà, chẳng sợ bạn trai, 419 lại càng không thể.

Mặc dù là Nam Cung cũng hoàn toàn không biết chính xác địa chỉ của hắn. Chỉ biết là, hắn ở cách trường học rất gần, cách quán bar cũng rất gần.

Đối với việc tồn tại một cách quá mức rõ rãng như vậy, Nam Cung thật sự thực không tin tưởng, mặc dù khi ở cùng nhau cảm giác vô cùng hạnh phúc, nhưng là…… Có lẽ ta chỉ là một món đồ chơi tạm thời của hắn. Nam Cung không chỉ một lần suy nghĩ như vậy. Cậu chấp niệm không chịu thừa nhận, lần nào cũng đều phủ định. Sẽ không, sẽ không.


Nam Cung xoay qua, ánh mắt hờ hững, nâng đầu dậy khẽ để ý xung quanh. Đồng thời mắt liếc cái màn hình máy tính, đồng tử co rút, dừng lại ở hình ảnh nhảy lên.

Hừ. Trong tâm hừ lạnh một tiếng, biểu tình khinh thường đứng dậy, tim đập thật là tăng thêm vài phần. Nặng trịch.

Khung đối thoại mở ra “Dạo này thế nào?”

Hừ. Rốt cục cũng biết để ý đến ta? Nam Cung theo thói quen bĩu môi, nheo mắt nhìn khung đối thoại. Cách lâu như vậy mới nhớ tới ta, hừ. Tựa hồ đơn giản là chỉ có hai chữ bất mãn. Nam Cung như trước sinh khí.

Không thể rất dễ dãi mà bỏ qua cho ngươi, Trình Giai. Không trở về, không trở về, ta nhất định sẽ không về. Cho ngươi chờ để xem ngươi có thể hay không sốt ruột. Nam Cung nghĩ nghĩ lại nằm lại trên giường. Bên miệng tựa hồ còn lộ một tia cười vẻ vừa lòng.

Không cần suy nghĩ, không cần nhớ hắn. Nam Cung nằm xuống cứng rắn bắt ép bản thân không được nghĩ tới Trình Giai. Kỳ thật rất muốn cùng Trình Giai nói chuyện, có vài ngày không có hảo hảo nói chuyện không phải sao. Dần dần, Nam Cung nôn nóng đứng lên, tuy rằng ban đầu quyết định đem Trình Giai để sang một bên, nhưng là không thể tránh khỏi, một lần một lần càng thêm thường xuyên quay đầu nhìn xem Trình Giai có hay không tái nhắn lại, nhưng mà xác thực ngoài “Dạo này thế nào” ra thì hoàn toàn trống rỗng.

Nam Cung bắt đầu lo lắng. Nếu hắn đều tới tìm ta, ta không trở về hắn có thể hay không sinh khí? Nếu hắn chủ động, chuyện lần trước liền tha thứ cho hắn đi. Nếu…… Tìm nhất vạn loại lý do thuyết phục chính mình.

Được rồi được rồi. Như vậy lần này tạm tha hắn. Nam Cung xoay người ngồi vào trước bàn, tự hỏi chính mình như thế nào hồi phục, có lẽ ngay cả chính cậu đều không ý thức được bản thân đang rất sung sướng.


“Tốt.” Nam Cung suy tư nửa ngày rốt cục cũng được hạ một chữ cùng một cái dấu chấm câu.

“Ân.” Không thể tưởng được Trình Giai rất nhanh trả lời lại.

Nam Cung có chút đắc ý, hắn có thể là vẫn chờ cậu cho tới bây giờ đi? Trong lòng khẽ cười trộm.

“Đang làm cái gì?” Nam Cung nhanh chóng hỏi tiếp.

“Không có làm cái gì, chờ đợi thôi.”

“Nga ~ gần nhất được không? Lâu như vậy cũng không tới tìm ta” Nam Cung thuận tiện phát ra cái vẻ mặt đáng yêu.


“……”

Không có trả lời.

Nam Cung vốn tưởng rằng Trình Giai còn có thể nói cái gì, không nghĩ tới…… Hiện tại Nam Cung xem như hận thấu xương, người ta ôn tồn hỏi ngươi gần nhất được không ôi chao, người ta là quan tâm ngươi ôi chao, kết quả ăn cái bị mặc kệ không tính, mặt ngạnh sinh khí nóng hầm hập mà trong lòng thì lạnh như băng. Nam Cung lòng tự trọng không tha phát sinh mà hứa như vậy.

Hừ! Không để ý tới ngươi ! Nam Cung “Ba” một tiếng tắt đi đối thoại, ngẫm lại cảm thấy còn không hết giận. Lấy qua điện thoại, dù sao ngươi cũng không phát tin tức không gọi điện thoại, hừ, về sau cũng không có cơ hội! Đừng tưởng rằng ta vẫn còn chờ ngươi, mơ tưởng. Khởi động di động 360, tìm được số Trình Giai, kéo tới sổ đen. Vĩnh viễn đang ở trong trò chuyện hừ hừ. Nam Cung giống như thực hiện được gian kế bỗng nhiên cảm thấy khuây khỏa.

Nhưng là không quá lâu sau, ủy khuất như thủy triều lên mãnh liệt dâng lên trong lòng. Đến cuối cùng thì là Trình Giai không cần cậu hay là cậu trước không cần Trình Giai, ngay cả chính cậu đều phân không rõ được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui