Sau đoạn đường ngang qua chợ với đủ mọi món ăn rao mời, chúng ta cũng trở về biệt viện.
Tới cửa là ta cho Cẩn Y đi chuẩn bị nước ngay, cả buổi chiều lê lết trên núi, y phục, tóc tai, cả người đều bẩn hết.
Nhìn gấu váy bị bám đầy đất mà chán nản, bộ này ta chưa mặc được mấy lần, phải dặn Cẩn Y giặt thật kĩ, tránh lưu lại vết mờ mờ nào mới được.
Đợi Cẩn Y quay lại, ta vào phòng tắm, ngẩng cổ ung dung gội đầu.
Về mấy viên xà phòng tắm của Vu Kiều Thương tặng toàn mùi thảo dược, mà ta chỉ quen dùng tinh dầu hoa, nên tạm thời để nguyên chúng trong hộp cất đi đã.
Buổi tối nhưng sáng trưng như ban ngày tại tiểu viện của Kiều Thương, ta đã bắt đầu quen mắt, thong thả đi về phòng mình.
Cẩn Y mang lên một bát tuyết yến nhựa đào làm bữa nhẹ, nàng sợ ta đói bụng không ngủ được nên trong lúc ta tắm đã đi nấu.
"Ngon!".
Ta vừa ngồi ngâm chân vừa cầm thìa ăn sạch bát tuyết yến, đọc tiếp sách, ăn xong thì tự xoa cái gáy một lúc, bôi thêm ít dầu dưỡng rồi leo lên giường đi ngủ.
Sáng sớm tỉnh giấc, chưa biết hôm nay sẽ làm gì, ta ngồi dậy nghĩ ngợi.
"Đáng lẽ bây giờ cô ấy phải tới đây rồi chứ, ta chỉ còn vài ngày nữa là hết tuần nghỉ phép sư phụ cho, nhỡ đâu phải trở về trước mất thì sao!"
Vu Tử Ưu và Khương Hựu Thạc sáng nay không đến viện của Kiều Thương, ta thì chưa thân thiết gì với muội ấy mấy, thôi thì buổi sáng đi dạo một chút.
Ta nên bắt đầu đi bộ nhiều hơn để cải thiện sức khỏe, cứ nghĩ tới vụ leo núi kia là cảm thấy hơi mất mặt, mình lại còn thua cả một cô nương yếu ớt như Kiều Thương à.
Ta gọi Cẩn Y đi theo, mới có vòng đầu tiên xung quanh nhà của Vu Tử Ưu ta đã hơi mỏi chân, bù lại nắm được không ít chuyện.
Chủ yếu là về Vu Kiều Thương bị người ta cầu thân như thế nào, một ít về Vu Thái thú đang bận tối tăm đến nỗi thời gian về nhà ngày càng ít ỏi, còn vài nô tỳ cả gan nói về cái gọi là vận số đào hoa của Vu Tử Ưu, phải nói hết cho Quân Nhu nghe mới được.
Ta đổi hướng đi khác, được mấy bước thì đụng cửa sau, nên quay lại đường cũ, trùng hợp gặp Cận An cũng đang đi tìm.
"Tiểu thư, có người gửi thư cho người!"
Cận An cầm phong thư, ta không chần chừ cầm lấy mở ra, đưa bì thư cho Cẩn Y.
Đọc xong ta đã biết người gửi thư đến là ai ngay.
"Ta muốn đi mua một ít điểm tâm, tìm khách điếm này đi!"
"Vâng, Tiểu thư!"
Cận An chuẩn bị xe, ta ngồi vào trong với Cẩn Y, di chuyển đến địa điểm ta đã dặn.
Cận An tự mò đường đi, vì ta không cho hắn hỏi mấy thị vệ trong viện.
Qua khỏi một con đường vừa bán rượu vừa có cả nhà hàng và nhiều tiệm ăn lớn, khách điếm trong thư đã ở trước mặt, cái biển hiệu nhỏ cũ kĩ nằm trong góc như không muốn ai nhìn thấy.
Ta xuống xe, bước vào khách điếm, gian dưới chính là nơi bán điểm tâm, rất đông khách, nhưng nhìn quanh vẫn không thấy người cần tìm, ta bèn tới trước quầy.
"Vị khách vừa tới..."
"Cô nương tìm người à, chỗ này chúng tôi làm ăn chân chính lương thiện, xin từ chối tiết lộ thân phận khách hàng khi chưa được họ đồng ý, xin lỗi nhé!"
"Ngươi!"
Cẩn Y tiến lên một bước, trừng mắt nhìn hắn.
Chưởng quầy đã thẳng thắn, lúc nói chuyện không có dấu hiệu nói dối, ta nhìn Cẩn Y, bảo đưa cho hắn ít ngân lượng.
"Ta muốn một bình trà, phiền ông chủ lên nói với vị khách đó, nếu không chịu xuống thì đừng trách ta vì sao lại thất hứa!"
"..."
Chưởng quầy đảo mắt, sau đó tay xếp ngay ngắn ngân lượng vào túi, gật đầu hai cái, gọi tiểu nhị chuẩn bị trà rồi bỏ quầy, thoăn thoắt chạy như bay lên lầu.
"Vẫn bày lắm trò như cũ à?"
Trà còn chưa được mang ra, chưởng quầy đã chạy xuống, ôm một bên cánh tay rên rỉ nói.
"Cô nương, kính mời cô nương lên lầu cho, nếu không người kia sẽ đốt cái quán của ta này mất!"
Ta biết ngay mà, vì thế đã dặn trước Cẩn Y và Cận An ngồi bên dưới chờ, chỉ một mình ta lên trên, để họ khỏi phải lo lắng, ta cũng nói cho Cẩn Y biết danh tính vị khách kia rồi mới đi.
Lầu hai có vài người đang ngồi nghe đàn tỳ bà, mà người đợi ta đang ở phía trên, đã bao trọn nguyên tầng lầu cao nhất.
Bước lên bậc thang cuối cùng, chạm chân vào sàn thì trước mắt ta là một mâm đồ ăn cực lớn, rất nhiều món khác nhau, còn có vài vò rượu đã cạn nằm lăn lóc, một vò đang uống dở.
Phía sau tấm mành mỏng che giữa bàn ăn và cửa sổ, một người mặc hồng y đang ngồi chống cằm, bộ dạng thơ thẩn nhìn ra ngoài.
Ta đi lại gần, vỗ vào vai.
"Không chào hỏi gì à? Thế là thất lễ đấy!"
"Ngươi đến rồi! Hu hu hu..."
Thẩm Quân Nhu đặt vò rượu qua một bên, nhào tới ôm chặt lấy eo ta, mếu máo khóc thành tiếng.
Ta quan ngại nhìn nàng, hỏi.
"Thẩm Quân Nhu? Say rồi hả? Sao ngươi lại khóc?"
"Ta không biết! Tự dưng...!hu hu hu..."
Đột nhiên Thẩm Quân Nhu bật khóc thế này, ta thấy không quen, bình thường lúc nào cô nàng này cũng thích đùa và chọc ngoáy ta, nhưng hôm nay thì sao thế nhỉ, nhìn nước mắt trên mặt rơi xuống lã chã thế kia chắc không phải giả vờ đâu.
Ta đẩy Quân Nhu ngồi xuống ghế đàng hoàng, sau đó đưa khăn cho nàng lau mặt, chầm chậm nghiêng người hỏi.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?"
Quân Nhu không nói gì, hít hít cái mũi đỏ, nín khóc, chuyển sang nhìn mấy vò rượu, tay muốn mở thì ta đập bàn một cái.
"Ngươi gọi ta đến để xem ngươi uống rượu rồi ngồi đó khóc hả?"
"Không...!có!".
Quân Nhu lại rơm rớm, chẳng chạm vào vò rượu nữa.
Ta hỏi luôn: "Hai người các ngươi có chuyện rồi phải không? Vì vậy nên ngươi tới nơi nhưng không đi tìm ta?"
Câu hỏi vừa xong, Quân Nhu gật đầu, tửu lượng của Quân Nhu không ít, ban nãy là sợ cố ý mở vài vò để khóc lóc trước ta mà không bị xấu hổ thôi, chứ nàng ta còn đủ sức vặn cổ tay chưởng quầy cơ mà.
"Nói đi!".
Ta khoanh tay, nhìn Quân Nhu đang quệt nước mắt nuốt giận.
"Ta thấy hắn..."
"Thấy cái gì?"
"Ta thấy hắn..."
"Ta đi đấy!"
"Ta thấy hắn...!bước vào thanh lâu, vừa mới sáng hôm nay!"
Ta nhíu mày nhìn Quân Nhu, quả là ta đã có nghe về sự đào hoa của Vu Tử Ưu, nhưng hắn dám đến thanh lâu, thì ta...!không kịp nghĩ tới.
Vu Tử Ưu tốt xấu dù gì cũng là con trai của Thái thú quận Đông Tử, sao lại có thể ngang nhiên đặt chân những chốn như thanh lâu, còn là vào ban ngày nữa chứ, hay là Quân Nhu nhìn nhầm ai rồi?
"Ngươi chắc chứ?".
Ta nghi ngờ hỏi lần nữa.
"Chắc, ta có bằng chứng!".
Quân Nhu gật đầu tự tin nói.
"Bằng chứng đâu?"
"Bằng chứng chính là...!Khương Hựu Thạc, hai người bọn họ cùng vào một chỗ, chính mắt ta nhìn thấy rõ ràng, không thể sai được!"
"Khương Hựu Thạc?"
Ta chỉ nghĩ đơn giản Vu Tử Ưu là tên phụ bạc nàng ấy, nào ngờ người đi bên cạnh hắn cũng là đồng loại, đều là người không ra gì.
"Ngươi về đó xác nhận đi, sáng nay hắn mặc một bộ màu tím than, còn Khương Hựu Thạc là bộ màu đen."
Ta suy nghĩ rồi đáp.
"Ta sẽ về xem..."
Thẩm Quân Nhu nghe ta đồng ý giúp, không khóc nữa, đưa bát đũa mới cho ta, gắp lấy mấy miếng, ngồi ăn nhưng trên gương mặt không mấy vui vẻ.
"Ngươi vì giận hắn mà khóc à?"
"Ai nói, ta...!ta khóc vì ta thôi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...